Thần Yêu Lục

Chương 28: Vãng Sinh thiên – Sắc Giới




Phật nói: Tâm bất động tắc nhân bất vọng động, bất động tắc bất thương; như tâm động tắc nhân vọng động, tắc thương kỳ thân thống kỳ cốt, vu thị thể hội đáo thế gian chư bàn thống khổ*.

(*Tâm bất động thì người không làm bừa, bất động thì không tổn thương; nếu tâm động thì người làm bừa, thì tổn thương thân thể, đau đớn trong xương, vì vậy sẽ cảm nhận được đủ loại đau khổ của thế gian.)

Lúc ngã xuống giường, Vãng Sinh nghĩ, mình thực sự đã được định trước không thể thành Phật.

Phật vốn vô tâm, nhưng y có tâm, hơn nữa còn động tâm.

Tóc Chung Dục xõa xuống, vừa vặn rơi lên mặt Vãng Sinh, Vãng Sinh không kiềm được vươn tay, dùng ngón trỏ vén một lọn tóc lên, Chung Dục nở nụ cười, hỏi y, thích tóc của ta à?

“…Ừm.”

“Vậy sau này, chúng ta cùng ở bên nhau.” Hắn cúi người xuống, Vãng Sinh liền nhắm mắt lại. Y cảm giác được Chung Dục hôn lên mi tâm mình, sau đó là khóe mắt, từng chút từng chút một, giống như cánh bướm nhẹ nhàng mơn trớn: “Vãng Sinh, ta thích ngươi.”

Giọng nói trầm thấp như ma chú, nội tâm Vãng Sinh nháy mắt mềm xuống, y mở mắt ra, thấy trong mắt Chung Dục dịu dàng như nước, chầm chậm gật đầu.

Khóe miệng Chung Dục cong lên, y không nhịn được chạm lên môi đối phương, muốn nói gì đó, Chung Dục lại giữ tay y lại, hôn lòng bàn tay y.

“Ta biết” Hắn nói: “Vãng Sinh, không nên làm trái tâm ý của ngươi.”

Ta thích ngươi, trở thành của ta đi.

Cảm giác ấm áp từ ngực truyền lên, chậm rãi bao quanh Vãng Sinh. Giọng nói của Chung Dục khàn khàn, văng vẳng bên tai có sức hút không nói thành lời. Y vuốt ve mặt của Chung Dục, khẽ ngẩng đầu lên, hôn lên môi hắn.

Không có sóng lớn dâng trào, không có tình cảm rạo rực, Vãng Sinh lần đầu tiên cảm thấy tiếng tim đập của một người cũng có thể khiến người ta an tâm như thế, khiến y cam tâm tình nguyện giao mình cho đối phương. Dù bị chiếm đoạt toàn bộ, cũng không chối từ.

Đời này, có lẽ không chạy khỏi người tên Chung Dục ấy.

Ta nên làm thế nào…

Trong chuyện cũ trước kia, ta cảm thấy trong lòng như nặng như nhẹ, cả đời này gặp gỡ nửa thật nửa giả. Nếu là tình yêu gắn kết máu thịt, một người rời đi, sẽ khiến người kia tàn tạ theo. Nhưng Chung Dục, giữa chúng ta, thực sự có thể ký thác thân tâm sao?

Ta nên đối đãi với ngươi thế nào?

Lúc Chung Dục tỉnh lại, trời còn chưa sáng, bên cạnh lại không thấy Vãng Sinh đâu.

Hắn khoác áo choàng, đứng dậy ra bên ngoài nhà nhỏ. Vãng Sinh đang đứng trong sân, nhìn ánh trăng vẫn còn rơi xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

“Sao ngươi dậy sớm thế?”

Nghe thấy giọng Chung Dục, Vãng Sinh cứng đờ. Y chậm rãi xoay người lại, thấy Chung Dục mặt mũi tươi cười, lại dời ánh mắt đi: “Sao ngươi không ngủ thêm một lát?”

“Ngươi không ở bên cạnh, ta sao ngủ được.” Đi tới bên cạnh Vãng Sinh, Chung Dục cười cọ mũi Vãng Sinh một cái, hỏi ngươi vừa đang nghĩ gì vậy, sao mặt ủ mày ê như thế?

Hành động thân mật khiến Vãng Sinh không được tự nhiên, y không nhìn Chung Dục, chỉ thờ ơ trả lời: “Không nghĩ gì cả.”

“Nói dối.” Giả vờ tức giận, Chung Dục nói, Vãng Sinh này, ta và người đều đã gần gũi da thịt, sao ngươi còn ngại ngùng như thế?

Lời này lại càng khiến Vãng Sinh không được tự nhiên, y nhìn về phía Chung Dục. Đối phương rất vô tội, ngược lại có vẻ như Vãng Sinh lo nghĩ nhiều. Y thở dài, cởi áo khoác ngoài của mình ra, choàng thêm cho Chung Dục: “Qua ít nữa, đã là mùa đông rồi, sau này đừng mặc ít thế đi ra ngoài.”

Chung Dục cười, nói được rồi, đều nghe theo tiểu sư phụ Vãng Sinh.

“Đợi trời hửng sáng, thì xuống núi đi.” Giọng của Vãng Sinh nhạt như nước: “Sau này, chuyện của ngươi, thì do chính ngươi làm chủ, không cần nghe theo quyết định của ta.”

Nụ cười trên mặt nháy mắt tan thành mây khói: “Ngươi muốn đuổi ta đi?”

“Không phải đuổi ngươi.” Y cũng không muốn giải thích quá nhiều, có những lời chẳng có sức để nói ra: “Ngươi theo ta, không vào được cửa Phật, chi bằng đến nhân gian, làm một phàm nhân vô ưu vô lo.”

“Không có ngươi, làm phàm nhân còn có ý nghĩa gì.” Chung Dục tức giận, hắn nói không phải ngươi giận bản tọa hại ngươi phá sắc giới, không thành Phật được nữa đấy chứ?

Nếu là vậy, thì bây giờ ngươi giết ta luôn đi!

“Ta có thành Phật hay không, không liên quan đến ngươi. Không thành Phật, đương nhiên cũng không trách ngươi được.”

“Vậy thì đừng đuổi ta đi!” Hắn ôm chặt lấy Vãng Sinh, như là sợ một khắc sau sẽ bị vứt bỏ: “Bản tọa vì ngươi, đã phải ăn nói xuống nước thế này rồi, ngươi không thể mềm lòng một chút được sao?”

Ngươi thích ta, ta cũng thích ngươi, lưỡng tình tương duyệt, bên nhau suốt đời, có gì không tốt! Đừng vứt bỏ ta được không?

“Thích…” Lại là câu nói này.

Vừa nghe thấy câu ấy, Vãng Sinh cảm thấy nơi mềm mại trong lòng liền xúc động. Ma Đế oai phong một cõi ba vạn năm trước, hôm nay lại khẩn cầu mình đừng vứt bỏ hắn. Trong lúc nhất thời, y hơi hoảng hốt, bản thân lúc trước vứt bỏ tu vi cả đời, phong ấn hắn, là vì điều gì? Nếu biết ba vạn năm sau, mình sẽ sinh lòng ái mộ với hắn, còn hạ thủ được không?

Chỉ sợ là quá khứ không thể lặp lại, sau này y đối với người tên Chung Dục này, chỉ còn lại quyến luyến sâu đậm.

Xoa lưng Chung Dục, Vãng Sinh vỗ nhẹ hai cái. Chung quy vẫn không thể nhẫn tâm với người thương được.

“Được rồi” Y nói: “Ta… Ta không đuổi ngươi.”

“Thật?”

“Ừm.”

“Ta biết mà, ngươi không vô tình vậy đâu.” Hắn lui người ra, nhìn ánh mắt Vãng Sinh nói: “Vãng Sinh, sau này ta nhất định đối xử thật tốt với ngươi, tuyệt đối không cho người ngoài ức hiếp ngươi nửa phần!”

Dáng vẻ nghiêm túc của Chung Dục khiến Vãng Sinh buồn cười. Bây giờ ngươi chỉ là một phàm nhân, còn muốn che chở cho ta, chỉ sợ chỉ có phần trốn sau lưng ta.

“Ai nói? Ta tu luyện tử tế, nói không chừng có thể khôi phục được pháp lực ba vạn năm trước đấy!”

Vãng Sinh chỉ cười lắc đầu: “Tính tình này của ngươi, sao giống hệt trẻ con?”

“Không phải bản tọa tính trẻ con, là Vãng Sinh ngươi lúc nào cũng nặng nề.”

Ngươi ấy, cười lên đẹp như thế, nên cười nhiều vào.

Vãng Sinh sửng sốt, lập tức lắng xuống: “Không có chuyện gì vui, đương nhiên cũng sẽ không cười.”

“Cái này dễ thôi!” Chung Dục nói: “Sau này bản tọa sẽ phụ trách trêu đùa cho Vãng Sinh ngươi vui vẻ, ngươi ấy, tự nhiên nét cười sẽ nhiều lên!”

“Được.” Không khỏi hé miệng cười, Vãng Sinh nói, lát nữa ngươi xuống núi khất thực đi, sau đó lại tới trấn Lô Bồ xin chút đồ dùng.”

Chung Dục gật đầu, nói vậy ngươi phải ở chỗ này chờ ta đó.

Vãng Sinh lên tiếng “được rồi”.

Đợi Chung Dục xuống chân núi, Vãng Sinh lại tới Tây Thiên. Đệ tử Phật gia phá sắc giới là tối kỵ, huống hồ y là Tôn Giả Tây Thiên, sai lầm lớn như vậy, không thể nào trốn tránh.

“Nếu ngươi đã biết mình từng sai lầm, sao còn tới cầu xin ta khai ân?” Như Lai ngồi trên đài sen, thân vàng sáu trượng hiện lên vẻ uy nghiêm, giọng nói ngài trầm thấp, lại mang theo thương xót: “Tôn Giả Vãng Sinh, ngươi là Tôn Giả hẳn phải hiểu rõ chân lý trong thiên địa này, sao lại còn hồ đồ như thế?”

“Đệ tử tự biết nghiệp chướng nặng nề.” Y cúi đầu bái lạy: “Mọi chuyện không liên quan đến Chung Dục, xin Như Lai trừng phạt một mình đệ tử.”

Như Lai than thở một tiếng, nói trong lòng ngã Phật từ bi, có đức hiếu sinh.

Nhưng Vãng Sinh, Chung Dục là Ma Đế ma giới, làm hại tam giới, tội ác tày trời, sao ngươi còn giữ thiện với hắn?

Vãng Sinh lại nói, hiện giờ Chung Dục chỉ là một phàm nhân, không làm ra đại loạn gì.

Huống hồ trong khoảng thời gian đệ tử sống chung với hắn, phát hiện trong tâm hắn vẫn còn ý thiện. Chỉ cần đệ tử ở cạnh hắn, trông coi hắn, hắn sẽ không làm xằng làm bậy.

“Hắn là con người, ngươi ở cửa Phật, làm sao có thể ở bên nhau?”

“Đệ tử đã phá sắc giới, không xứng xuất gia.” Y khẩn cầu Như Lai: “Đệ tử nguyện vứt bỏ tu vi suốt đời, làm một người phàm. Ta nhất định sẽ trông coi Chung Dục, không cho hắn làm điều ác.”

“Ngươi thực sự muốn vì Chung Dục, mà rơi vào bể khổ hồng trần?”

“Vâng.”

Lời này vừa nói ra, tất cả Bồ Tát La Hán có mặt đều vô cùng kinh hãi. Tôn Giả Vãng Sinh là Chiến Phật Phạm Niệm chuyển thế, bất kể là tu vi hay phật căn đều là số một số hai trong Phật môn, kiếp trước y lại lập được không ít công lao, trong Phật môn rất có danh vọng. Y tu luyện thêm mấy trăm năm nữa, là có thể một lần nữa nhận được Phật thân, hôm nay lại nói muốn vứt bỏ tu vi làm một phàm nhân, hơn nữa còn là vì đại ma đầu Chung Dục, thật sự khiến họ không sao hiểu nổi.

Như Lai còn muốn nói gì đó, sứ giả thiên giới bất ngờ xông vào.

“Thiên giới gặp nguy, Thiên Đế lệnh cho thần đến đây xin Phật Tổ Như Lai giúp đỡ!”

“Chuyện gì?”

“Đại quân ma giới đã đánh tới cửa Nam Thiên, xin Phật Tổ Như Lai tương trợ!”

“Ma giới?!!” Trong lòng Vãng Sinh cả kinh, ma vật ma giới sao lại chạy đến đây?

“Thần cũng không biết, chỉ biết dẫn binh chính là Ma Đế Chung Dục!”

“Chung Dục?!!”

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Chung Dục rõ ràng còn đang ở Thanh Nguyên Sơn chờ ta!

Lẽ nào… lẽ nào?!!

Không đợi mọi người phản ứng, y đã xông ra ngoài.

La Hán Tô Tần Đà đang định ngăn Vãng Sinh lại, giọng nói của Như Lai đã điềm tĩnh vang lên: “Nếu là kiếp số trong mệnh của y, vậy thì cứ để y giải quyết đi.”

Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.

Tiếng hét thảm thiết vang vọng thiên giới, hai quân Thiên Ma đụng độ nhau trước cửa Nam Thiên, giống như dời non lấp bể, phát ra tiếng vang ầm ầm. Sấm chớp rền vang giữa đao quang kiếm ảnh, Chung Dục bóp cổ một thiên tướng, chỉ hơi dùng lực một chút, đối phương đã biến thành mảnh nhỏ.

“Ha ha ha!” Hắn cười ha hả: “Ba vạn năm, bản tọa chờ ngày hôm đã ba vạn năm!”

Hôm nay, sẽ cho các ngươi biết kết cục của việc chọc giận bản tọa!

Hắn giơ hai tay lên, một ngọn lửa đen liền tụ lại trong tay hắn, hòa làm một thể với lửa đỏ trên người, nhất thời thiên giới bắt đầu dao động. Thất Tinh Bắc Đẩu lập tức bắt đầu bày binh bố trận, Thiên Xu quát: “Chung Dục, Vãng Sinh độ ngươi nhập Phật, vì sao ngươi u mê không tỉnh ngộ?”

“Ta u mê không tỉnh ngộ?”

Hừ, là đám người các ngươi, quá ngu xuẩn. Các ngươi hại bản tọa đến nước này, thù này không báo, ta sao còn làm đế quân ma giới?”

Một chưởng đánh ra, ngọn lửa liền lao về phía Thiên Xu. Thiên Xu tự biết không tránh được, định liều mạng đánh một trận, nhưng có một bóng người phi đến trước mặt hắn, mạnh mẽ đỡ một chưởng này.

“… Vãng Sinh?!!”

Thấy rõ người tới, Chung Dục mở to hai mắt, hắn cuống quýt muốn thu tay về, nhưng vẫn bị sót lại vài phần.

Vãng Sinh tiếp được một chưởng này, nhất thời ngực như lửa đốt, y nén đau đớn xuống, đứng thẳng nhìn chằm chằm Chung Dục: “… Ngươi làm sao vậy?”

Ta rất lo cho ngươi.

Tuyệt đối không ngờ Vãng Sinh mở miệng ra lại nói những lời này, Chung Dục trong lúc nhất thời hơi sửng sốt. Có điều hắn rất nhanh đã khôi phục lại bộ dạng cao cao tại thượng, lạnh lùng nói: “Chuyện của bản tọa, không nhọc Tôn Giả Vãng Sinh tốn hơi.”

Nếu ngươi thức thời, thì mau tránh ra cho bản tọa! Nếu không, bản tọa sẽ giết ngươi!

“Vì sao?” Vãng Sinh cảm thấy mọi chuyện biến hóa quá nhanh, rõ ràng lúc trước họ còn đang hòa thuận, lúc này Chung Dục lại muốn giết y.

Chẳng lẽ ngươi tẩu hỏa nhập ma? Hay là bị kẻ xấu làm yêu pháp?

“Ngươi cho là ai cũng ngốc như ngươi sao?” Chung Dục cười lạnh một tiếng, nói ngươi cho rằng, chỉ dựa vào mấy câu nói của ngươi, ta sẽ ngoan ngoãn thần phục đám gọi là thánh giả chính đạo các ngươi sao?

Lúc trước các ngươi đối với ta thế nào? Ba vạn năm, ba vạn năm ta thời thời khắc khắc sống trong dày vò, sao ta có thể tha cho các ngươi được!

“Bởi vậy mọi chuyện ngươi đều gạt ta?” Vãng Sinh có phần không khống chế được tâm trạng mình: “Ngươi tốt với ta, tặng ta trâm cài tóc, hứa với ta, nói thích ta, đều là gạt ta?”

“Ha, tốt với ngươi?” Chung Dục cảm thấy Vãng Sinh quả thực quá ngốc, nếu như những chuyện nhỏ này ngươi đều xem là tình yêu, vậy chỉ có thể là ngươi tự mình đa tình thôi.

Vãng Sinh ơi, ba vạn năm, sao ngươi vẫn còn ngu xuẩn như vậy?

“Ngươi… Phụt!” Phun ra một búng máu, Vãng Sinh chỉ cảm thấy trong ngực như bị lửa thiêu đốt, cả người như bị khoan đục. Y muốn vận khí ngăn lại cảm giác đau đớn, nhưng lại phát hiện không thể ngưng tụ pháp lực trong cơ thể, pháp lực của y trôi đi từng chút một.

Sao lại như thế?!!

Thiên Xu vội vàng tiến tới đỡ lấy y: “Vãng Sinh, ngươi làm sao vậy?”

“Hừ, chỉ là phần tâm chú thôi mà.” Chung Dục quỷ dị cười rộ lên: “Tiểu sư phụ Vãng Sinh có còn nhớ trà xanh bản tọa pha cho ngươi chứ?”

“Phần tâm chú… không ngờ ngươi lại hạ phần tâm chú cho ta?” Hoàn toàn ngã xuống vực thẳm, Vãng Sinh cảm thấy bản thân lúc này buồn cười đến tột cùng. Người trúng phần tâm chú, một khi động tình, sẽ bị đau đớn như khoan tim, nếu từng làm chuyện mưa gió với người hạ chú, tu vi của người trúng chú sẽ chuyển sang thân người hạ chú.

Cái gọi là dùng tình cảm cực kỳ sâu đậm, như uống rượu độc, có lẽ chính là thế này.

Thì ra ngươi dã sớm tính toán, mọi chuyện đều đã được ngươi tính kễ xong.

“Đương nhiên là kế sách của bản tôn.” Hắn cười nói, còn phải nhờ Tôn Giả Vãng Sinh nguyện lấy thân báo đáp, bản tọa mới có thể có tu vi của tôn giả, dung hợp định hồn châu.

Biết được Chung Dục lại đối xử với Vãng Sinh như thế, Thiên Xu phẫn nộ: “Chung Dục, ta phải giết ngươi!”

Hắn vừa muốn ra tay, lại bị Vãng Sinh đẩy ra, Chỉ thấy kim quang quanh thân Vãng Sinh bắn ra bốn phía, y lấy phật châu ra, đánh tan chúng, rơi xuống trận thế bát phương, chỉ chụp y và Chung Dục vào bên trong.

Chung Dục nhìn bốn phía, khinh thường nói: “Sao, Tôn Giả Vãng Sinh muốn đơn đả độc đấu với ta?”

Dựa vào ngươi hiện giờ, căn bản không phải là đối thủ của ta.

“Theo ta quay về.”

“Cái gì?”

“Theo ta quay về Thanh Nguyên Sơn.”

“Vãng Sinh, ngươi hồ đồ rồi hả?”

“Theo ta quay về Thanh Nguyên Sơn.” Y lặp lại: “Chung Dục, theo ta trở về đi.”

Ta đã nhận tội với Phật Tổ, ngài đã đồng ý cho ta vứt bỏ tu vi, trở thành một phàm nhân làm bạn với ngươi.

Vươn tay ra, Vãng Sinh mặt mang ý cười nhìn Chung Dục: “Theo ta trở về đi.”

Chung Dục hơi mờ mịt, hắn nhìn Vãng Sinh, người nọ cười rộ lên bên khóe miệng sẽ có một má lúm đồng tiền, rất đẹp.

Có một nháy mắt như thế, y hơi động lòng.

Nhưng cảm giác động lòng ấy rất nhanh đã bị tiếng đánh nhau phía ngoài đánh thức. Hắn là đế vương ma giới, sao có thể bị hòa thượng này làm lung lay lòng tin. Huống hồ, lúc trước cũng bởi vì người này, hắn mới phải chịu tội ba vạn năm!

Nhất thời thù hận che mờ mắt, hắn bóp yết hầu Vãng Sinh, thấp giọng nói: “Món nợ của chúng ta cũng nên thanh toán cho xong đi!”

Phạm Niệm, ta nói rồi, tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi, ta nhất định phải khiến ngươi thua dưới tay ta!!!

Mỗi câu mỗi chữ như lưỡi dao sắc bén, cắt vào lòng Vãng Sinh, hòa làm một thể với đau đớn trên người. Trên ngực áo trắng của y vậy mà lại ngấm ra máu.

Chung Dục bị màu đỏ tươi kia dọa cho hơi hoảng, Vãng Sinh nhân cơ hội niệm một câu Phật chú kim cương, đánh vào mi tâm Chung Dục, Chung Dục bị y đánh buông lỏng tay ra.

Trong lòng không cam, Chung Dục nhấc tay bắn khí về phía Vãng Sinh, Vãng Sinh không tránh được, chỉ cảm thấy tay chân bị cắt phải.

Y quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu lên. Ánh mắt Chung Dục nhìn y không còn chút dịu dàng nào như ngày trước nữa, chỉ còn lại hận ý sâu đậm, giơ tay lên, mũi tên khí vận lên trong lòng bàn tay lóe lên màu đen khiến người ta sợ hãi.

Y nhắm mắt lại, đợi Chung Dục kết thúc mình.

Lúc này truyền đến một tiếng vang thật lớn. Thiên Tôn Ti Mậu đã đến, dùng khí hỗn độn phá tan kết giới của Vãng Sinh. Y bắn băng kiếm ra, Chung Dục đành phải ra chiêu chống đỡ trước. Thiên Tôn Ti Mậu từ trên trời mang theo chúng thần thượng cổ, chúng tiên nhân cơ hội cùng nhau tiến lên, vây quanh Chung Dục.

Nam Chúc mở một đường máu: “Chủ thượng, chúng ta không địch lại đông người, nên đi trước thôi!”

Tuy trong lòng Chung Dục không phục, nhưng cũng biết tình thế lúc này. Hắn vận công bay đi, hô lớn: “Lũ nhãi ranh thiên giới nghe cho kỹ, bản tọa chắc chắn sẽ quay lại trừng trị các ngươi!”

Các tiên giả khác đang muốn đuổi đánh, lại bị Thiên Tôn Ti Mậu ngăn lại: “Pháp lực Ma Đế không dưới ta, dù chúng ta cùng tiến lên, cũng không thắng được. Vẫn nên khôi phục nguyên khí, thương lượng rồi hãy tính.”

Y đi tới trước mặt Vãng Sinh, bây giờ y đang tựa trong lòng Thiên Xu, cả người toàn là máu.

… Tôn Giả Vãng Sinh, ngươi có ổn không?

“Hắn làm được rồi…” Vãng Sinh lẩm bẩm: “Rốt cuộc hắn làm được rồi.”

Ba vạn năm trước, hắn nói nhất định sẽ không tha cho ta, nhất định phải khiến ta thu dưới tay hắn.

Lần này, ta thực sự thua, hơn nữa còn thua thảm hại, thua đến mức không còn gì.

“Ha ha… ha ha ha!” Y cười ha hr, nhưng tiếng cười kia không lâu sau liền biến thành tiếng khóc, tê tâm liệt phế.

“Vãng Sinh!” Thiên Xu không biết làm thế nào mới an ủi được y, chỉ có thể ghì chặt y vào trong ngực.