Thần Y Trở Lại

Chương 4536




 Ngô Bình: “Vậy là ông liền cho không họ năm trăm tiền vàng?”  

 

Người đàn ông trung niên cười nói: "Nhưng nếu tôi không cho, cậu có thể sẽ chết, tôi tình nguyện lấy năm trăm tiền vàng để cứu một mạng người".  

 

Ngô Bình gật đầu: "Ông thật nhân từ".  

 

Advertisement

Người đàn ông trung niên: "Tôi tên là Hoàng Văn Xương, mọi người quen biết đều gọi tôi là ông cả Hoàng".  

 

Ngô Bình: "Không dám, tôi sẽ gọi ông là ông Hoàng".  

 

Hoàng Văn Xương mỉm cười: "Cậu muốn gọi tôi là gì cũng được. Cậu bạn à, tôi thấy cậu cũng là người tu hành đúng không?"  

Advertisement

 

Ngô Bình: "Tôi vừa mới luyện ra linh niệm".  

 

Hoàng Văn Xương giật mình: "Cậu đã luyện ra linh niệm sao? Cậu còn trẻ thế mà đã có linh niệm, cậu bạn à, tiền đồ của cậu vô cùng rộng mở!"  

 

Ngô Bình: "Không dám, tôi chỉ luyện bừa mà ra thôi".  

 

Hoàng Văn Xương liền hỏi: "Cậu đã luyện linh thuật chưa?"  

 

Ngô Bình: "Thành thật mà nói, tôi đến gặp ông Hoàng chỉ để tìm nơi tôi có thể mua linh thuật".  

 

Hoàng Văn Xương cười: "Cậu tìm tôi là cậu đã tìm đúng người rồi. Tổ tiên của nhà họ Hoàng chúng tôi thực sự có một nhân vật lớn. Vị tổ tiên này để lại rất nhiều công pháp, bao gồm cả linh thuật".  

 

Ngô Bình cười nói: "Vậy không biết tôi có thể xem thử một linh thuật của ông Hoàng không?"  

 

Hoàng Văn Xương gật đầu: "Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng linh thuật này đều không truyền ra ngoài, hơn nữa thứ mà nhà họ Hoàng chúng tôi truyền lại chính là linh thuật cấp bảy cực mạnh!"  

 

Truy Điện nói với Ngô Bình rằng có nhiều cấp độ linh thuật, cấp độ càng cao thì sức mạnh càng lớn. Đương nhiên, linh thuật cao cấp có yêu cầu cao đối với tu vi và thể chất, không phải ai cũng có thể luyện được. Linh thuật cấp bảy đúng là linh thuật tương đối mạnh.  

 

"Phải làm sao ông Hoàng mới có thể cho tôi xem linh thuật?”, Ngô Bình hỏi thẳng vào vấn đề.  

 

Hoàng Văn Xương: "Cậu bạn à, cậu còn trẻ như vậy đã có linh niệm, tương lai vô cùng xán lạn. Tôi hy vọng sau này cậu trở thành cao thủ thì có thể quan tâm đến nhà họ Hoàng chúng tôi".  

 

Ngô Bình biết: "Đương nhiên."  

 

Hoàng Văn Xương mỉm cười: "Được rồi, chúng ta cứ quyết thế nhé. Cậu bạn, hãy đi theo tôi".  

 

Sau đó, Hoàng Văn Xương đưa Ngô Bình đến một thư phòng, ông ta nhấn công tắc và một cánh cửa mở ra trên tường.  

 

Sau khi vào cửa, có một căn phòng bí mật bên trong. Trong phòng không có nhiều thứ, chỉ có mấy cái hộp nhỏ.