Thần Y Trở Lại

Chương 6181: Đừng đánh nữa, đau chết tôi mất




“Không ra gì”.

Hàn Băng Nghiên khó chịu mới người lạ mặt đó, thẳng thừng từ chối.

Thí sinh trẻ mắt hí nheo mắt, cười hehe, nói: “Cứ thấy thích kiểu con gái nóng tính như cô”.

Anh ta đứng dậy, hai nam sinh phía trước cũng đột nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh anh ta.

Thí sinh mắt hí bước đến bên cạnh Hàn Băng Nghiên, đưa tay ra muốn sờ lên mặt cô ta, Hàn Băng Nghiên nổi giận, tát anh ta một bạt tai, rồi giận dữ nói: “Anh làm gì đó?”

Tên mắt hí cười kệch cỡm: “Làm gì hả? Cô nói thử xem?”

Hàn Băng Nghiên liền nói: “Thưa thầy”.

Thật ra thầy giám khảo đã để ý phía bên này từ sớm rồi, nhưng anh ta không dám đụng chạm với đám người này, thế nên mới ngoảnh mặt đi, cứ như không nhìn thấy gì cả.

Mặt tên mắt hí đắc ý: “Cô gọi ai cũng vô ích thôi, ở cái đất Thần Kinh này, ai dám quản tôi? Các anh em, giữ lấy cô ta cho tôi, bây giờ hầu gia đây muốn xử cô ta”.

Hàn Băng Nghiên thấy mấy người họ muốn giữ chặt mình thì lạnh lùng nói: “Các anh đang tự tìm cái chết”. 

'Tên mắt hí chau mày: “Tìm đường chết? Ai muốn giết chết chúng tôi? Cô sao?”

“Không cần đến cô ấy, tôi đến để giết chết anh”.

Bỗng dưng, một làn gió nhẹ thổi qua, bên cạnh thanh niên mắt hí có thêm một người nữa, hai thí sinh đang định giữ chặt Hàn Băng Nghiên liền vung nắm đấm qua.

Người đó chính là Ngô Bình, cậu đưa tay lên tát hai bạt tai khiến hai người đó văng ra xa hơn hai mét, đầu óc choáng váng, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Thí sinh trẻ giật mình, anh ta lùi lại một bước rồi hét lên: “Tôi là hầu...”

“Bốp".

Ngô Bình tiến lên tát thêm một bạt tai nữa, sau đó tóm tóc anh ta, đi ra ngoài và nói với Hàn Băng Nghiên: “Tập trung thi”.

Hàn Băng Nghiên gật đầu: “Biết rồi”.

'Tên mắt hí bị Ngô Bình kéo ra ngoài như kéo một con chó chết, anh ta vừa xuýt xoa vì đau vừa mắng nhiếc: “Anh dám động vào tôi thì anh chết chắc rồi, tôi là hầu tước”.

Tiếng hét đau đớn của tên mắt hí nhanh chóng tắt lim, Ngô Bình kéo anh ta đến trước một hòn non bộ, giãm nát xương chân trái của anh ta, anh ta đau quá ngất xỉu.

Ngô Bình lấy điện thoại ra, chụp ảnh rồi gửi cho Tân Cự Phong.

Vài phút sau, Tân Cự Phong gọi điện qua, nói: “Sư: huynh, đã điều tra được thân phận của người này, người này tên Tả Doanh Lũy, bố là Đông Quách Hầu, đã chết mấy năm trước, anh ta được kế thừa hầu tước. Bây giờ anh ta không có sức ảnh hưởng gì, nhưng dượng của anh ta là Kỳ tướng, vì vậy anh ta rất ngông cuồng, vô pháp vô thiên, anh ta từng bị không ít người tố cáo, nhưng đều được Kỳ tướng bao che”.

Ngô Bình hỏi: “Tân hoàng đế đăng cơ, Lâm Tương và Kỳ tướng thế nào rồi?”

'Tần Cự Phong: “Hai người này một người là người của thái tử, một người là người của lục hoàng tử nên đều bị bãi miễn”.

Ngô Bình: “Cự Phong, vương gia không ban chức cho cậu sao?”

Tân Cự Phong cười hehe: “Sư huynh, bây giờ tôi là thống lĩnh cấm quân”.

Ngô Bình: “Vậy cậu hãy phái một đội quân đến, bắt mấy tên này đi, trừng trị thích đáng”.