Tháng Sáu Trời Xanh Lam

Chương 22




10 giờ sáng, ánh nắng hắt qua cửa kính vào thẳng phòng.

Gió thổi phất phơ tua rua của rèm cửa, tạo ra nhịp sóng rất đẹp.

Vi Lam cảm thấy nắng rất chói mắt. Cô nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, phát hiện thấy mình đang ngủ trong căn hộ của Thiên Lãng, trên chiếc giường rộng có hoa hồng tím đó.

Còn đang ngơ ngác, chưa nghĩ ra được tại sao mình lại ở đây. Mang máng nhớ rằng, tối qua hẹn gặp Phương Mộ Tình ở quán bar “Firebird Heaven”. Hai người chia tay trong sự hậm hực. Cô một mình ở lại uống rượu. Sau đó, dường như là nằm mơ, mơ thấy đêm hôm Sở Hàm rời xa cô từ ba năm trước đó. Cô đau lòng vô cùng, khóc một trận rất đã.

Mặc dù là một giấc mơ, nhưng cảm giác khóc lại chân thực như vậy.

Tỉnh dậy, cảm giác ức chế dồn nén trong lòng dường như đã vơi bớt, chỉ có điều nỗi đau vẫn còn ở đó.

Cô mặc quần áo vào, đứng dậy ra phòng ăn.

Thiên Lãng đi làm rồi. Như thường lệ trên bàn vẫn đặt một cốc sữa, mấy miếng bánh mỳ phết bơ đã nướng sẵn.

Một cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng Vi Lam. Trong cuộc đời 27 tuổi, e rằng chỉ có Thiên Lãng mới chu đáo, chăm sóc cô như vậy. Anh còn nhớ cô thích ăn bánh mỳ phết bơ, cũng biết cô không thích ăn sáng, chính vì thế dùng phương thức không lời này, để cô biết được cách chăm sóc sức khoẻ cho mình.

Gọi điện thoại đến cơ quan, mới biết Thiên Lãng đã xin nghỉ hộ cô.

Cả ngày hôm đó, Vi Lam không ra khỏi căn hộ của anh.

Tối đến, Thiên Lãng đã về. Vi Lam đã nấu một bữa tối rất thịnh soạn, mỉm cười với anh: “Mau lại thử tay nghề của em đi, xem có tiến bộ hơn lần trước hay không?”

Thiên Lãng ngồi xuống bàn ăn, cà xào thịt, đầu cá xào ớt, rau xào, măng tây chua cay, đều là những món anh thích ăn nhất.

Anh nhìn cô một cái, nói: “Hiếm có, không ngờ em vẫn còn nhớ khẩu vị của anh!”

Tiếp đó là im lặng ăn cơm.

Vi Lam vẫn lén theo dõi nét mặt của Thiên Lãng, cuối cùng, cô không kìm được nữa bèn lấy hết can đảm nói: “Tối qua em say quá, chắc chắn gây không ít phiền hà cho anh…”

Anh tiếp lời cô: “Đúng là em say bí tỉ, không những nôn hết ra quần áo anh, mà còn nói năng lảm nhảm, vừa khóc vừa la!”

“Tửu lượng của em tệ vậy à?” Vi Lam trợn tròn mắt: “Lạ nhỉ, từ trước đến giờ em uống chẳng bao giờ say, không biết tối qua làm sao lại như vậy!”

“Có lẽ là do rượu không làm người say mà người tự say!” Thiên Lãng nói, nhìn cô một cách đầy ẩn ý, “Vi Lam, em còn nhớ tối qua em nói gì không?”

Trước ánh mắt sắc bén của anh, Vi Lam cảm thấy mồ hôi trên mặt thi nhau chui ra.

“Em không nhớ gì nữa. Những điều nói trong lúc say, làm sao có thể coi là thật được? ”

“Chưa chắc. Có lúc rượu sẽ khiến người ta nói ra những chuyện chôn sâu trong tận đáy lòng. Em không nghe người ta nói, rượu vào nói lời thật hay sao?”

Vi Lam ngần ngừ, không dám trả lời.

Điều cô nhớ nhất sau khi say rượu, là trong mơ cô khóc cầu xin Sở Hàm đừng đi. Có lẽ không phải là nói mơ, mà là cô gọi tên anh thật!

Câu hỏi tiếp theo của Thiên Lãng đã chứng minh được lời dự đoán của cô: “Vi Lam, chủ nhật… Em có đi tham gia tiệc đính hôn không?”

“Đương nhiên là em phải đi rồi”. Cô nói rất quả quyết.

Anh nhìn cô chăm chú, giọng nặng trịch: “Anh nghĩ, trong bữa tiệc đó chắc chắn có người em muốn gặp đúng không?”

Vi Lam vội đưa mắt nhìn xuống, tránh vẻ thăm dò và giễu cợt trong mắt anh.

Thật đúng là tự mình hại mình! Cô quyết định trước khi đi ngủ không nói gì nữa.

Để đền bù, tối hôm đó Vi Lam đã chủ động gợi ý.

Phản ứng của Thiên Lãng còn nồng nhiệt hơn bình thường, anh ôm cô, hôn cô rất nồng nàn, dường như muốn nghiến nát cô vào xương vào máu.

Qua nụ hôn của anh cô biết anh vẫn nhiệt tình như trước, trong lòng cũng thấy yên tâm hơn.

Sau khi tàn cuộc, Thiên Lãng ghé sát vào tai cô thở nhẹ: “Vi Lam, chúng mình cưới nhau đi!”

Vi Lam đưa tay vuốt ve vầng trán trơn láng của anh, nói: “Không, Thiên Lãng, hiện tại vẫn chưa được. Anh đợi em một thời gian nữa, được không?”

Ánh mắt ánh thoáng qua một vẻ thất vọng, nhưng không ép cô nữa, chỉ thở dài, nói với vẻ như đầu hàng: “Được, anh sẽ đợi!”

Đèn đã tắt. Phòng tối om.

Sáng hôm sau, Vi Lam tỉnh dậy, trên bàn ăn ngoài sữa, bánh mì, còn có thêm một thứ khác, là mẩu giấy để dưới đáy cốc, trên đó là nét chữ quen thuộc của Thiên Lãng: “Vi Lam, em còn đợi gì nữa?”

Đúng vậy, Hạ Vi Lam, ngươi còn đợi gì nữa? Tim cô đập thình thịch. Thiên Lãng đã hỏi cô câu hỏi cô sợ trả lời nhất.

Đây không phải là lần đầu tiên anh cầu hôn cô, nhưng tối hôm qua trong ánh mắt anh, ngoài sự thất vọng, còn có chút gì mệt mỏi. Cô biết, nếu một người phụ nữ khiến đàn ông mệt mỏi, thì ngày chia tay sẽ không còn xa nữa.

Chỉ có điều, cô vẫn không thể đồng ý. Bởi vẫn còn có điều ước chưa được thực hiện, vẫn còn những tâm sự chưa đặt xuống được.

Vi Lam bưng cốc sữa đó lên, uống liền một hơi.

Thiên Lãng, muộn nhất là đến chủ nhật này, anh sẽ biết được câu trả lời!

Vì bữa tiệc ngày chủ nhật mà Vi Lan đã mua một bộ trang phục dạ hội, và còn chọn mua một đôi giày hợp với bộ trang phục ở một tiệm có tiếng. Gót hơi cao, nhưng có thể giúp cô thanh thoát tự tin.

Có quần áo và giày rồi, vẫn cảm thấy không được rạng rỡ cho lắm. Nhìn mình trong gương hồi lâu, phát hiện thấy bộ tóc có vấn đề. Tóc cô dài và thẳng, trông hơi thiếu sức sống.

Cô lại đi làm tóc, vừa nhuộm vừa làm xoăn hết hơn nghìn tệ. Nhìn mình trong gương, mái tóc màu hạt dẻ xoăn sóng lọn to phủ xuống rất tự nhiên, khiến mặt cô xinh xắn, trắng trẻo hơn.

Chẳng mấy chốc đã đến chủ nhật.

Vi Lam ngồi trước gương, make up từng loại lên mặt cho đều. Trước hết là kem dưỡng, sau đó là kem lót, rồi phấn nền, phấn mắt, son… Khi cô cầm bút kẻ viền môi lên kẻ viền môi, Thiên Lãng bước vào phòng ngủ, một tay chống xuống thành gương, vô tình hỏi: “Có nhầm không vậy? Bạn em đính hôn hay em đính hôn vậy?”

Mặc dù anh hỏi rất vô tình, nhưng lại khiến cô sững người một lát. Bàn tay nắm chiếc bút kẻ viền môi khựng lại một lúc trong không khí, hồi lâu không động đậy.

Cánh tay Thiên Lãng buông thõng xuống, giống như chuẩn bị quay người đi ra, nhưng lại nói thêm một câu: “Đợi lát nữa anh sẽ đưa em đi, em đẹp quá, anh phải trông coi em cho cẩn thận mới được!”

Vi Lam không để ý đến câu cuối cùng của anh, nhưng có Thiên Lãng làm bạn trai, bữa tiệc tối hôm nay chắc chắn sẽ càng thú vị.

Ngồi trong xe, cô nhìn Thiên Lãng bằng ánh mắt thưởng thức, anh mặc comle đen, thắt nơ, sang trọng nhưng không mất đi vẻ lãng tử. Đông Joăng chính là Đông Joăng, cho dù anh ăn mặc như thế nào, đều cảm thấy khôi ngô tuấn tú, lịch lãm hơn người.

Phương Mộ Tình à Phương Mộ Tình, chắc chắn cậu không thể ngờ được rằng, bạn trai của tôi bây giờ còn tuyệt vời hơn Sở Hàm! Nghĩ đến đây, bất giác Vi Lam nhếch mép lên cười.

Khánh sạn Hoa Kiều. Trong sảnh lớn rực rỡ, sang trọng, khách khứa với những bộ trang phục lịch lãm, cười nói hàn huyên, giống như ở trong thế giới mộng ảo.

Lúc đầu Vi Lam tưởng chỉ có bốn năm chiếc bàn, ai ngờ, cả sảnh lớn đều là khách, sự sang trọng, xa hoa của bữa tiệc đã vượt quá sự tưởng tượng của Vi Lam. Chỉ là tiệc đính hôn, cần gì phải phô trương như vậy?

“Vi Lam, cậu đến rồi à!”

Có người gọi cô. Cô quay đầu, nhìn thấy Phương Mộ Tình đang khoác tay Sở Hàm đi về phía mình.

Cô mặc chiếc váy màu tím nhạt, để lộ đường cong rõ nét trên cơ thể, yêu kiều thướt tha. Cô trang điểm rất nhạt, son môi màu hồng nhạt lấp lánh, nhưng lại càng làm nổi bật các nét xinh xắn trên khuôn mặt.

Phương Mộ Tình cũng nhìn cô từ đầu đến chân, nói: “Vi Lam, hôm nay cậu xinh thật đấy!”

“Làm sao xinh bằng cậu được? Rạng rỡ, diễm lệ, ai sánh bằng?” Vi Lam bình thản nói, nhưng là là câu nói thật lòng. Cô chưa bao giờ quý Phương Mộ Tình, nhưng luôn ngưỡng mộ vẻ đẹp hơn người của cô.

“Lần này về, cậu và Sở Hàm vẫn chưa gặp nhau đúng không?” Phương Mộ Tình cười duyên dáng, đẩy Sở Hàm đang đứng bên cạnh lên phía trước.

Sở Hàm, sau ba năm xa cách, giờ lại xuất hiện trước mắt cô! Khuôn mặt đó, vẫn tuấn tú, khiến tim cô đột nhiên thắt lại.

Vi Lam thẫn thờ nhìn anh, không nói một lời, ngân ngấn nước mắt.

Sở Hàm nhìn cô, nhưng ngần ngừ không dám tin. Cô gái với nhan sắc rạng rỡ, chói lóa này là Hạ Vi Lam ư?

“Không nhận ra đúng không?” Phương Mộ Tình mỉm cười nũng nịu, quay sang Thiên Lãng, đột nhiên mắt sáng lên.

Chàng trai này chừng 30 tuổi, mặc comle đen, dáng người cao ráo nhưng không gầy, khuôn mặt điển trai, ánh mắt điềm đạm sắc bén, đường nét của đôi môi rất rõ ràng, trông rất kiêu ngạo lạng lùng. Các nét trên cơ thể anh đều rất rắn chắc, chỉ có mái tóc đen dày đó, mềm mại và hơi xoăn, dưới ánh đèn lấp lánh như kim loại.

Một anh chàng xuất sắc biết bao! Đứng ở đó, phong độ đường hoàng, khí chất hơn người, ngay cả Sở Hàm cũng thua vài phần.

Phương Mộ Tình nghĩ, trong lòng có một chút gì đó chua chát.

“Không giới thiệu cho chúng tôi biết chàng Đông Joăng này ư?” Cô chớp chớp mắt nhìn Vi Lam, cười ngọt ngào.

Dường như Vi Lam mới sực nhớ đến bên cạnh còn có Thiên Lãng, cô khoác tay anh, mím môi, cười duyên dáng: “Đây là bạn trai của tớ…”

“Tần Thiên Lãng”. Thiên Lãng tiếp lời rất nhanh, “Chúc mừng em, Phương Mộ Tình!”

“Anh là chàng trai nghe điện thoại hôm đó ư?” Phương Mộ Tình đã nhận ra giọng anh, “không những lời nói dễ nghe, mà con người cũng đẹp!”

“Em cũng đẹp hơn anh tưởng tượng rất nhiều!”

“Vậy hả?” Cô nhếch cặp lông mày lên , mặt tỏ vẻ ngây thơ, “anh có cơ hội tưởng tượng ư?”

Thiên Lãng bình thản đáp: “Đúng vậy, Vi Lam thường nói với anh về em, cô ấy bảo hai người là bạn thân nhất của nhau”.

Vi Lam và Phương Mộ Tình đứng nghe, trong lòng không rõ là cảm giác gì. Họ là bạn của nhau thật ư? Hay là đôi oan gia mà số phận đã sắp bày?

Trong bữa tiệc, những người bạn trong trường đại học liên lạc được đều đến hết.

Phương Mộ Tình mỉm cười quyến rũ, bưng ly rượu, liên tục chạm cốc với mọi người. Vẻ hạnh phúc của cô hiện rõ trên nét mặt, còn Vi Lam lại có phần lẻ loi.

Mặc dù có Thiên Lãng ở bên cạnh, nhưng đứng giữa mọi người, vẫn cảm nhận được ánh mắt khác lạ của bạn học ngày xưa. Họ thỉnh thoảng lại ghé tai nói nhỏ với nhau, thảo luận những chuyện trong quá khứ của cô và Sở Hàm, để lộ ánh mắt khinh bỉ và vui mừng trước sự đau khổ của người khác.

“Em ra nhà vệ sinh một lát”. Vi Lam nói với Thiên Lãng.

“Em vẫn ổn chứ?” Anh nhìn sắc mặt có phần u ám của cô, “có cần anh đi cùng em không?”

“Không cần”. Cô gạt Thiên Lãng ra, một mình ra khỏi sảnh lớn đông đúc, bước về phía nhà vệ sinh.

Vừa vào cửa, liền nghe thấy có người nói nhỏ bên trong:

“Không phải là đồ của mình, cuối cùng cũng chẳng giành được. Kẻ thứ ba không bao giờ có được kết cục tốt!”

“Đúng rôi, hôm nay Phương Mộ Tình được nở mày nở mặt rồi! Chỉ có điều tớ không hiểu, cô nàng Hạ Vi Lam đó lại vẫn ngang nhiên đến tham gia tiệc đính hôn. Nếu là tớ, nói kiểu gì cũng không đến, đỡ phải mất mặt với người khác!”

“Cô nàng vốn là một kẻ vô liêm sỉ mà, nếu không làm sao lại đi cướp người yêu của bạn thân được?”

“Ừ! Đúng đấy! Tớ nghe Phương Mộ Tình nói, năm xưa cô nàng tranh thủ lúc Sở Hàm say rượu dụ dỗ người ta lên giường!”

“Khiếp, thật kinh tởm! Bề ngoài giả vờ yểu điệu thục nữ, sau lưng lại là con hồ ly tinh đa mưu quỷ kế…” Sau đó, là những câu chửi rủa liên hồi.

Vi Lam đứng nguyên một chỗ, cắn chặt môi, hai tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

Gần như móng tay đâm chảy máu lòng bàn tay, tại sao một điểm nào đó trong lồng ngực lại đau nhói? Nhìn vào, hoá ra là vị trí của tim.

Vi Lam không nói gì, lặng lẽ ra khỏi nhà vệ sinh, cũng không quay vào sảnh lớn, mà đi thang máy xuống tầng, ra khỏi khách sạn.

Ra đến ngoài, bầu trời u ám, không biết mưa từ lúc nào.

Cô ngẩng đầu, nước mưa lạnh giá rơi xuống mặt, lăn trên gò má, tựa như nước mắt.

Một giọng nói cất lên sau lưng cô: “Vi Lam, sao lại ra đây?”

Cô tưởng là Thiên Lãng, quay đầu lại, lại là Sở Hàm.

“Bên trong bí bách quá, ra ngoài cho thoáng”. Vi Lam nhìn anh, ánh mắt mông lung, “sao anh cũng ra đây?”

Sở Hàm ngần ngừ một hồi lâu, mới nói: “Anh muốn tìm một cơ hội, nói trực tiếp với em, anh xin lỗi!”

Vi Lam chạnh lòng, đột nhiên không nhịn được liền mở miệng cười lớn. Trước ánh mắt ngạc nhiên của Sở Hàm, cô cười mãi, cười đến khi nước mắt nhạt nhoà.

“Ha ha, Ha ha, Sở Hàm, em yêu anh lâu như vậy, anh đáp lại em, chỉ có ba chữ này sao?”

Cuối cùng cô đã hết cười, nhìn anh, lạnh lùng nói: “Nếu thực sự anh cảm thấy có lỗi với em, tại sao lại quay về đính hôn? Anh ác thật đấy! Không những xé rách vết thương mà khó khăn lắm em mới giữ lành được, lại còn xoa muối lên đó nữa!

“Vi Lam!” Sở Hàm gọi, giọng có vẻ rất đau khổ, “đây là yêu cầu duy nhất mà Phương Mộ Tình đưa ra để đồng ý kết hôn với anh. Dù sao thì năm xưa anh đã có lỗi với cô ấy!”

“Lẽ nào anh không có lỗi với tôi ư?” Vi Lam gầm lên, một sự phẫn nộ không thể kìm chế, “ba năm trước, lúc anh đi, tôi đã có thai con của anh! Nếu tôi không đến bệnh viện xử lý, thì giờ nó cũng được gần hai tuổi rồi!”

Nghe tin bất ngờ này, Sở Hàm sững sờ. Anh nắm chặt Vi Lam: “Thật ư? Có thật là em mang bầu con anh không?”

“Nếu anh không tin”. Cô cố gắng kìm chế sự phẫn nộ, đẩy anh ra, lạnh lùng nói: “Bệnh án nạo thai ở bệnh viện hồi đó tôi vẫn còn giữ, có thể lấy cho anh xem chứng cứ”.

“Tại sao em không nói với anh?” Mặt Sở Hàm như biến dạng, trông rất tệ. “Nếu anh biết em có bầu thì anh sẽ không đi đâu. Vi Lam, không phải anh không yêu em chút nào, mà anh chỉ, chỉ cảm thấy có lỗi với Mộ Tình… Anh và cô ấy yêu nhau từ khi còn thanh mai trúc mã, tình cảm đó không phải dễ dàng mà bỏ đi… sức ép của dư luận và quan niệm đạo đức, đều không cho phép anh làm Trần Thế Mỹ… Chính vì thế, anh chỉ còn cách gây tổn thương cho em…”

Anh đã từng yêu cô thật ư? Vi Lam nhìn chằm chằm vào nét mặt hối hận, ăn năn của người đàn ông này, biết những điều anh nói đều là sự thật. Không hiểu tại sao, dường như cô đã không còn hận anh nhiều nữa, ngược lại, trong lòng lại cảm thấy thoải mái.

Phương Mộ Tình, cậu sai rồi, đúng là Sở Hàm đã thay lòng đổi dạ, đã có tình cảm với tôi!

Hai người phạm lỗi, tại sao lại bắt một mình tôi gánh?

Sở Hàm, lần này cái anh nợ tôi, tôi muốn anh hôm nay phải trả hết cho tôi!

Cô hít một hơi thật sâu, giọng dịu dàng trở lại: “Được rồi, chuyện đã qua rồi. Chúng ta vào trong thôi!”

Sở Hàm kinh ngạc trước sự thay đổi đột ngột trong thái độ của cô, nhưng cũng không nói gì thêm, cùng cô đi vào thang máy.

Anh bấm số tầng 18.

Đã muộn rồi, trong khách sạn cũng không còn nhiều người nữa.

Thang máy chạy lên trên. Trong không gian chật hẹp, chỉ có hai người, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.

Khi thang máy lên đến tầng 16, đột nhiên Vi Lam như con rắn quấn chặt vào Sở Hàm: “Sở Hàm, em yêu anh bao năm như vậy! Từ lần gặp anh đầu tiên em đã bắt đầu yêu. Hết tối hôm nay, anh sẽ thuộc về Phương Mộ Tình rồi! Anh có thể ôm em lần cuối được không?”

Sở Hàm sững sờ, đây là kết cục anh không thể ngờ tới. Bao năm qua, anh tưởng rằng cô đã hết yêu anh từ lâu rồi, chỉ còn hận, không ngờ cô lại yêu khắc cốt ghi tâm đến vậy!

Bất kỳ người đàn ông nào, đứng trước tình yêu không đòi hỏi phải báo đáp, chỉ cần một bên tình nguyện, lại không động lòng? Càng huống hồ, từ trước đến giờ Phương Mộ Tình rất ngang ngạnh trong chuyện tình cảm, khiến anh không tìm được lòng tự trọng của người đàn ông, còn Vi Lam lúc thì dịu dàng như nước, lúc lại nồng nhiệt tựa lửa, luôn khiến anh không thể kháng cự!

Cuối cùng anh đã ôm chặt cô, đôi môi họ xiết chặt lấy nhau, trong cơ thể dường như có cái gì đang bốc cháy. Sở Hàm biết, đây mới là người phụ nữ khiến anh bốc cháy.

“Em muốn nghe anh nói một câu, anh yêu em”. Vi Lam thở hổn hển. Đôi môi cô mềm mại biết bao, nụ hôn của cô lạnh biết bao. Sở Hàm ngất ngây, cô gái này, không giống với tất cả những cô gái mà anh quen, trên cơ thể cô có một yêu khí, sức quyến rũ không thể miêu tả bằng lời khiến anh không thể làm chủ được mình.

“Vi Lam, anh yêu em!” Anh thở gấp gáp nói.

Cửa thang máy, đã mở ra trong lúc này.