Thắng Giả Vi Vương

Chương 2




Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là bộ phận thân thể giao hợp.

Dưới lông xoăn ướt nhẹp dính đầy bạch trọc là một động khẩu hơi hơi mở ra. Một vòng thịt mỏng đỏ thẫm bởi vì động tác lôi kéo mà lộ ra bên ngoài, niêm nị bao vây lấy trụ thể ở giữa. Trụ thể kia có màu sắc trong hồng mang xanh, quy đầu đã thâm thâm chôn ở bên trong, chỉ lộ ra nửa thanh phân thân gân mạch sục sôi.

Hai đôi chân giao triền cùng một chỗ mở to hướng về phía hắn. Ngọn đèn hôn ám trong phòng tắm nhuộm ánh sáng trắng mỏng manh lên vòng eo mảnh khảnh và đôi chân thon dài của cụ nhục thể bị sáp nhập nằm ở phía trên. Màu da trắng nõn giống như làn da được tỉ mỉ chăm sóc của nữ hài tử. Nhìn xuống thân thể phía dưới, trong ánh sáng hôn ám cũng chỉ có thể thấy được đôi chân với đường cong cơ thịt căng cứng.

Hắn ngốc ngẩn ngơ sau đó mới đưa tầm mắt dời lên trên. Đầu tiên nhìn đến là khuôn mặt của một vị thiếu niên tướng mạo nhu nhược hai mắt đẫm lệ mơ hồ, thần sắc mê ly. Khuôn mặt kia ướt át không chịu nổi, hỗn tạp nước mắt và bạch sắc niêm dịch. Hai gò má đỏ bừng, đôi môi mở lớn vô cùng sưng đỏ, hiển lộ nhan sắc như anh đào chín mọng.

Sau đó hắn mới nhìn rõ khuôn mặt ở phía sau cái người ở phía trên kia. Người kia mày kiếm nhếch cao, dưới đôi mày đen kiên nghị là một đôi mắt mang theo lệ khí của sói hoang, bởi vì sự xâm nhập đột nhiên của hắn mà tràn đầy đề phòng cùng địch ý. Ánh mắt lãnh ngạo mà sát khí ấy như là răng nanh sắc nhọn của sói hoang, ngay giây phút tầm mắt tiếp xúc, đột nhiên hung hăng đâm vào trong lồng ngực của hắn!

Ngực Tả Dật lạnh lẽo, không nhịn được mà lui về phía sau một bước.

Hắn nghe một tiếng cười khẽ. Chủ nhân của đôi mày kiếm lang mục (mắt sói) kia nhếch khóe môi lên, phát ra âm thanh trào phúng. Sau đó hắn nghe đối phương dùng âm thanh cao cao tại thượng, kiêu căng mà trêu tức nói "Là Kính Cận a, mang lại đây cùng nhau chơi đùa nào"

Hắn lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ mà nhìn rõ chung quanh – 3 nam sinh toàn thân đồng dạng trần trụi quay chung quanh thiếu niên gầy yếu tinh tế và nam sinh cao lớn đang sáp nhập cậu. Dưới ánh sáng ám trầm mơ hồ, tầm mắt tiếp xúc với mấy người kia. Hắn chỉ nhìn thấy mấy bóng đen to lớn xúm lại vây quanh chính mình.

Hắn thoạt nhìn giống như thập phần sợ hãi, xoay người cúi xuống thân mình – sau đó ngoan độc một quyền nặng đánh trúng bụng của người đầu tiên.

Dưới sàn thực trơn, nam sinh Giáp nhất thời đen đủi trượt chân, phù phù ngã xuống sàn nhà tắm bằng xi măng. Hai chân mở rộng phát ra tiếng kêu đau đớn, lộ ra phân thân run rẩy và mắt mông mọc đầy lông đen nơi cổ gian. Đúng là vô ý ngã sấp xuống thành tư thế "Nhặt xà phòng".

(Lynz: thành thật là không thô bỉ đủ để thuần Việt 1 số từ (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄)

Những người khác đều không chút bận tâm mặt mũi của đồng bạn mà bắt đầu cười ha ha.

Hắn nghiêm mặt nhìn đám người kia cười gập cả người lại mà chủ nhân của đôi lang nhãn kia đẩy ra thiếu niên vẫn không ngừng kêu rên rỉ trên người, vỗ một cái vào mông đứa bạn chặn đường, khiến hắn cút ngay, đi đến trước mặt Tả Dật.

Tả Dật cúi đầu nhìn phân thân bừng bừng phấn chấn dính đầy bạch trọc của hắn. Túi túi (đản) no đủ, eo tế gầy và đôi chân thon dài cơ nhục nảy nở chống đỡ chúng nó. Màu da là màu đồng cổ, phiếm quang mang như mạ vàng.

Hắn nhìn xem mê mẩn, sau đó liền cảm thấy hoa mắt, thân thể cũng bay lên. Đầu tiên là cảm giác đau nhức do nặng nề đánh lên vách tường sau đó mới cảm giác được cơn đau hỏa lạt lạt ở trên mặt.

Kính mắt không biết đã bị văng ra nơi nào, tầm nhìn một mảnh mơ hồ. Hắn nếm được huyết vị ở trong miệng, một viên gì đó cứng cứng đặt trên đầu lưỡi đã chết lặng. Hắn phun nó ra mới biết là một chiếc răng hàm.

Tiếp đó da đầu truyền đến từng trận đau xót, tóc bị người nắm kéo lên. Tầm nhìn mơ hồ xuất hiện một khuôn mặt góc cạnh mà tuấn khí dựa sát vào, một tay khác lại thô lỗ đẩy ra mái tóc trước trán.

"Bộ dạng còn không tệ a, Kính Cận" Người nọ cúi đầu nhìn kỹ hắn, cười nhạo nói. Sau đó đứng dậy nhấc lấy cổ áo của hắn, dễ dàng đem thân thể cao gầy lại đơn bạc của hắn tha đến giữa phòng tắm, ném xuống bên cạnh vị thiếu niên rõ ràng thần trí đã lâm vào hỗn loạn.

"Đều là tiểu bạch kiểm, vậy cùng lên đi." Người nọ cười nói, những người khác hú lớn tiếng lên, bắt đầu ba chân bốn cẳng đè hắn xuống xé rách quần áo.

Hắn nhìn bóng dáng mơ hồ kia, sửng sốt một chút mới nghĩ đến muốn giãy dụa. Trong lúc hỗn loạn không biết đánh trúng mặt ai, bị người chửi một câu dập đầu xuống mặt đất, nhất thời liền đau đến choáng váng. Áo đã hoàn toàn bị cởi ra, tiếp đùi chợt lạnh, sau đó hắn nghe thấy được một mảnh huýt sáo.

"Ai nha, mau nhìn! Chim của tên tiểu bạch kiểm này rất lớn a! Hắn cứng rắn!" (lynz: thô bỉ quá ko, hay đổi thành dương v*t? -_-)

Vài người vây quanh phân thân bởi vì nghẹn nước tiểu và khẩn trương mà hơi hơi cương ồn ào thảo luận. Vươn tay đi triệt lộng sau đó hồi đầu gọi lão đại của bọn họ "Trần Thịnh, mày mau lại đây xem này, tao chưa từng nhìn thấy dương v*t nào lớn như vậy! Vượt qua cả hoàng phiến (phim con heo) luôn rồi a!"

Trong cảm giác hôn trầm, hắn cảm thấy bóng dáng tản ra lãnh khí kia đi tới gần, tiếp đó một thứ nóng nhiệt mạnh mẽ bắt lấy yếu hại của hắn, tựa như thưởng thức mà nặng nề nhu niết một phen.

Hắn run lên một cái, nhịn không được cong eo lên, bàng quang trướng như sắp nổ tung. Hắn suýt chút nữa dưới loại kích thích này mà tè ra.

Hắn giãy dụa muốn cho tên nam sinh kêu Trần Thịnh này một quyền. Rồi lại trong tiếng ồn ào bị nắm tóc kéo lên.

Trần Thịnh đem hắn bày thành tư thế ngồi chồm hổm, cúi lưng đạp bàn chân trần lên trên phân thân hơi hơi cương cũng đủ hiển lộ được kích cỡ kinh người. Dùng ngón chân nghiền áp bát lộng một trận, cười nói "Không sai nha, vẫn là phấn hồng sắc. Không dùng rất lãng phí a"

Y nắm tóc Tả Dật, bắt hắn ngẩng mặt lên nhìn mặt mình, vỗ hai gò má trắng bệch của hắn "Bố mày thay đổi chủ ý. Kính Cận, hôm nay thay vì cho mày khai bao liền cho mày khai huân đi."

Y đem đầu của Tả Dật quay về phía thiếu niên ánh mắt mê ly kia, cười lạnh nói "Làm nó, làm cho đến khi bố mày cao hứng liền để mày đi. Còn không thì chờ mắt mông bị thao nát đi."

Y bỏ đầu Tả Dật ra, lui ra phía sau một bước, phân phó những người khác "Đè hắn lại, cho hắn lên đi."

Những người đó đều cười to muốn trêu đùa hắn. Hai người đè lại hắn giãy dụa, một người lại ôm lấy thiếu niên mềm nhũn, tách ra hai chân của cậu, dùng hai tay tách ra huyệt khẩu đã bị dùng quá độ.

Mà Trần Thịnh lại xoay người đi đến đống quần áo ở bên cạnh, lục tìm hộp thuốc lá, ngậm ở bên miệng. Thân hình xích lõa ngồi ở bên cạnh xem náo nhiệt.

Tả Dật trúng vài cái đánh, đầu càng thêm hôn trầm, giãy dụa cho người ở đằng sau một khuỷu tay. Hắn lần đầu tiên nghe thấy thanh âm của chính mình mang theo tức giận hô lên "Buông tôi ra!"

Khuôn mặt ngây ngốc của hắn rốt cuộc có thần sắc khác. Đó là loại khí ngoan lệ giống hệt như Trần Thịnh. Hắn lạnh nghiêm khuôn mặt không có chút huyết sắc, nhíu mày đối với mấy tên còn định nhào qua nói "Buông tôi ra, tự tôi đến."

Trần Thịnh bàng quan phốc xuy một tiếng, vẫn ngậm thuốc lá cười nói "Bọn mày có nghe hay không? Người ta muốn tự mình lên kìa."

Mấy người kia liền thật sự buông hắn ra nhưng vẫn vây quanh ở bên cạnh để phòng ngừa hắn nhân cơ hội chạy trốn. Mà Tả Dật cúi đầu nhìn phân thân bán cương của mình, ngẩng đầu đối với bóng người xa xa mơ hồ kia nói "Tôi đến để đi tiểu, trước tiên để tôi đi tiểu đã."

Trần Thịnh run run tàn thuốc "Liền ở đây đi tè luôn đi"

Tả Dật cúi đầu không nói thêm nữa. Hắn nghiêm mặt nửa ngày không động tĩnh, chỉ có đôi mắt càng ngày càng thâm trầm. Bên cạnh có nam sinh nhịn không được, vừa định vươn tay kéo hắn thì hắn lại đột nhiên tiến lên trước quỳ một gối xuống. Một tay trúc trắc nâng lên một cái đùi của thiếu niên kia, một tay đỡ phân thân bán cương của mình liền cứ như vậy ngoan trọng đâm vào trong.

Huyệt khẩu bị đâm gần nát thực dễ dàng tiếp nhận dị vật. Thiếu niên phát ra một tiếng thét chói tai, nguyên lai vẫn là có chút thần trí. Hai tay mềm mềm vô lực của cậu chống đẩy lồng ngực trắng bệch băng lãnh của Tả Dật, phát ra thanh âm vừa đau lại vừa có chút kích thích ngọt ngào "A... sao lại... lớn quá... không cần a..."

Tả Dật cố gắng đè nén xúc động lui ra phía sau, lại đâm sâu vào. Trong tiếng kêu đau đớn liên tiếp của thiếu niên trừu sáp hai ba lần. Khi hơi có chút thích ứng liền đỏ mặt lên, rốt cuộc không thể ức chế được mà đem nước tiểu bắn đi vào.

"A! Ô... Nóng quá! Nóng... buông ra... không cần..." Thiếu niên phảng phất như con tôm sống bị ném vào trong nồi nước sôi, đột nhiên đại lực giãy dụa, tay chân trắng nõn vô lực không ngừng huy động, từ mắt mông đến bụng đều kịch liệt run rẩy.

Đám người vây xem xung quanh đều ngây ngẩn. Sau đó không biết là ai mở đầu, rốt cuộc tỉnh ngộ mà bắt đầu cười ha ha "Hắn tè ở bên trong! Ha ha ha! Trời ạ! Hắn tè ở bên trong!" "Giỏi a! Ha ha ha!" "Mẹ mày Kính Cận, được a! Đúng là chân nhân bất lộ tướng a!"

Bọn họ cười đến ngã trái ngã phải, ngay cả nam sinh ôm lấy thiếu niên cũng đều nhịn không buông bỏng tay, ôm bụng cười ngã sang một bên, tùy ý thiếu niên huy động tay chân phảng phất như con ếch không ngừng vặn vẹo.

Tả Dật hung hăng đem phân thân của mình vùi sâu vào. dương v*t vượt xa so với nam sinh cùng tuổi, trong trạng thái bán cương đã có đường kính tầm 3 ngón tay như của nam tử trưởng thành, chặt chẽ ngăn chặn động khẩu vì sưng đỏ mà hiện lên sắc thái dâm mĩ. Nửa điểm dịch thể ở bên trong cũng chưa lọt ra. Hắn đè lại đùi tế gầy của thiếu niên, hướng bên trong dùng sức. Bàng quan tràn đầy nước tiểu đứt quang phun ra khoảng tầm 1′, thiếu niên từ thét chói tai dần chuyển thành khàn khàn, cúi đầu chỉ có thể phát ra tiếng khóc thấp "Ô ô", hai tay vô lực cào cánh tay của hắn. Trong miệng không ngừng lộn xộn thì thào "Không.. nóng... từ bỏ... hảo trướng...."

Đến cuối cùng bụng của thiếu niên đều hơi hơi phình lên, cả người đỏ như một con tôm luộc, cong eo nằm ở trên đùi nam sinh đang ôm mình, đầu ngưỡng ra sau, đối diện về phía Trần Thịnh. Cậu đã bị nóng bỏng đến ngay cả Tả Dật đã đi tiểu xong chưa đều phân không rõ, run rẩy đùi, cúi đầu khóc. Nhưng hậu huyệt dâm mĩ vẫn gắt gao hấp thụ Tả Dật. Cho đến tận lúc này vẫn là nửa điểm dịch thủy đều không lọt ra.

Sau đó khổ hình kéo cậu đi lên thiên đường và địa ngục bắt đầu. Tả Dật hai tay nắm lấy eo của cậu, bắt đầu đại lực trước sau trừu sáp.

"Không... không... nước tiểu còn ở bên trong... không... sắp trướng hỏng rồi... muốn... muốn...ưm a...ưn a a..."

Thiếu niên kéo dài tiếng thét chói tai rên rỉ, âm cuối kéo dài nhỏ bé mà yếu ớt tao (dâm) lãng tận xương.

Theo động tác xâm nhập và rời khỏi, huyệt khẩu rốt cuộc có thể nhìn thấy từng dòng thủy châu mờ nhạt, hỗn loạn bạch sắc trọc dịch. Đầu tiên chỉ có một chút sau đó liền theo vách thịt đỏ thẫm bị tầng tầng tha ra mà tinh tế mật mật chảy ra.

Tả Dật nặng nề mà đỉnh cậu. Trừ bỏ công cụ thô trường được ông trời ưu ái cùng khí lực ngoan tuyệt thì hoàn toàn không có chút kỹ xảo nào đáng nói. Nhưng thiếu niên kia tựa hồ đã sớm bị điều giáo đến vô cùng mẫn cảm. Sau mấy chục lần trừu sáp thế nhưng bắt đầu tự mình vặn vẹo mông trắng nghênh hướng Tả Dật, hai tay ở trên tay của Tả Dật vô lực cào ra từng đường móng tay. Tiếng rên tỉ dần dần biến vị. Tiếng rên rỉ "anh anh nga nga" mang theo thở dốc đầu tiên còn có chút cảm giác đau đớn nhưng sau đó lại kêu dâm đãng không kết cấu "Muốn... muốn... Ưm...a...ưn a...quá lớn... A... mạnh một chút... mạnh... đâm chết người ta đi... ưm... ưm...."

Mấy nam sinh cười vang xung quanh giờ đều xem ngây ngẩn, phảng phất như đang được quan sát bản live tiểu hoàng phiến (phim con heo) Đại điểu dâm cúc =)))))) Dần dần nhìn đều miệng khô lưỡi khô, ba chân bốn cẳng bắt đầu vuốt ve xoa nắn vòng eo và đùi của thiếu niên. Càng có người thậm chí nhào lên liếm láp hai khỏa đầu v* trước ngực thiếu niên đã sớm bị ăn đến màu sắc biến đỏ thẫm. Một bên liếm một bên còn niết làn da mỏng manh trên ngực cậu, kiệt lực muốn đem khối bạch nhục bị niết phi hồng xả ra.

Khuôn mặt quanh năm trắng bệch của Tả Dật rốt cuộc mang theo huyết sắc, gắt gao cau mày. Hạ thân không nhịn được kích thích nhưng ý thức lại thanh tỉnh hơn nhiều so với những nam sinh bị sắc lệnh trí hôn xung quanh. Huyệt động kẹp chặt lấy phân thân của hắn mềm mại mà ướt át, vận động qua lại trừu sáp khiến hạ thân cua hắn so với lúc trước càng thêm cứng rắn. Nhưng hắn lại chỉ cảm thấy nhàm chán, thật giống như là mỗi ngày bắt buộc phải giải đề toán vậy. Hắn khắc khổ cố gắng, chăm chỉ dùi mài nhưng cũng chỉ là một bước để tăng thêm thành tích mà thôi.

Động tác đỉnh nhập của hắn tạm dừng bởi vì có một đạo hắc ảnh cao cao tại thượng bao phủ lấy hắn.

Ngậm thuốc lá, Trần Thịnh đẩy ra đồng bạn tiến vào. Chậm rãi bỏ thuốc lá ngậm ở trong mồm ra kẹp ở ngón trỏ và ngón giữa. Y mang theo thần sắc cao ngạo mà trêu tức, nửa quỳ xuống. Bàn tay không kẹp điếu thuốc nắm lấy tóc của thiếu niên kéo lên. Đem phân thân cao thẳng của mình để sát bên miệng thiếu niên.

Thiếu niên bị Tả Dật thao chỉ có thể mở lớn miệng phát ra mị kêu, lúc này đôi môi liền dán lên hạ thể đầy gân xanh của Trần Thịnh. Cánh môi hơi hơi ma xát, như là trong lúc mơ hồ phân biệt xem nó là cái gì, sau đó liền tự giác vươn ra đầu lưỡi, đem quy đầu ướt áp liếm vào miệng.

Trần Thịnh nắm tóc của thiếu niên, nặng nề mà đỉnh nhập. Tả Dật nghe thấy tiếng kêu rên giống như heo kêu – hắn cảm thấy đó là tiếng heo kêu. Theo phân thân thống nhập, miệng của thiếu niên phồng lớn lên, phát ra tiếng rên rỉ áp lực. Mà theo phân thân rời khỏi, hai cánh môi liền kéo lên về phía trước, hai gò má lõm xuống, phát ra lưu luyến không rời hấp xuyết thanh "Ô...ưn...hừ...hừ...ưn...hừ..."

Tả Dật mắt không nháy nhìn chằm chằm vị trí giao hợp giữa cánh môi và phân thân. Nhìn dương v*t đầy gân xanh sôi sục kia không ngừng lui ra lại tiến vào, lui ra lại tiến vào. Hình ảnh gần trong gang tấc giúp người bị cận thị nặng là hắn được xem hình ảnh phóng đại vô cùng rõ ràng. Hắn thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ nơi đùi gốc của Trần Thịnh có dấu vết của quần lót từng bao khỏa ở đấy – chỗ đó tạo thành ranh giới rõ ràng, màu da bên trong so với xung quanh trắng hơn. Dọc theo bắp đùi kéo đến sườn eo, lại lan tràn đến dưới rốn. Cái rốn kia rất xinh đẹp, bị sáu khối cơ bụng hơi hơi thành hình xung quanh bao vây mà hiện ra hình tròn hơi thiên thành hình tam giác.

Trong đầu hắn bắt đầu ong ong nổ vang, trăm ngàn công thức và đề toán ở trước mặt hắn nổ tung. Sau đó bức họa Khổng Tử chắp tay thành hình chữ thập trong sách giáo khoa cũng ầm ầm nổ tung. Bên tai vang vọng thanh âm băng lãnh không tiết tấu khi đọc thầm cổ văn của mình sáng nay: Tử viết, học nhi thời tập chi, bất diệc duyệt hồ, bất diệc duyệt hồ, bất diệc duyệt hồ.... (Khổng Tử nói: "Được học hành và thường ôn tập chẳng thích thú ư?)

Hắn đem tầm mắt từng chút từng chút đi xuống. Theo rốn của Trần Thịnh nhìn xuống đến phân thân bừng bừng phấn chấn, lại nhìn đến bắp đùi. Nhìn cơ đùi theo động tác của y mà không ngừng co rút lại khuếch trương. Lại dọc theo đường cong xinh đẹp nhìn đến bắp chân quỳ trên mặt đất. Không có chỗ nào không phải là đường cong căng chặt, tràn ngập co dãn cùng động thái mãnh liệt mỹ cảm. Lần đầu tiên hắn phát hiện ra thân thể người cũng có thể dễ nhìn như vậy. Không, chính xác thì đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy có thứ gì đó dễ nhìn.

Thiếu niên dưới thân phát ra tiếng rên rỉ "Ô ô", rốt cục không nhịn được đem phân thân của Trần Thịnh phun ra, bắt đầu há to miệng thét chói tai "A a" – bởi vì Tả Dật đột nhiên gia tăng tốc độ, bắt đầu lượt đâm tiến cuối cùng cũng là tàn nhẫn nhất. Hai tay của hắn bài khai huyệt khẩu của thiếu niên, đem phân thân hoàn toàn rút ra sau đó lại toàn căn thống nhập. Hai chân dạng rộng của thiếu niên nhịn không được bắt đầu run rẩy, vòng eo cũng run rẩy đến kỳ cục đã không đủ khả năng theo tiết tấu của hắn nghênh hợp. Nước miếng tí tách tràn ra đôi môi mở lớn, đừng nói gì đến một câu hoàn chỉnh, hiện tại ngay cả một từ đều nói không ra, chỉ có thể giống như con rối phát ra tiếng. Gián đoạn giữa lúc thở dốc là tiếng thét khàn khàn chói tai nghìn bài một điệu "A a... A a... A a..."

Trần Thịnh buông ra tóc của thiếu niên, tùy cậu ngồi phịch ở trên đùi mình run rẩy rên rỉ. Y không quan tâm đến phân thân vẫn còn cao thẳng của mình, chỉ đem thuốc lá một lần nữa ngậm vào miệng. Một bên chậm rãi hút vào nhả ra, một bên nhìn động tác đột nhiên trở nên điên cuồng của Tả Dật.

Y chú ý tới ánh mắt của Tả Dật – chuyên chú mà mê đắm, không nhúc nhích nhìn chằm chằm thân thể của y. Y rốt cuộc nhịn không được nhếch miệng phát ra một tiếng cười lạnh.

Y một bên cười một bên nhìn tầm mắt của Tả Dật chậm rãi đi lên, từ phần eo của y chuyển qua bộ ngực. Tả Dật yên lặng nhìn ngực của y. Hai khỏa đầu v* bởi vì thường xuyên thân trần vận động mà có vẻ hắc hồng, rất nhỏ thâm khảm ở trong cơ ngực dày dặn một chút cũng không xưng được là xinh đẹp. Sau đó Tả Dật lại xem ngây người, ánh mắt cùng động tác đều càng thêm hung ác.

Y càng cảm thấy buồn cười, nhịn không được tiến lên một bước, nắm lấy tóc Tả Dật, đưa mặt của hắn nhìn hướng về phía mình, bốn mắt đối diện. Y nhìn thấy đôi mắt bị dục vọng nhuộm thấu kia là khát cầu không chút e dè.

Tả Dật ngưỡng mặt nhìn y, thân thể đột nhiên cứng đờ, dừng một lát. Eo mông ngoan trọng đỉnh về phía trước một cái,định phun ra trong chốc lát sau đó lại tầng tầng đâm vào.

Tiếng kêu khóc của thiếu niên bắt đầu trở lên bén nhọn. Dịch thể nóng bỏng liên tiếp phun vào nội bích của cậu. Cậu run rẩy cong lên ngón chân, hai tay lại ở trên cánh tay của Tả Dật cào ra 5 đạo vết máu thật dài.

Tả Dật há miệng thở hổn hển, ánh mắt sau cao trào có chút mê ly. Nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt, hắn tiếp tục thở hổn hển, tầm mắt lại gắt gao định tại trên mặt Trần Thịnh.

Ánh mắt Trần Thịnh lạnh lẽo nhìn thẳng hắn. Sau một lát đột nhiên nhếch miệng bắt đầu cười ha ha.

Y nắm tóc của Tả Dật xoay đầu của hắn qua một bên sau đó đẩy hắn một cái khiến cho hạ thể tương liên gắt gao giữa hắn cùng thiếu niên bị tách ra. Nhìn động khẩu thối nát không thể đóng lại, ồ ồ chảy ra trơn dịch, tinh dịch, nước tiểu, cười lạnh nói "Không tồi a, Kính Cận, thật là đại khai nhãn giới a. Mày sắp đem thằng nhóc này thống hỏng rồi."

Y nhìn cũng không nhìn Tả Dật mà chỉ thô lỗ vỗ vỗ vẻ mặt tan rã của thiếu niên "Uy, Dương Chân, đại điểu thống mày thích hay không?"

Thiếu niên theo động tác của y vô lực nghiêng đầu qua một bên, Tả Dật tưởng rằng cậu đã ngất đi rồi, kết quả cậu lại vươn đầu lưỡi phảng phất ý do chưa hết liếm liếm môi dưới, miệng vẫn ý thức không rõ ràng thì thào "Ưn...đại điểu...ưn..."

Trần Thịnh cười lạnh một tiếng "Đồ đê tiện, còn chưa bị thống đủ sao?" Xoay người dễ dàng mà đem thiếu niên kia khiêng lên, xoay người nói "Tao đi cho nó tắm rửa bôi thuốc, nếu hỏng thật thì không chơi vui nữa đâu."

"Vậy tên Kính Cận này thì tính sao?" Nam sinh Ất hỏi.

"Để hắn cút đi" trong phòng truyền ra tiếng nước vòi hoa sen chảy xuống "Hắn không có can đảm nói ra."

Nam sinh Ất đẩy Tả Dật một cái, diễu võ dương oai "Có nghe hay không? Từ bi để cho mày cút đi, còn không mau cút đi! Mày có giỏi thì nói với thầy giáo, bố mày chặt chim..."

Hắn còn muốn nói nữa nhưng Tả Dật đã xoay lưng, sờ soạn tìm lại kính mắt vỡ nát của mình. Cũng không để ý tới khiêu khích của tên kia, nghiêm mặt đem kính mắt đeo lại, đem quần áo bị xé rách miễn cưỡng tròng lên người, mặt mũi thì bầm dập, cứ như vậy trầm mặc rời đi.

Hắn cũng không thấy được nhà tắm sáng đèn vào đêm khuya nữa. Đám thiếu niên điên cuồng bất lương kia dù sao vẫn là có chút đề phòng, không biết đổi chỗ cuồng hoan thành nơi nào. Nhưng ngược lại hắn ở giữa một rừng đầu người tóc đen trong trường gặp qua Trần Thịnh một hai lần. Lần đầu cẩn thận nghe vài câu nhàn thoại xung quanh bạn học của mình, rốt cuộc biết y và vài tên người hầu phía sau y đều là học sinh tinh thông thể dục (nhờ thành tích thể dục tốt mà được đặc cách vào trường) cùng cấp với hắn. Sau này cũng sẽ học trường chuyên thể dục nên suốt ngày không học vấn không nghề nghiệp, rảnh rỗi không làm gì mà ngay cả chủ nhiệm lớp cũng đều lười quản bọn họ.

Hắn mỗi lần đều yên lặng đi theo phương hướng của bọn họ vài bước, nhìn cái gáy của Trần Thịnh, mơ hồ có thể nghe được tiếng cười tùy ý kiêu căng của y. Sau đó hắn liền bị đám đông bao phủ, dần dần không thể nhìn thấy gì được nữa...

......

Mười năm sau.

Tả Dật kéo một va ly cũ kĩ mà hình thể khéo léo, theo đám đông chật chội ra đại sảnh sân bay.

Bệnh viện phái người đến đón hắn. Người đón là một thực tập sinh trông ngốc lăng, giơ tấm bảng tên, nhìn đến hắn liền ngây ngô cười "Bác sĩ Tả! Bên này!"

Hắn mặt không chút đổi sắc đi qua, thực tập sinh thập phần nịnh nọt "Tôi xem qua ảnh chụp của ngài nên liếc mắt một cái liền nhận ra! Bác sĩ Tả, cửu ngưỡng đại danh! Tôi rất sùng bái ngài! Bệnh viện đã an bài phòng ở cho ngài, buổi tối còn có đón gió yến (tiệc đón chào) ngài có uống được rượu không ạ? Viện trưởng chuyên môn dặn mọi người đều là bác sĩ, uống ít một chút, uống ít một chút vẫn là có thể! Ha ha ha..."

Ánh mắt lạnh lẽo mang theo cảm giác phiền táo liếc mắt một cái, nụ cười của thực tập sinh liền cương cứng, rốt cuộc phát giác ra vị bác sĩ tuổi trẻ đạt được thành quả trên nhiều hạng nghiên cứu này cũng không dễ ở chung như vậy.

Quả nhiên, Tả Dật lãnh đạm mở miệng nói "Đón gió yến tôi không đi, tôi còn có việc. Phòng ở cũng không cần an bài. Tôi không ở phụ cận bệnh viện, cậu đưa tôi đến mấy phòng ở giá trung ở phụ cận khu Đông là được"

"Hả?" Thực tập sinh không yên hỏi "Vì sao lại ở khu Đông? Ở đấy cách bệnh viện quá xa, đi làm ít nhất mất 40′ " Ở trong tòa thành phố không tính là lớn này, lộ trình như vậy đã tính là xa rồi.

"Không khí tốt." Tả Dật phun ra ba chữ sau đó không phản ứng cậu nữa.

3 ngày sau hắn chính thức đi làm, là phó ban. Chủ nhiệm ban là học đệ của bác sĩ hướng dẫn của hắn, thập phần yêu quý coi trọng hắn – đệ tử được sư huynh tự tay chỉ dạy. Hắn vừa đến liền được tham dự vào vài hạng mục trọng yếu, trong lúc nhất thời khiến hắn đại phóng dị quang (nổi bật) sáng rọi khiến người người đố kị. Nhưng hắn bản thân tính tình lạnh lùng, người tới toàn cự nên ngắn ngủi vài ngày liền bị đồng sự trong bệnh viện xếp vào phạm vi giống loài không thể thân cận mà ngay cả bệnh nhân nhìn thấy hắn cũng đều khẩn trương lắp bắp.

Tả Dật thập phần vừa lòng loại công tác lạnh lùng im lặng này. Nhà ở thích hợp còn chưa tìm được, mỗi ngày của hắn đều là 3 vị trí bệnh viện, nhà hàng, khách sạn. Sinh hoạt trước sau như một đâu vào đấy, sạch sẽ trật tự.

Buổi tối chủ nhật, hắn ở trước bàn trong khách sạn giải phẫu một con ếch, cẩn thận đem cơ thịt cắt thành những khối nhỏ, để vào trong hộp sau đó thiêu hủy ở trong bồn tắm.

Hắn bình tĩnh nhìn khói đen bị quạt thông gió phòng tắm thổi đi, sau đó đem tro bụi màu đen bỏ vào khăn tay, bao lại ném vào thùng rác.

Sau đó hắn tắm rửa rồi nằm lên giường, thủ dâm, đối tượng thủ dâm chính là người hắn gặp trong nhà tắm 10 năm trước, cũng là thể nghiệm nhục dục duy nhất của hắn. Hắn hồi tưởng lại đường cong cơ nhục căng chặt, đôi mi tà nhọn cứng rắn, cặp mắt lãnh ngạo lại bừa bãi, tự do tựa như dã lang trên thảo nguyên. Tầm mắt khinh miệt đảo qua hắn sau đó xoay người truy đuổi con mồi của nó.

Hắn muốn bắt được nó, bóp chặt cổ nó, bẻ gãy chân của nó, đem cơ thịt dẻo dai kiên cường và xương cốt lãnh ngạnh từng cái từng cái rút ra, phủ kín trên giường của mình.

Hắn đột nhiên run lên, cầm phân thân kích cỡ bất phàm, thở hổn hển bắn ra.

...