Thắng Giả Vi Vương

Chương 12




".....Bác sĩ Tả?......Bác sĩ Tả?.....Ách, bác sĩ Tả!"

Tả Dật mặt không chút thay đổi quay đầu lại, vài vị bác sĩ cùng phòng đều kỳ quái mà nhìn hắn. Bọn họ đều đã gọi hắn vài lần rồi.

"Bác sĩ Tả, chủ nhiệm gọi anh đến phòng số 3, giường B." Tiểu thực tập sinh nói.

Sau khi hắn lạnh mặt rời đi, mấy vị bác sĩ liền ở phía sau khe khẽ nói nhỏ với nhau.

"Mấy người có cảm thấy bác sĩ Tả gần đây có điểm quái quái? Thường xuyên ngẩn người."

"Hơn nữa tính cách cũng tốt hơn nhiều so với lúc trước, hôm trước còn hỏi tôi canh thịt cừu nấu như thế nào...." Nữ bác sĩ duy nhất trong phòng nói.

"Kỳ thật tôi cảm thấy anh ấy rất tốt." Tiểu thực tập sinh lo sợ nói, "Tuần trước tôi xin phép về trường học, anh ấy còn giúp tôi trực bạn... Anh ấy chỉ là không quá thích cùng người khác nói chuyện thôi."

"Tôi nói rồi, mấy người đọc sách nhiều quá chính là như vậy, tính cách cứng ngắc." Nữ bác sĩ nói, "Nhưng gần đây cũng thấy hoạt bát hơn nhiều a! Chẳng lẽ là bởi vì đang nói chuyện yêu đương?"

Các vị bác sĩ đều đồng thời lộ ra ánh mắt bát quái lại ái muội, kề sát đầu vào một chút, bắt đầu thì thầm đoán xem "bạn gái" của vị tôn thần bác sĩ Tả kia như thế nào. Hẳn là một cô nàng sở thích độc đáo, tính cách phóng đãng, ngay cả khuôn mặt than kia của bác sĩ Tả cũng dám hạ miệng. =))))

Sau đó bọn họ lại ở ngay lúc Tả Dật đẩy cửa bước vào phòng nháy mắt giải tán, khôi phục lại bộ dạng thuần lương chính trực, "Ai, tiểu Trần, tôi nói ca bệnh này cậu nghe có hiểu không hả?" Nữ bác sĩ rất từ ái nói.

"Nghe hiểu, cảm ơn chị đã chỉ dạy!" Tiểu thực tập sinh nhiệt tình đáp lại.

Một vị bác sĩ nam khác thì lại giận dữ giơ lên một tờ báo thời sự nói, "Hừ! Trị an của thành phố chúng ta thật sự là càng ngày càng kém. Mọi người xem, tháng này xảy ra 3 vụ trộm đột nhập nhà dân! Hơn nửa đêm bẻ khóa vào nhà, chủ nhân không phát hiện liền vơ vét đồ đạc, chủ nhân phát hiện liền dám công khai cướp bóc!"

Tả Dật đối với màn hành động quỷ dị giả tạo này của bọn họ cũng không để tâm nhiều, lập tức đi về chỗ ngồi của mình. Vừa ngồi xuống, hắn liền quay đầu nói, "Bác sĩ Khúc!"

Đang vờ quan tâm hậu bối, nữ bác sĩ hoảng sợ đáp, "Cái gì? Bác sĩ Tả?"

"Canh thịt cừu tôi ấn theo phương pháp của cô nấu thử, ăn rất ngon, cảm ơn." Tả Dật lời ít mà ý nhiều tỏ vẻ ca ngợi. Vị Trần lão gia hắn nuôi trong nhà kia thế nhưng hùng hùng hổ hổ uống hết 3 bát.

"Nếu anh thích là tốt rồi, thích là tốt rồi." Nữ bác sĩ có chút thụ sủng nhược kinh, cảm giác tự hào tăng mạnh, "Anh còn muốn học nấu món gì nữa không? Không cần khách khí, cứ việc hỏi tôi, cái gì tôi cũng biết làm một ít!"

"Tiết canh." Tả Dật nửa điểm khách khí cũng không có, "Không cần quá cay."

Buổi tối tăng ca nên lúc về nhà thì muộn một ít. Tả Dật mua đủ nguyên liệu làm tiết canh liền vội vàng bận rộn về nhà. Vừa đem mấy thứ kia để vào phòng bếp thì đã nghe Trần Thịnh ở trong phòng ngủ kêu lên, "Ê, biến thái!"

Tả Dật đi vào trong phòng, Trần Thịnh tựa vào đầu giường, lười biếng lung lay xích sắt nói, "Cởi ra, bố mày muốn hoạt động gân cốt."

"Đợt lát nữa liền ăn cơm rồi." Tả Dật nói.

"Ăn CM mông của mày, bố mày nằm cả một ngày, xương cốt đều cứng hết rồi." Trần Thịnh nói, "Cởi ra!"

Tả Dật liền phóng dài xích sắt để cho y có thể dùng máy chạy bộ, đứng ở bên cạnh nhìn y trong chốc lát. Bởi vì trong lòng còn nhớ món tiết canh, nhà bếp lại cách khá gần, nếu rời đi trong chốc lát thì hẳn là cũng không có chuyện gì xảy ra. Nghĩ vậy hắn liền xoay người rời đi.

Hắn luôn cảm thấy máu vịt mua về không được sạch sẽ nên đeo găng tay plastic vào nghiêm túc rửa hồi lâu. Loay hoay nửa giờ, khi quay lại phòng ngủ thì thấy hết thảy đều thập phần bình thường. Máy chạy bộ không thiếu linh kiện nào, Trần Thịnh vận động tới đầu đầy mồ hôi. Thấy Tả Dật tiến vào, y lỗ mang xoa xoa mái tóc đầy mồ hôi, phân phó hắn, "Bố mày muốn tắm rửa"

Tả Dật do dự. Bình thường hắn đều chỉ ở trong phòng ngủ lau người cho Trần Thịnh, ôm vào trong phòng tắm thì đều là ở dưới tình huống đối phương bị hắn làm đến hoàn toàn kiệt sức. Trần Thịnh thể lực ở thời kì toàn thịnh cũng không dễ trêu chọc. Cho dù hắn tự tin có thể chế phục y thì cũng không tránh được bị ăn mấy cú đấm – mà sợ nhất là hắn không khống chế được lực đạo của mình ngược lại làm đối phương bị thương.

Trần Thịnh tự nhiên lấy áo gối ra lau mồ hồi, thấy hắn một lúc lâu đều không có động tĩnh gì liền không kiên nhẫn xoay ra nhìn hắn, đột nhiên nắm lấy cổ áo sơ mi kéo hắn lại.

Tả Dật lảo đảo một bước mới đứng vững, theo bản năng ôm lấy eo của y.

Động tác này khiến cho thân thể của hai người chặt chẽ dán lại cùng nhau. Hàng mi ướt át do mồ hôi của Trần Thịnh gần trong gang tấc. Hơi thở của y nóng bỏng, cả người sau một trận vận động tỏa ra nội tiết tố nam tính, bên khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh tựa như ác ma dẫn người phạm tội.

Y đem lòng bàn tay ướt mồ hôi lạnh lau ở trên gương mặt cương ngạnh của Tả Dật, vỗ vỗ, "Ngoan, bố mày muốn gội đầu, còn muốn cạo râu nữa."

"...."

Mười phút sau, Tả Dật mặc tạp dề, xắn lên tay áo sơ mi, nghiêm mặt ngồi ở bên chậu nước, đổ dầu gội đầu lên đầu Trần Thịnh, vô cùng thuần thục mà bắt đầu xoa bóp.

Trong phòng tắm tràn ngập nhiệt khí, những bong bóng nhỏ theo động tác xoa nắn trôi nổi trong không khí. Hương khí tự nhiên của dầu gội đầu thoang thoảng, bầu không khí một mảnh tường hòa ấm áp. Tả Dật một bên gội đầu một bên ngẩn người, một hồi nghĩ không biết tiết canh để trong nồi có bị nguội mất hay không, nếu hâm lại thì có nấu quá hay không, đồ gia vị nêm thiếu sẽ bị ghét bỏ, cho nhiều thì không tốt cho dạ dày lúc súc ruột sẽ rất phiền toái.....

Trần Thịnh bị gội đầu cả buổi có chút không kiên nhẫn, dùng khuỷu tay thúc hắn một cái.

Tả Dật hồi phục tinh thần, nghiêm mặt bỏ đi bọt xà phòng, đổ nước trôi bọt.

Kiên nhẫn cẩn thận chà xát hết bọt, dùng khăn mặt trắng nhẹ nhàng mà chà lau khô tóc. Hắn đứng dậy muốn đi lấy dao cạo râu thì Trần Thịnh lại đột nhiên mở miệng nói, "Lần trước ông mày bảo mày đi lấy dao cạo râu chạy bằng điện đâu?"

Tả Dật kéo ra ngăn kéo bên cạnh bồn rửa mặt, lấy ra dao cạo râu chạy bằng điện lấy từ nhà Trần Thịnh.

"Đem tao còng ở đó, tự tao làm." Trần Thịnh ngước cằm ý chỉ thanh sắt treo khăn mặt ở bên cạnh bồn rửa mặt.

Tả Dật trầm mặc nhìn hắn. Hắn kinh ngạc lần đầu tiên Trần Thịnh ở trước mặt hắn dùng từ "tao". Mà Trần Thịnh thì hiển nhiên hiểu lầm, tưởng rằng hắn đối với mình phòng bị. Y cau mày không kiên nhẫn nói "Mày CMN chân tay vụng về, bố mày không cần mày. Còn nữa, ngày mai đem sữa rửa mặt ở nhà bố mày lấy qua đây!"

Tả Dật đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát rồi đột nhiên tiến lên phía trước, cúi người ôm lấy vai của Trần Thịnh sau đó ở khóe môi của y hôn một cái.

Hắn vẫn luôn cảm thấy đây không phải ảo giác của hắn, hành vi gần đây của Trần Thịnh... có chút giống như muốn cùng hắn sống lâu dài.

Nhận hành động thân mật của hắn, sai khiến hắn học làm món này học làm món kia, sai hắn đi sang cách vách lấy một tí vật dụng hằng ngày chuyển qua đây, còn ám chỉ hắn phải làm tình như thế nào. Người bị điều giáo cũng không phải là Trần Thịnh mà chính là Tả Dật. Nếu hắn thỏa mãn toàn bộ nhu cầu của Trần Thịnh, liệu có thể có một ngày nhận được sự tán thành của y? Giống như hắn vẫn luôn chờ mong, làm y làm thành quen khiến cho y không thể ly khai hắn được nữa.

Trần Thịnh không kiên nhẫn mà hừ một tiếng, quay đầu tránh đi nụ hôn của hắn, vung vung còng tay mắng, "Cmn nhanh lên, ông mày lạnh."

Tả Dật liền đem khăn tắm trắng choàng ở trên người y, vươn tay đem còng tay còng lại ở thanh sắt treo khăn mặt bên cạnh bồn rửa mặt, sau đó đưa dao cạo râu chạy bằng điện cho y. Bản thân thì xoay người cúi đầu đi thu thập chậu nước ở dưới đất. Vừa mới lấy thêm chút nước để đổ hết đám bọt còn sót lại xuống cống thì liền nghe thấy một tiếng "chi dát" vang dội từ đằng sau vang lên! Sau đó là tiếng "choảng" thủy tinh vỡ vụn!

Hắn vội vàng xoay người, còn chưa thấy rõ trạng huống thì ngực đã bị hung hăng đạp một cước đá lên tường!

Lồng ngực gặp trọng kích cùng xương cột sống sau lưng va vào tường phát ra một tiếng vang trầm đục, trong phút chốc cảm giác đau đến chết lặng truyền tới toàn thân! Sau khi hoãn lại thần thì khí tức nóng bỏng của Trần Thịnh đã ép tới, đặt ở trên người hắn gần trong gang tấc. Hai tay y giao nhau dùng còng tay lặc trụ cổ của hắn, bàn tay phải bạo lộ gân xanh cầm một khối thủy tinh dính đầy máu, gắt gao đặt ở yết hầu của hắn.

Thanh sắt treo khăn mặt bị trực tiếp bẽ gãy lúc này mới chầm chập từ bên bồn rửa mặt rơi xuống nền gạch men phía dưới, phát ra một tiếng "đinh đương" thanh thúy. Chiếc khăn tắm trắng dính đầy mảnh vụn thủy tinh nhiều nếp nhăn trải ở phía dưới – Trần Thịnh dùng nó bao lấy nắm tay đập vỡ chiếc gương trước bồn rửa mặt.

Tả Dật hơi hơi mở to hai mắt, gần như là ngây ngốc mà mờ mịt nhìn mảnh gương vụn đang đặt ở trên cổ của mình – phản ứng đầu tiên của hắn thế nhưng lại là – tay của Trần Thịnh chảy máu.

Tiếp sau đó hắn mới hậu tri hậu giác ý thức được tù binh của hắn dễ dàng tránh thoát khỏi trói buộc....

Hắn bị lừa.

Máu từng chút từng chút sôi trào xông lên ót, hô hấp của hắn cũng trở nên ồ ồ. Khuôn mặt trắng bệch bắt đầu để lộ ra vệt ửng hồng không bình thường.

Khuôn mặt của Trần Thịnh âm lãnh, hai tay bóp cổ của hắn, lôi kéo hắn đứng lên. Từ phía sau lưng vòng tay qua dùng mảnh vỡ của gương đặt ở yết hầu của hắn, ý bảo hắn hướng phía ngoài phòng tắm đi tới.

Tả Dật trầm mặc thở hổn hển, dưới sự thúc giục của y, lảo đảo tiến lên trước vài bước. Hơi thở của Trần Thịnh dán sát sau tai hắn, hoàn toàn bất đồng với nhiệt độ nóng bỏng mấy phút trước là sự lạnh lẽo mãn hàm đầy sát ý, "Đi lấy chìa khóa còng tay."

Tả Dật đang thở dốc, nghe được câu này ngược lại đứng lại không động đậy.

Hắn hơi hơi há miệng, bởi vì yết hầu bị áp chế cho nên thanh âm khàn khàn mà tái nhợt "... Anh muốn đi?"

"Chìa khóa!" Trần Thịnh rít gào nói.

"........." Tả Dật như cũ đứng im tại chỗ không nhúc nhích, chỉ là tiếng thở dốc càng ngày càng nặng mà run rẩy.

Y muốn đi, y phải rời khỏi nơi này, y phải rời khỏi bên cạnh hắn, không bao giờ còn có bất cứ cơ hội nào tới gần nữa.

Trần Thịnh đứng ở phía sau hung hăng đá một cước vào đầu gối của hắn. Tả Dật thét lớn một tiếng nghiêng người quỳ rạp xuống đất. Trần Thịnh bóp cổ của hắn nhiễu đến trước, lại một cước hung hăng đá vào trên bụng hắn. Lần này Tả Dật không rên một tiếng cúi gập lưng, bộ mặt run rẩy, cắn chặt hàm răng, gân xanh trên trán dữ tợn nổi lên.

Đều là giả, tất cả thỏa hiệp lúc trước của y, tất cả ái muội đối với hắn của y, đều là giả.

Hắn gian nan quỳ, bàn tay chống mặt đất hơi hơi phát run, như không thể đứng dậy thoát khỏi bóng ma lạnh lẽo mà Trần Thịnh đứng ở trước mặt phủ xuống. Trần Thịnh liên tiếp đạp hắn hai cước đều không chiếm được bất cứ đáp án nào, cơn tức càng lớn. Y đơn giản liền buông cổ của hắn ra, tiếp theo ngoan độc chân dùng lực hướng lồng ngực của hắn đạp một cước! Nhất thời đem hắn đạp toàn bộ thân thể đều bay ra, ngã quỵ ở bên bàn trà trong phòng khách!

Ba cước này đều dùng 10 phần lực, là dùng sức muốn đem hắn đạp chết, cũng đạp nát tất cả vọng tưởng cùng ảo tưởng của Tả Dật.

Đương nhiên là giả, một nam nhân bị giam cầm bị cường bạo, sao có thể đối kẻ thi bạo sinh ra dù chỉ là một chút hảo cảm được cơ chứ.

Khớp hàm buông lỏng, mùi máu tươi liền tràn ngập khoang miệng, khóe môi phát thanh tràn ra vệt máu. Tả Dật run rẩy hô hấp không phát ra một tiếng, hắn cố nén cảm giác nôn mửa bốc lên từ dạ dày, trong đầu một mảnh hôn trầm cùng chết lặng.

Đều là hắn si tâm vọng tưởng.

Hắn chỉ nghe thấy từ sau gáy truyền đến một tiếng va chạm nặng nề! Hắc ám khôn cùng vây quanh lấy hắn, hắn chậm rãi ngã về phía mặt đất băng lãnh....

Trần Thịnh đỏ ngầu ánh mắt, ném hung khí dùng để đập vào gáy hắn – cũng chính là bao công văn mà Tả Dật đặt ở ghế sô pha, cũng không biết bên trong để tài liệu hay sách gì mà vừa cứng lại vừa nặng.

Mẹ nó tên biến thái này! Y trút căm phẫn mà lại đạp Tả Dật một cước.

Đi về phía bên cạnh hai bước, vẫn là thấy tức giận đến muốn chết, liền lại xông lên hung hăng đạp một cước nữa. Mẹ nó biến thái!

Tả Dật như chết không hề động tĩnh, một vệt máu theo khóe môi chảy ra. Trần Thịnh cúi lưng thăm dò hơi thở của hắn, hiển nhiên còn có khí... Mẹ nó thế nhưng còn chưa chết!

Nhất thời tức giận đến nhiệt huyết dâng lên, vung còng tay lên vòng qua cổ của Tả Dật muốn đem hắn lặc chết.

Nhưng khi trên tay hơi chút dùng sức lại cảm thấy khó chịu – nếu cứ như vậy giết hắn thì tính là phòng vệ chính đáng hay là cố ý giết người? Khi cảnh sát đến đây thì nói như thế nào? Một đại nam nhân như mình lại bị tên biến thái này bắt gian dâm cho nên giết hắn báo thù?

Nhất thời không nghĩ ra nổi là hạ hay là không hạ thủ, y cứ thế cương cứng đứng ở nơi đó. Nếu bỏ qua cái còng tay kháp trên vị trí cổ đầy trí mạng kia thì chính là tư thế thân mật từ sau lưng vòng ôm nửa người trên của Tả Dật. Đầu của Tả Dật gác ở trên vai y, tay mềm nhũn buông thõng xuống, vừa lúc dừng ở trên đùi của y. Lòng bàn tay của tên biến thái này còn hơi ấm mà sau một loạt hành động, làn da nơi đùi của y đã trở nên lạnh lẽo, giờ bị tia ấm áp kia áp tới liền hơi hơi kinh ngạc!

Fuck! Y thầm mắng một tiếng, lập tức vô cùng khó chịu mà tát cái tiện thủ kia của Tả Dật ra! Ở lại bên người tên biến thái này dù chỉ thêm một giây cũng khiến y cảm thấy ghê tởm. Y buông còng tay ra, một tay đẩy Tả Dật mặc kệ tên biến thái kia ngã xuống nền đất băng lãnh cứng rắn.

Tả Dật kêu rên một tiếng, đầu đụng vào mặt đất như là bị đau tỉnh.

Trần Thịnh không chút khách khí mà nâng lên bao công văn lại đánh hắn một thêm một phát. Vừa lòng nhìn hắn như con chó chết cuộn tròn dưới đất không động đậy. Sau đó y chung quanh tìm kiếm chìa khóa của cái còng tay.

Thực dễ dàng liền ở một góc hẻo lánh để công văn lật tìm ra chìa khóa. Cởi bỏ còng tay còng chân, sau còn thuận tay đem tay phải của Tả Dật khóa ở chân bàn trà. Từ trong ngăn tủ tìm ra bộ quần áo cùng ví tiền mà mình mặc hôm bị bắt cóc, y qua loa mặc vào quần áo rồi đi về phía cửa nhà.

Nhưng ngay khi y đem tay đặt ở trên tay nắm cửa thì liền nghe thấy không xa phía sau chân bàn trà phát ra một tiếng "cọt kẹt" dữ tợn!

Y khiếp sợ quay đầu lại, Tả Dật không biết từ lúc nào đã giãy dụa tỉnh lại. Lúc này sắc mặt của hắn xanh mét nghiêm nghị, quỳ rạp trên mặt đất. Hắn vừa dùng cái loại tầm mắt hoàn toàn mất đi thần trí, thiêu đốt đến mức tận cùng gắt gao nhìn y, vừa dùng lực đến gân xanh bại lộ mà lôi kéo còng tay. Chân bàn trà thiết kế cố định với sàn nhà thế nhưng bị hắn dần dần lôi kéo tới biến hình. Một luồng tơ máu từ cổ tay của Tả Dật uốn lượn chảy xuống nhiễm đỏ cả áo sơ mi trắng.......

Trần Thịnh quay đầu muốn mở cửa, dùng lực mấy lần lại phát hiện – mở không ra!

Tên biến thái này thế nhưng mỗi lần ra vào đều khóa trái cửa, ngay cả từ bên trong đi ra đều cần chìa khóa!

Cũng chính là trong nháy mắt ấy, Tả Dật như thay đổi hình thái, tựa như bị người ngoài hành tinh nhập thể, thế nhưng trực tiếp bẻ gãy chân bàn trà, máu chảy đầm đìa trào, một cánh tay chế trụ lấy y, lực đạo mạnh đến gần như đâm vào trong da thịt.

"Không cho đi......." Hắn tựa như dã thú điên cuồng do bị buộc đi vào tử lộ. Hơi thở thô ách, miệng đầy máu, từng chữ từng chữ chậm rãi mà dữ tợn thốt ra.

Trần Thịnh vung tay liền một quyền đánh tới!

Hai người lại triền đấu cùng một chỗ. Một kẻ phẫn nộ mà táo bạo vì rời đi mà sử xuất hết sát chiêu. Một kẻ tuyệt vọng mà điên cuồng vì giữ lại ngay cả mạng cũng không cần. Hành lang trước cửa khá nhỏ nhẹp, hai thân thể nam nhân cường tráng cao lớn triền đấu khiến cho tủ giày, vách tường, cửa đều bị va chạm đến rung động ầm ầm. Trong chốc lát va lên tường, trong chốc lát lại lăn trên mặt đất. Giày da của Tả Dật để trong tủ giầy đều bị ép tới rách mướp, tủ giày bị va vỡ, những mảnh gỗ vụn bay lả tả, từng tấm gỗ gãy đoạn bị nghiền ở dưới thân hai người, phát ra những tiếng vang răng rắc đầy chói tai, hòa cùng tiếng thở dốc kịch liệt và tiếng nấm đấm đánh vào da thịt, hỗn loạn không chịu nổi.

Trận chiến này lấy một tiếng "Rầm" nặng nề vang lên tuyên cáo chấm dứt.

Thật lâu sau, Tả Dật mới dùng tay phải đổ máu còn mang theo còng tay đỡ tường, lắc lư đứng lên.

Hắn thở hổn hển, cúi đầu nhìn Trần Thịnh lẳng lặng nằm ngã ở dưới chân hắn – trên trán của y nhanh chóng sưng lên một mảnh. Đó là bị hắn như bình thường dùng tay chụp lên huyệt vị sau gáy, lúc ngã xuống đập vào tường. Y ngất đi đầy phẫn nộ mà không cam tâm, từ mũi đến trán đều gắt gao nhăn lại, biểu tình chính là muốn làm chết 18 đời tổ tông của Tả Dật.

Tả Dật đưa tay vòng qua dưới nách và chân của y, dùng lực đem y ôm lên, thong thả mà lắc lư đi về phía phòng ngủ.

Hắn đem Trần Thịnh còn đang hôn mê đặt ở trên giường. Lấy chìa khóa cởi bỏ còng tay của mình rồi lại lần nữa còng lại trên giường, sau đó lung tung kéo ra tạp dề cùng áo sơ mi dính máu trên người.

Vết thương trên cổ tay còn đang chảy máu, phía sau gáy bị mấy lần trọng kích cũng phát ra từng tiếng "rắc rắc" nhưng hắn lại không cảm thấy đau một chút nào – cả người hắn đều chết lặng. Rét lạnh khắc sâu tận xương đóng băng tất cả cảm quan của hắn.

Hắn đơn giản xử lý miệng vết thương, tắt đi đèn phòng khách, đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại. Nửa người trên trần trụi đứng ở bên giường, biểu tình ngây ngốc nhìn nam nhân yên tĩnh nằm ở trên giường.

– vai rộng chân dài, đường cong cơ thịt lưu sướng mà duyên dáng, khuôn mặt kiên cường tuấn khí, hoàn mỹ tựa như nhận được thượng thiên chúc phúc, hoặc là nguyền rủa.

Mà khi cặp mắt đang đóng chặt kia mở ra, từ bên trong sẽ phá ra quang mang ngạo nghễ mà lãnh ngạnh. Vô luận ở trong tình cảnh như thế nào, gặp phải chuyện gì thì nó vẫn cường ngạnh và bừa bãi như trước. Mỗi một lần đều có thể hớp đi hồn phách của hắn.

Từ nhỏ lớn lên trong khắc khẩu không ngừng nghỉ của cha mẹ cùng với sự giả dối đóng kịch phu thê hòa thuận, mẫu từ tử hiếu ở trước mặt người khác, bị nghiêm khắc yêu cầu học tập, bị cấm tất cả các hành động khác người, bị xem như một công cụ để duy trì mặt mũi. Hắn trầm mặc ít lời, ngây ngốc dại ra như một cái xác không hồn. Hắn sâu sắc khát vọng cái loại kiêu ngạo cùng tự do như từ lúc sinh ra đã có này của y.

Hắn tham luyến sự ly kinh phản đạo của Trần Thịnh, tham luyến y không chút kiêng nể, tham luyến y tự cao tự đại. Hắn tham luyến y, khát vọng y. Nam nhân kiêu ngạo này là ánh sáng duy nhất, tưởng niệm duy nhất trong cái cuộc sống đầy áp lực, dị dạng và biến thái của hắn.

Y không thuộc về hắn, cũng không cách nào thuộc về hắn.

Hắn trầm mặc cúi đầu nhìn Trần Thịnh, biểu tình cương ngạnh mà băng lãnh, ánh lửa trong mắt lại càng ngày càng nóng bỏng càng cháy càng lớn. Từ tuyệt vọng cháy thành thống khổ, từ thống khổ cháy thành phẫn nộ.

Hắn nâng gối leo lên giường, sự lạnh lẽo che phủ khuôn mặt, chậm rãi cởi ra thắt lưng.