Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1806




Chương 1806

Nếu là bình thường, bọn hắn nhất định sẽ không đặt chân nơi này, đây là sự kiêu ngạo của bọn hắn, nhưng hôm nay thì khác.

Cửu hoàng thúc đưa lệnh bài tướng cho Huyên Minh Kỳ: “Đừng giao trách nhiệm của ngươi cho Phượng Khương Trần.”

Đây là trách cứ.

Huyên Minh Kỳ bất mãn giải thích: “Ta chỉ đang thưởng thức hào quang nở rộ trên chiến trường của Phượng Khương Trần.”

Bất mãn thì bất mãn, ba vạn đại quân của Cửu hoàng thúc, Huyên Minh Kỳ cũng không có dự định đẩy ra phía ngoài, Huyên Minh Kỳ tiếp nhận lệnh bài ba vạn đại quân kia không hề do dự.

Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng dám cho thì hắn sẽ dám nhận.

Ở chung được gần một tháng, chút tin tưởng này vẫn nên có, hắn đã có lá gan mang người vào Huyền Tiêu cung, sao lại không dám nhận ba vạn đại quân này chứ.

Hắn tin tưởng Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng, giống như hai người này cũng sẽ tin hắn, hắn cầm ba vạn đại quân này tuyệt đối sẽ không trở tay đối phó Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng.

“Sau này còn có cơ hội, không cần thiết phải nóng lòng ngay bây giờ, trận chiến này thuộc về ngươi.” Cửu hoàng thúc giơ tay lên một cái, ra hiệu Phượng Khương Trần đi tới.

Phượng Khương Trần hơi dừng lại rồi phối hợp đi đến bên cạnh Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng.

Đứng bên trong đám người liên quan đến Huyền Tiêu cung, nói chung là nàng vẫn khác loài, cho dù những người này tiếp nhận nàng thì cũng sẽ phòng bị nàng, cũng may là nàng không có tính toán hòa nhập vào trong đó.

“Hi vọng ngươi có thể thắng lợi toàn diện.” Cửu hoàng thúc vứt xuống câu nói này, liền cùng Vương Cẩm Lăng và Phượng Khương Trần rời đi, rõ ràng bọn hắn sẽ không nhúng tay vào chuyện của Huyền Tiêu cung.

“Lời nói của Cửu hoàng thúc và Đại công tử có thể tin sao? Giao ba vạn binh mã vào tay chúng ta dễ dàng như vậy?” Người của Huyền Tiêu cung không tin.

“Có thể tin, hai người bọn họ không cần thiết phải lừa gạt, bọn hắn đáng để kết giao.” Đại lão then chốt râu trắng tự nhận mình nhìn người không có sai.

Huyên Minh Kỳ khẽ gật đầu, biểu thị phụ họa: “Có ba vạn binh mã này, phần thắng của chúng ta càng lớn.”

Mặc dù Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng xảo trá nhiều kế, nhưng là người đáng để hợp tác, chí ít là cho tới bây giờ, tất cả đều có lợi cho sự phát triển của Huyền Tiêu cung.

“Báo… Quân đội của Đông Lăng, Tây Lăng và Nam Lăng cách chúng ta chỉ có ba dặm.” Đệ tử của đội trinh sát động tĩnh quân địch đến báo, Huyên Minh Kỳ vội vàng tập trung ý chí, hai mắt lóe lên ánh sáng cực nóng: “Chuẩn bị tác chiến!”

“Rõ.”

Huyên Minh Kỳ phải đối mặt với chiến đấu cường độ cao, Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng lại vô cùng nhàn nhã, hai người không lo lắng chút nào về trận chiến tiếp theo, mặc kệ ai thua ai thắng, đối với bọn hắn mà nói đều không khác mấy.

Đi đến chỗ góc cua, Cửu hoàng thúc nói với Phượng Khương Trần: “Ngày mai chúng ta sẽ rời đi, đi thu thập một vài đồ vật.”

“Ngày mai? Vội vậy sao? Trực tiếp về Đông Lăng?” Trước đó tại sao không nghe được tin tức gì.

“Không, về Đông Lăng trước, đi tìm một người, thuận tiện đi một chuyến đến Tây Lăng.” Cửu hoàng thúc bí hiểm nói, chờ đợi Phượng Khương Trần đặt câu hỏi.

“Ồ.” Nào biết Phượng Khương Trần hoàn toàn không có tâm trí tò mò, nghe Cửu hoàng thúc nói không trực tiếp về Đông Lăng thì nhẹ nhàng thở ra, quay người trở về phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi.

Nàng thật không nghĩ là kết thúc tự do của mình nhanh như vậy.

“Khương Trần, thật đúng là…” Vương Cẩm Lăng lắc đầu thở dài.

Để Khương Trần chủ động trò chuyện cùng bọn hắn dường như không quá dễ dàng.

“Tính tình như vậy rất tốt.” Cửu hoàng thúc nghĩ một đằng nói một nẻo bình luận, hai mắt nhìn lạc viện phía trước, kia là nơi mà Huyên Minh Kỳ giam lỏng lão cung chủ.

Tối nay là cơ hội cuối cùng!