Thằng Nhỏ Ngốc

Chương 19: Thậm chí còn nhặt một thằng ngốc về nuôi chơi




La Vực rất tin tưởng vào năng suất làm việc của Tiếu Tỉnh Dương, mấy ngày nay tin tức “Tập đoàn Kình Lãng quyên góp 3 triệu cho ‘Gia đình Thiên sứ"” lan tràn trên các trang báo và đài truyền hình trọng điểm, tin tức lời ít ý nhiều, không sướt mướt không thừa thãi, không chỉ thể hiện thái độ tích cực giúp đỡ người nghèo khó của tập đoàn Kình lãng, mà còn thông báo việc tập đoàn chuẩn bị thành lập quỹ nhân ái của riêng mình, đóng góp cho sự nghiệp từ thiện và bảo vệ môi trường, thuận tiện giới thiệu dự án làng du lịch sinh thái sắp mở cửa của tập đoàn, qua đó đã nhận được khen ngợi của lãnh đạo cấp cao.

Tiếu Tỉnh Dương chỉ lộ mặt vài lần, hơn nữa đều là do phóng viên chờ trong bãi đậu xe kéo hắn phỏng vấn, nhưng sự bận rộn vội vàng của hắn không khiến người ta cảm thấy tập đoàn Kình Lãng chỉ qua quýt có lệ, trái lại càng có vẻ khiêm tốn, không khoe khoang rêu rao việc từ thiện, dễ dàng gây thiện cảm, khiến cổ phiếu tập đoàn tăng vùn vụt.

Lúc này, La Bảo Điệp đang ngồi trước bàn ăn trong nhà chính nhà họ La, vừa xem tin tức trên tivi vừa lặng lẽ đánh giá vẻ mặt của La Thái Dung đối diện.

Sắc mặt chú hai xem như bình tĩnh, mỗi tội tay cầm bánh mì có hơi dùng sức mà thôi.

“La Vực vẫn luôn quyết định nhanh chuẩn như vậy, thật khiến người ta theo không kịp.” La Bảo Điệp từ tốn nhấp một ngụm cà phê.

“Đúng vậy, chúng ta cũng muốn theo lắm, chỉ tiếc không ai biết câu nào của nó là thực câu nào là giả.” Lưu Tuyết Thúy giọng điệu không vui, “Bị bệnh còn bận tâm đủ thứ như thế, trách sao mãi không khỏi.”

La Bảo Điệp làm như không nghe thấy lời không hay của thím hai, “Cháu đã nghe cậu ta nói muốn làm từ thiện, chỉ là…”

“Cháu nghe nó nói? Khi nào?” La Thái Dung ném dao ăn qua một bên, không thiết ăn uống, “Nó còn nói gì? Rốt cuộc nó muốn làm gì?”

La Bảo Điệp lắc đầu, “Ngay đến chú hai còn không biết thì sao cháu biết được. Cậu ta bị bệnh một trận, không khéo thay đổi rồi.”

“Ha.” Lưu Tuyết Thúy trộm cười nhạo, “Nghĩ đến là đơn giản.”

La Bảo Điệp bị châm chọc cũng chỉ tiếp tục uống cà phê, không hề có ý tranh cãi với bà ta, La Thái Dung đột nhiên hỏi, “Lúc trước gặp nó…Cháu thấy có ai ở bên cạnh nó không?”

La Bảo Điệp không hiểu, “Thầy Phương chứ ai, dì Chu và tài xế đều ở đó, không thì còn có ai?”

La Thái Dung không đáp.

La Bảo Điệp truy vấn, “Chú hai, chú có ý gì?”

La Thái Dung vẫn yên lặng, Lưu Thúy Tuyết lại không nhịn được.

“Thân thể thành ra vậy mà nó vẫn không chịu yên, trước kia nó làm đủ chuyện hoang đường không ai quản, không ngờ lần này còn đi tìm một thằng ngốc về nuôi chơi, tin này bị truyền ra ngoài thì biết để mặt mũi vào đâu…”

“Hừ, bà lại lắm miệng.” La Thái Dung không nghe nổi nữa, cắt ngang bà vợ nhiều lời của mình.

Lưu Tuyết Thúy giờ mới nhận ra mình lỡ lời, đây là nhà chính nhà họ La, nhiều người giúp việc như vậy, ngộ nhỡ không cẩn thận truyền vào tai La Vực… Bà ta lập tức ngậm miệng.

“Việc quyên góp tiền không lẽ là vì lý do này? Lần trước cháu quả thực không nhận ra. Chú thím sao lại biết chuyện?” La Bảo Điệp làm bộ kinh ngạc, nhìn sắc mặt hai người, cô ta lại hỏi, “Lẽ nào lần trước tới hai người gặp được ai?”

La Thái Dung không khỏi nghĩ đến đứa bé trai ngu ngốc lần trước, La Vực làm lớn như vậy, tin tức cũng phong thanh truyền vào tai bọn họ. Bọn họ đoán được ít nhiều chuyện La Vực đưa một người vào biệt thự của mình, hiện tại xem ra, nhiều khả năng chính là đứa bé kia.

Nếu La Vực muốn chơi, từ trước tới giờ bọn họ chưa từng được phép xen vào, hơn nữa với tính tình của y thì không bao lâu sẽ chán ngấy, chỉ sợ đây lại là điềm báo của chuyện rách nát gì đó, đến lúc đó có khi bị La Vực giết chết mà không biết.

La Thái Dung hừ một tiếng, “Nếu muốn biết thì cháu tới hỏi quản lý Tiếu.”

La Bảo Điệp không nói gì.

Nhất thời, trên bàn cơm chỉ còn sự tĩnh lặng quỷ dị. Song chỉ giây lát sau, La Thái Dung tự hỏi một phen, đột nhiên mở miệng dạy dỗ La Bảo Điệp.

“Bảo Phàm còn chưa dậy à?”

La Bảo Điệp, “Vâng… Dạo này nó hơi bận.”

Lưu Tuyết Thúy vạch trần đối phương, “Bận? Sáng dậy đứng ở cầu thang thím nhìn thấy nó vừa về, người đầy mùi rượu, đi đứng chẳng xong.”

La Thái Dung nghiêm mặt, “Bảo Điệp, quan hệ giữa cháu và nhà chồng chú thím không nói nhiều, cháu quay về đây ở, chú thím cũng hoan nghênh, nhưng dù sao cháu cũng là chị, cháu có thể che chở Bảo Phàm, nhưng không được quên quản nó, hơn nữa nói sao thì nói cháu không chỉ có một đứa em trai, còn một người đang đau ốm kìa, bao giờ có thời gian nên chịu khó quan tâm nó một chút.”

La Bảo Điệp sao không hiểu ý La Thái Dung, ông ta cho rằng cô ta đã rời khỏi nhà rồi nên không có tư cách sống ở đây nữa, vậy sao chú hai cô ta lại có tư cách nhỉ? Trước khi chết La Kình Lãng đã lập thành quy củ, tới ngày lễ tết cả nhà phải quay về đoàn tụ, cho nên tất cả bọn họ đều có phòng riêng ở đây. Tuy nhiên khi La Kình Lãng qua đời, ông đã để lại nhà này cho con ông ta, La Vực. La Vực có rất nhiều bất động sản bên ngoài, chẳng ham quay về đây, trái lại chú hai lại ra ra vào vào cái nhà này như mình mới là chủ nhân. Mà nghe lời ông ta nói xem, quan tâm em trai? Nói trắng ra là ông ta không có cái gan ấy, muốn cô ta đến vườn sinh thái nghe ngóng tin tức cho mình mới phải.

Song dù có oán thầm bao nhiêu, ngoài mặt La Bảo Điệp vẫn phải yên lặng đồng ý, bởi trong nhà này cô ta luôn như thế, không có địa vị, càng không có bất cứ quyền gì.

***

Buổi trưa Hiểu Quả quay về ăn cơm, phát hiện trên bàn đặt một cái hộp thật to được gói sặc sỡ đẹp đẽ. Ngay từ lần đầu gặp, La Vực đã biết Hiểu Quả được dạy rất cẩn thận, dù luôn tò mò muốn khám phá đến cùng rất nhiều thứ, nhưng cậu vẫn biết kiềm chế sự tò mò trong phạm vi nhất định, không gây ra những hành động khác người. Khả năng tự kiểm soát bản thân của cậu rất hiếm có đối với những người có vấn đề về trí não như cậu, ngay đến La Vực cũng phải bất ngờ.

Bây giờ cũng vậy, Hiểu Quả rõ ràng rất quan tâm cái hộp này, thế nhưng cậu chỉ đi tới đi lui vòng quanh nó, ngắm nghía hoa văn và dây buộc bên ngoài, nhất quyết không sờ vào.

La Vực đứng bên cạnh hứng thú quan sát Hiểu Quả, tai không ngừng nghe được tiếng cảm thán của cậu.

“Đây là… Cái gì?”

“Oa, giấy màu đỏ….”

“Hộp, to ghê.”

Một lúc lâu sau, La Vực mới nói, “Mở ra xem đi.”

Không có ai giúp đỡ, cho nên Hiểu Quả mất thật nhiều sức mới mở được cái hộp lớn này, khi nhìn thấy đồ bên trong, hai mắt cậu tức thì sáng lên.

“Máy bay!” Cậu cao hứng nói, “Máy bay, sư tử ngồi!”

Hôm qua cậu và La Vực cùng xem phim, trong phim có một con sư tử đi du lịch, La Vực nói cho cậu biết, con sư tử đi du lịch bằng máy bay, nhưng Hiểu Quả chưa thấy máy bay bao giờ nên không biết, không ngờ hôm nay đã được thấy rồi.

La Vực bảo thầy Phương dạy Hiểu Quả chơi. Thấy máy bay chậm rãi bay khỏi mặt đất, Hiểu Quả hưng phấn khoa chân múa tay.

Phương Tỉ làm mẫu một lúc lâu mới đưa cho Hiểu Quả chơi thử, Hiểu Quả không dám nghịch linh tinh, cẩn thận ấn phím điều khiển từ xa, để cho máy bay nhẹ nhàng di chuyển trong phạm vi nhỏ.

Nghe tiếng máy bay rì rì một lúc, La Vực bắt đầu thấy phiền, dưới ánh mắt sáng long lanh của Hiểu Quả, y vươn tay túm lấy điều khiển từ xa, quyết đoán lái máy bay bay cao lên trời, phi thẳng ra ngoài cổng lớn, vèo một cái không thấy bóng dáng đâu.

Hiểu Quả như con diều nhỏ vội vàng chạy theo sau máy bay. Cổng không mở, cho nên La Vực biết cậu không chạy ra ngoài được, quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Hiểu Quả đã quay về, khuôn mặt đầy kích động.

“Máy bay… Máy bay, mất rồi.” Hiểu Quả nói.

“Gì cơ?” La Vực một tay chống cằm, một tay nhàn nhã đặt lên điều khiển từ xa.

“Bị cây… Bắt mất rồi.” Hiểu Quả hai tay nắm chặt, cố gắng miêu tả cảnh tượng khủng bố kia.

Phương Tỉ vội vàng ra ngoài, La Vực cũng ngó ra ngoài cửa sổ xem, liền thấy máy bay bị mắc vào một cây long não, cánh quạt vẫn không ngừng quay quay.

“Để tôi bảo người lấy xuống.” Phương Tỉ nói.

“Không vội…” La Vực nhìn chằm chằm cái cây kia một lúc, cười lắc đầu, hỏi Hiểu Quả, “Cậu thích chơi cái này sao?”

Cả người Hiểu Quả đều đang bị máy bay lôi kéo, chỉ sợ máy bay không cẩn thận bị hỏng mất, vì vậy cậu tức thì gật đầu lia lịa.

La Vực cũng gật đầu, “Ừm, vậy phải giải quyết một cách triệt để.”

Y khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, nói với Phương Tỉ, “Gọi điện cho trung tâm bảo dưỡng, bảo bọn họ phái người đến, tôi muốn…” Y đếm, “Tất cả mười một cây này, phải chuyển hết đi.”