Thần Y Trở Lại

Chương 6460: Vô Lượng




Ngô Bình vung tiên kiếm Bạch Hổ trong tay, lập tức vung kiếm hất kiếm của đối phương đi, đồng thời đánh ra một kiếm tấn công.

Người đàn ông lập tức bị đẩy lùi, khẽ cười nói: “Không tệ. Chiêu thứ nhất, cậu đỡ được rất dễ dàng. Tiếp tới là kiếm thứ hai”.

Lần này, ông ta bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Ngô Bình, kiếm khí hủy thiên diệt địa hùng hổ đánh ập đến sau lưng cậu.

Ngô Bình không quay người, vung cánh tay, đánh ra một kiếm, dùng Tam Trọng Kiếm!

Một mảng kiếm bích xuất hiện sau lưng cậu, vững vàng. ngăn chặn đòn tấn công như sấm chớp của đối phương.

Người đàn ông lại xuất hiện trước mặt, gương mặt cười tươi hơn, nói: “Không tệ. Chiêu này, cậu đỡ cũng rất tốt”.

Nói rồi, ông ta chém lên không trung, xung quanh Ngô Bình xuất hiện sáu bóng người, mỗi người đều cầm cầm kiếm hung hăng, khiến cậu không có chỗ trốn.

Ngô Bình cũng không tránh né, cậu vung tay, thân hình chia làm tám, chính là Phân Ảnh Trảm!

Sáu cái bóng ngăn chặn, còn hai bóng còn lại chém giết về phía người đàn ông.

Người đàn ông vung kiếm ngăn cản, bị một kiếm đẩy lùi mấy chục mét. Cùng lúc đó, sáu bóng người kia cũng bị Ngô Bình hạ gục.

Người đàn ông thu kiếm về, cười nói: “Tốt lắm, cậu thành công đỡ được ba chiêu. Kể từ bây giờ, cậu chính là đệ tử quan môn của Vô Lượng Kiếm Tôn ta”.

Nói xong, một chiếc nhãn có hai ký tự cổ “Vô Lượng” xuất hiện trước mặt Ngô Bình, được cậu nằm lấy.

Cậu liếc nhìn, trong nhẫn có chứa rất nhiều tài nguyên, bao gồm một tỷ Đại Đạo Tệ, tám kiếm phù Vô Lượng, còn có bốn miếng đan dược, cùng với một xấp ngân phiếu

Ngô Bình cầm kiếm phù Vô Lượng lên xem, phát hiện uy lực kiếm phù này vô cùng đáng sợ, có một luồng hơi thở Hỗn Độn thoát ra. Ngô Bình đoán, uy lực kiếm phù này có lẽ vượt qua cả cấp bậc Đạo Cảnh!

Nhìn bốn miếng đan dược, đều là đan dược hiếm thấy. Nhưng bốn loại đan dược này, Ngô Bình đều có thể luyện chế được, cậu liếc nhìn rồi cất đi.

Cuối cùng là xấp ngân phiếu kia, Ngô Bình quan sát kỹ càng, phát hiện những ngân phiếu này đều là biên lai ký gửi, những thứ được ký gửi có đủ loại, mà chỗ cất giữ vật phẩm có tên là “Thiên Bảo Lâu”.

Ngô Bình có nghe nói, Thiên Bảo Lâu là kiểu cửa hàng lớn có rất nhiều chỉ nhánh ở các Tiên Giới lớn, đồ đạc buôn bán bên trong rất nhiều, cái gì cũng có.

“Kỳ lạ, tại sao Vô Lượng Kiếm Tôn lại phải cất đồ ở Thiên Bảo Lâu nhiều như vậy?”, Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ.

Cất đồ đạc xong xuôi, nam tu kia cười nói: “Những thứ mà cậu học được trên Kiếm Bích đều là căn bản. Bây giờ, ta sẽ truyền cho cậu Vô Lượng Kiếm Kinh thật sự!”

Nói xong, ông ta điểm tay, một luồng sáng tiến vào giữa trán Ngô Bình. Trong đầu cậu có thể một bộ kinh thư tên “Vô Lượng Kiếm Kinh”.

Ngô Bình không bất ngờ gì, dù sao cậu cũng đã họ Vô Thượng Kiếm Khúc, lại có rất nhiều ký ức kiếm đạo, bởi vậy cũng không cảm thấy Vô lượng Kiếm Kinh này có thể giúp được cậu nhiều.

Thế nhưng, khi cậu nhìn thấy nội dung trong Kiếm Kinh, lập tức đã bị thu hút. Vô Lượng Kiếm Kinh này rất đặc biệt, cái này có thể làm kiếm pháp tu chính, cũng có thể bổ trợ cho một loại kiếm pháp khác. Ví dụ Ngô Bình tu luyện một loại kiếm pháp nào đó, thì cậu có thể dùng Vô Lượng Kiếm Kinh mới tu luyện chiết vào trong kiếm pháp đó, nâng cao uy lực. Giống như vậy, Vô Lượng Kiếm Kinh của cậu cũng có thể hấp thụ kiếm pháp khác, thông qua tiến hóa kiếm pháp để nâng cao uy lực!

Đây chính là điểm đặc biệt của tiến hóa, hấp thụ tất cả kiếm pháp khác, cũng có thể dung hòa và trong tất cả kiếm pháp khác!

Hơn nữa, Vô Lượng Kiếm Kinh không có giới hạn, hấp thụ càng nhiều kiếp pháp thì uy lực của nó càng lớn, bởi ới lấy tên là “Vô

“Thú vị đấy!”. Ngô Bình cũng lầm bầm nói, cậu chuẩn bị tu luyện Kiếm Kinh này, sau đó đưa vào trong Vô Thượng Kiếm Khúc. Sau đó, Vô Thượng Kiếm Khúc mới luyện có thể sở hữu được đặc điểm của tiến hóa, hấp thu kiếm pháp thiên hạ để dùng!

Có được truyền thừa, cậu bái lạy Vô Lượng Kiếm Tôn, ông †a khẽ cười rồi biến mất, sau đó vầng sáng cũng biến mất, cậu quay người rời khỏi Kiếm Cung.

Người vừa ra ngoài thì có một luồng kiếm quang phóng thẳng lên trời. Ông lão và người trung niên ngoài cửa thậm chí còn chưa nhìn rõ diện mạo Ngô Bình thì người đã chẳng thấy đâu.

Hai người đều kinh ngạc, ông lão nói: “Độn thuật thật lợi hại! Rốt cuộc người này là ai?”