Thần Y Trở Lại

Chương 6152: tôi là Thạch Lan




Ngô Bình: “Các anh có biết gốc gác của Tra Thanh Tuyền không?”

Dương Quốc Hào nói nghe nói tên Tra Thanh Tuyền này có thể là người của tiên giới”.

Ngô Bình: “Ồ, người đến từ tiên giới sao?”

Dương Quốc Hào: “Tôi cũng chỉ nghe một sư tỷ nói vậy thôi, sư tỷ đó cũng nghe trưởng bối của mình nói. Vì nhờ có trưởng bối của chị ấy, Tra Thanh Tuyền mới vào được học viện quân sự Đại Hạ và làm được chủ nhiệm lớp.

Ngô Bình liền hứng thú, hỏi: “Tại sao người của tiên giới lại chạy đến học quân sự?”

Dương Quốc Hào gắp một đũa thức ăn, cười, nói: “Đúng vậy, lúc đầu tôi cũng thấy kỳ lạ, trong mắt người phàm như chúng tôi, người của tiên giới đều cao không với tới, chắc cũng chẳng coi học viện quân sự ra gì, vì vậy tôi mới đoán chắc anh ta đến đây là có mục đích”.

Ngô Bình cụng ly với Dương Quốc Hào, nói: “Thông tin của anh nhạy vậy, thế có tra được nguyên nhân chưa?”

Dương Quốc Hào cười, nói: “Người anh em tôi đây là ai chứ? Có một thời gian tôi chuyên quan sát Tra Thanh Tuyền, phát hiện mỗi ngày anh ta đều đến một chỗ ba bốn lần”.

Anh ta nhìn xung quanh rồi hỏi: “Các anh đoán xem, 'Tra Thanh Tuyền đi xem gì nào?”

Ngô Bình gắp một miếng thịt đặt vào chén của anh †a rồi nói.

'Đừng úp mở nữa, mau nói xem”.

Dương Quốc Hào cười hehe, nói: “Nói ra sợ mọi người sợ, cái tên Tra Thanh Tuyền này già không đều, chạy đến lớp nữ, để ý một cô em dưới quê lên. Có điều cô em này thật sự rất xinh đẹp, các anh cũng biết tôi mà, có gái đẹp nào mà tôi chưa từng gặp không? Nhưng lần đầu tiên gặp cô gái đó, tôi cũng phải thất thần”.

Từ Văn Hổ läc đầu nói: “Tên Tra Thanh Tuyền này quá đáng thật, già đầu rồi mà còn có ý đồ với một cô gái trẻ”. 

Dương Quốc Hào: “Chớ sao nữa, tên đó trông đàng hoàng mà thật ra lại là một người chẳng ra gì”.

Ngô Bình lại không nghĩ như vậy, chắc chắn Tra 'Thanh Tuyền không phải loại người vì một cô gái mà chạy tới chạy lui ba bốn lần. Cậu hỏi: “Cô gái đó tên gì?”

Dương Quốc Hào chớp mắt, nói ăy xinh đẹp nhưng lại rất dễ gần, nhờ có ý bảo vệ cô ấy mà sau đó tôi và cô ấy đã là bạn, còn từng ăn cơm chung nữa”.

Ngô Bình: “Nghĩa là hai người quen biết nhau?”

Dương Quốc Hào: “Thật ra lúc đầu cô ấy cũng lo. lắng tôi có ý đồ gì với cô ấy nhưng sau đó tôi giúp cô ấy giải quyết một số rắc rối trong nhà nên cô ấy đã tin tưởng tôi. Nói ra cũng lạ, mặc dù cô ấy xinh đẹp nhưng lúc ở bên cạnh cô ấy tôi lại không có chút ý nghĩ nào về chuyện đó làm khoảng thời gian đó tôi cứ nghĩ không biết mình có cong không. Sau này tôi ra ngoài tìm gái thử, kết quả đã đàn ông trở lại”.

Ngô Bình : “Giờ vẫn còn sớm, anh liên lạc với cô ấy, mời cô ấy ra ăn cơm đi”.

Dương Quốc Hào võ tay: “Ý kiến hay”.

Điện thoại nhanh chóng được nối máy, anh ta cười, nói: “Thạch Lan, tôi đang uống rượu với đại ca trong ký túc, cô biết đại ca của chúng tôi không? Chính là Ngô Bình, người lần trước giành được thành tích cao nhất trong trận thi giả chiến đó. Nếu cô có thời gian thì qua ăn cơm cùng ... Được, đến nơi gọi cho tôi, tôi ra cổng đón cô”.

Mấy chỗ như Đại Đô Hội đều có chốt, Thạch Lan đến một mình e rằng không thể vào cổng được, lát nữa Dương Quốc Hào phải ra đón cô ta.

Khoảng hai mươi phút sau, Dương Quốc Hào nhận được điện thoại thì lái xe ra cổng đón cô ta. Một lát sau, Dương Quốc Hào dắt một cô gái mặc một chiếc đâm trắng bước vào.