Thần Y Trở Lại

Chương 6096: Đến học viện báo danh




Lam Chỉ Ngư: “Dược liệu được giữ ở nơi rất cơ mật, đến cả tôi cũng không biết, hơn nữa chỗ đó chỉ có bố tôi và anh cả tôi mới biết thôi. Ai ngờ dược liệu lại không cánh mà bay, đến giờ vẫn không biết đã mất thế nào”.

Ngô Bình: “Lúc nãy chị nói tất cả dược liệu để cất trong pháp bình đúng không?”

Lam Chỉ Ngư nói: “Đúng vậy, một loại pháp bình chuyên dùng để bảo quản dược liệu, cất dược liệu trong đó có thể giữ được mấy ngàn năm, hơn nữa còn giữ được sự tươi ngon và không mất dược tính".

Ngô Bình như nghĩ ra gì đó, nói: “Nếu nhà buôn dược liệu làm gì đó với pháp bình, biết đâu chiếc bình có thể tự bay đi”.

Lam Chỉ Ngư giật mình: “Chiếc bình có thể tự bay đi sao?”

Ngô Bình: “Theo như tôi được biết, ít nhất có mười mấy loại trận pháp có thể làm được việc này, nếu tôi đoán không nhầm thì nhà họ Hoàng của chị đã bị nhà buôn dược liệu đó lừa rồi...

Lam Chỉ Ngư lẩm bẩm: “Thì ra là vậy, chỉ đáng tiếc nhà buôn dược liệu đó đã đi mất lâu rồi, dù bố và anh tôi có biết được nguyên nhân thì cũng không cách nào tìm lại được nhà buôn dược liệu đớ”.

Ngô Bình: “Vậy thì hết cách rồi. Không biết số dược liệu đó đáng giá bao nhiêu tiền tiên?”

Lam Chỉ Ngư: “Nhà họ Lam của tôi đã đầu tư vào đó tổng cộng hết ba mươi bảy triệu, năm trăm ngàn tiền tiên, trong đó có hơn mười lăm triệu là đi vay mượn”.

Lam Chỉ Ngư nói đến đây thì đột nhiên nói: “Tôi phải về nhà một chuyến để nói lại cho bố và anh cả biết phân tích của cậu”. 

Ngô Bình: “Được, nếu cần giúp đỡ thì cứ liên lạc với tôi”.

“0K”

Lam Chỉ Ngư vừa đi khỏi thì Ngô Bình liền bắt đầu tu luyện, hiện tại cậu đang không ngừng hoàn thiện các loại pháp lực, cậu lĩnh hội được rất nhiều bí lực, cũng có rất nhiều bí pháp cần tu luyện.

Cậu mãi luyện, chớp mắt đã đến trưa hôm sau. Lam Chỉ Ngư gọi đến làm cậu thức giấc, trong điện thoại, Lam Chỉ Ngư nói hôm nay cậu có thể đến học viện quân sự Đại Hạ báo danh, chính thức trở thành sinh viên của học viện quân sự.

Ngô Bình sửa soạn một chút, đến một rưỡi chiều thì đến học viện quân sự Đại Hạ. Đây là lần đầu tiên cậu đến đây, cổng lớn của học viện quân sự không hoành tráng lắm mà chỉ là một cánh cổng bình thường.

Ngoài cổng, Lam Chỉ Ngư đang đứng vẫy tay với cậu. 

Ngô Bình tiến về trước thì cô ấy nói: “Thủ tục đã hoàn tất rồi, để tôi dắt cậu đến thẳng lớp”. Ngô Bình: “Đến lớp gì?”

Lam Chỉ Ngư: “Đưa cậu đến lớp cao cấp, vậy thì cậu có thể tốt nghiệp sớm”.

Ngô Bình: “Sinh viên của lớp cao cấp đã học bao lâu rồi?”

“Không đồng nhất, ngắn thì ba năm, dài thì năm năm. Gó điều, tháng sau họ đã thi tốt nghiệp rồi, vừa hay cậu có thể thi chung với họ”.

Ngô Bình cười mếu: “Tôi có thể học hết được trong một tháng sao?”

Lam Chỉ Ngư liếc nhìn cậu: “Không cần phải nghi ngờ, thiên tài như cậu thì nhiều nhất chỉ cần một tuần là đã có thể hoàn thành tất cả học phần của họ rồi. Nếu không thì cậu cũng không lĩnh hội được chuông Thái Thượng”. 

Ngô Bình vuốt cằm: “Thôi được, để tôi thử xem.

Lam Chỉ Ngư: “Trong lớp lớn có rất nhiều hoàng thân quốc thích, con cái nhà vương công đại thần, có một số người tính khí rất xấu, cậu đừng để tâm đến họ. Đương nhiên, nếu có người thật sự quá đáng thì cậu cũng không cần khách sáo”.

Ngô Bình: “Hiểu rồi".

Cậu được Lam Chỉ Ngư dẫn đến trước một tòa nhà ba tầng màu xanh, ngoài cửa có một thanh niên đang đứng, anh ta mặc đồng phục màu đen chỉnh tề, đứng yên như một tấm bia.

Lam Chỉ Ngư hành lễ với anh ta: “Thầy Tra, vị này là trò Ngô Bình, cậu ấy sẽ vào lớp cao cấp 1 để học”.

Thầy Tra đó nở nụ cười hiền hòa, nói: “Ngô Bình, chào mừng cậu, tôi là Trà Thanh Tuyền, là thầy chủ nhiệm của lớp cao cấp 1”.