Thang Tiêu

Chương 39




Viên Tiêu mơ mơ màng màng bị Thang Viên kéo lên lầu, lại mơ mơ màng màng ngồi ở trên giường, cho đến bây giờ anh vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra. Cảm giác mềm mại khi môi cô chạm vào gò má anh vẫn còn, nụ hôn nhẹ nhàng mềm mềm kia lại làm cho anh cảm thấy như thể được bước lên thiên đường trong nháy mắt. Tốt đẹp đến mức khiến anh không muốn trở về. Viên Tiêu ngơ ngác nhìn Thang Viên bên cạnh, cảm thấy thế nào cũng không chân thật.

Không biết anh đã đứng ở dưới lầu bao lâu rồi, Thang Viên chỉ cảm thấy tay phải của mình giống như đang nắm một khối băng, rét lạnh thấu xương, trong lòng kịch liệt run rẩy, tựa như bị một lưỡi dao sắc bén nhất cắt trúng thịt đến máu tươi đầm đìa, vô cùng đau đớn, cô sống qua hai đời, chưa bao giờ trải qua đau đớn như vậy.

"Viên Tiêu." Thang Viên nghiêng đầu gọi tên anh, Viên Tiêu lập tức giống như chim sợ cành cong, ngay cả lỗ tai cũng dựng thẳng lên. Thang Viên đưa tay ôm lấy anh, vỗ nhẹ sau lưng anh giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Em đang ở bên cạnh anh, em sẽ không rời đi nữa, là lỗi của em, thật xin lỗi, thật xin lỗi…" Cô cứ lặp đi lặp lại ba chữ này, giọng nói từ dịu dàng đến nghẹn ngào, cuối cùng khóc không thành tiếng, thân thể cứng ngắc của Viên Tiêu cũng dần dần có phản ứng, anh nhẹ nhàng giữ lấy bả vai cô, đẩy cô ra, thận trọng nâng mặt cô lên, mắt cũng không nháy, nhìn cô từ trên xuống dưới, từ trán đến cằm, anh nghiêm túc như thế, cẩn thận như thế, như thể trong tay anh đang cầm giữ một khối báu vật mất đi mà có lại.

Khuôn mặt Thang Viên hiện lên một tầng mây hồng, nhưng cô vẫn không nhúc nhích để mặc anh nhìn. Mãi đến khi nhìn thấy vẻ kích động cùng vui sướng dần dần lan rộng trong mắt anh.

Vào giờ phút này Viên Tiêu rất nhếch nhác, sắc mặt tái xanh, đầu tóc rối bời, trên người mang theo mùi thuốc lá nồng nặc, nhưng Viên Tiêu như vậy lại càng giống như một thanh nam châm hấp dẫn tầm mắt của Thang Viên, khiến ánh mắt cô không nỡ dời đi dù chỉ là một giây, cô nhìn ánh mắt càng ngày càng sáng của anh, như thể bị cái gì đó đầu độc mở miệng nói, giọng nói rất nhẹ rất nhỏ, nhưng trong không gian yên tĩnh như bây giờ lại bị phóng đại đến cực hạn: "Viên Tiêu, anh muốn hôn em không?"

Vừa dứt lời, Viên Tiêu vốn đang sững sờ, trong nháy mắt giống như bị đánh máu gà, mạnh mẽ kéo cô vào trong ngực, hung hăng chiếm lấy môi cô, trong khoang miệng tràn đầy mùi thuốc lá.

Ngay khi Thang Viên còn đang rối rắm vì sao Viên Tiêu lại đột nhiên phản ứng nhanh như vậy thì đầu lưỡi của Viên Tiêu đã sớm tiến quân thần tốc, quấn lấy đầu lưỡi của Thang Viên không rời. Nụ hôn của anh căn bản không có kỹ xảo gì đáng nói, giống như những nụ hôn ít ỏi trước đây của bọn họ, đấu đá lung tung, mang theo bá đạo cùng tham muốn giữ lấy mãnh liệt đặc hữu của Viên Tiêu, cuồng mãnh đến mức Thang Viên không chịu nổi. Đầu lưỡi bị anh hút mút có chút tê tê, cuối cùng có hơi đau đớn, nhưng Thang Viên vẫn không nỡ đẩy anh ra, chỉ có như vậy cô mới có thể cảm nhận được sự hiện hữu của anh. Nóng bỏng như thế, linh hoạt như thế…

Chất lỏng trong suốt chảy ra từ khóe miệng, Thang Viên thừa dịp Viên Tiêu lấy hơi nhanh chóng đẩy anh ra, dựa vào lồng ngực anh há miệng thở dốc, thằng ngốc này, anh cho rằng lượng hô hấp của cô lớn hơn anh chắc? Cho dù anh không cần thở nhưng cô vẫn cần, người này cư nhiên có thể hôn môi trong thời gian dài như vậy, ngay cả khi cô dùng lỗ mũi để thở cũng không theo kịp tốc độ của anh. Thế nhưng nụ hôn là do chính cô nói ra trước, cô không thể trách Viên Tiêu được. Thang Viên đỏ mặt, lè lưỡi liếm liếm khóe miệng ướt át, trong lòng hạ quyết tâm về sau nhất định phải dạy Viên Tiêu cái gì gọi là hôn môi mới được.

Lại không nghĩ rằng một giây tiếp theo bỗng nhiên bị Viên Tiêu đặt ở dưới thân, tròng mắt của anh phiếm u quang, nhiệt tình cuồn cuộn nồng cháy như lửa, chỉ mới nhìn anh như vậy thôi, Thang Viên đã cảm thấy nóng lên rồi, cô xoay mặt sang, đẩy đẩy Viên Tiêu càng ngày càng gần lồng ngực cô: "Tránh ra, em không thở được."

Bên tai lại vang lên tiếng thở dốc càng ngày càng nặng nề của anh, Thang Viên dùng khóe mắt liếc nhìn anh, kết quả không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì tim cũng muốn rớt ra luôn rồi. Viên Tiêu, Viên Tiêu đang cởi quần áo! Anh ấy muốn làm gì? Thang Viên nhanh chóng suy nghĩ, nếu anh thật sự muốn, vậy cô có nên cho anh không? Nhưng cô còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý… Chuyện này cũng quá nhanh đi. Nhưng mà… Không phải anh đã đợi thật lâu sao? Hơn nữa, chính sự tùy hứng của cô đã khiến anh đau khổ lâu như vậy… Nghĩ tới đây, Thang Viên hạ quyết tâm, cho anh thì thế nào? Dù sao đời này cô chỉ nhận định một mình anh thôi!

"Viên Tiêu, anh…" Thang Viên đẩy đẩy Viên Tiêu đang chôn đầu ở cổ mình, liều mạng chịu đựng ngượng ngùng trong lòng, nhắm mắt lại nhỏ giọng nói: "Anh muốn thì làm đi!"

Không ngờ chờ đợi thật lâu mà vẫn không thấy Viên Tiêu có động tác gì, Thang Viên nghi ngờ mở mắt đẩy đẩy anh: "Viên Tiêu?"

"Đừng quấy rầy… Bánh trôi nhỏ, anh buồn ngủ quá…" Viên Tiêu lật người, lăn xuống từ trên người Thang Viên, ôm chặt cô vào trong ngực, trong miệng mơ hồ nói không rõ. Thang Viên nhất thời dở khóc dở cười, thì ra người này chỉ muốn ôm cô ngủ một giấc, mệt cô chuẩn bị tư tưởng tâm lý hơn nữa ngày! Thang Viên tức giận cắn môi anh, đưa tay hung hăng nhéo Viên Tiêu. "Ưm…" Viên Tiêu cau mày hừ một tiếng, cánh tay lại siết chặt hơn, nhưng vẫn không chịu tỉnh lại.

Trong lòng Thang Viên vô cùng chua xót, cô đã sớm chú ý đến hai quầng thâm màu xanh đen dưới đôi mắt anh, ngay cả ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt to kia cũng ảm đạm đi không ít, anh nhất định đã lâu không được ngủ ngon… Kỳ thật cô cũng giống như thế, Thang Viên dựa vào lồng ngực Viên Tiêu nhắm hai mắt lại. Bây giờ, cô đã có anh ở bên cạnh, rốt cuộc cô đã có thể ngủ thật ngon rồi.

Khi Viên Tiêu tỉnh lại, trong phòng vẫn tối tăm như cũ, anh căn bản không phân biệt được bây giờ là buổi sáng hay buổi chiều, hay vẫn là buổi tối như cũ. Anh chỉ cảm thấy mình ngủ thật lậu thật lâu, lâu đến mức có thể bù lại tất cả những giấc ngủ đã bỏ lỡ vào mấy ngày trước, đã bao lâu anh không thỏa mãn như vậy rồi? Kể từ sau khi cô rời đi… Cô? Viên Tiêu bừng tỉnh trong giây lát, đưa tay sờ sờ chỗ bên cạnh, lành lạnh… Trong lòng thoáng chốc lại tràn đầy kinh hoảng.

Cô lại rời đi ư? Hay tất cả những gì đã diễn ra chỉ là ảo giác của anh? "Bánh trôi nhỏ! Bánh trôi nhỏ!" Viên Tiêu một cước đá văng tấm chăn, liều mạng chạy từ trong phòng ngủ ra ngoài, bánh trôi nhỏ của anh đi đâu rồi? Tại sao anh lại không nhìn thấy cô?

Thang Viên tỉnh dậy sớm hơn Viên Tiêu một chút, nhìn đồng hồ, thế nhưng đã xế chiều! May mà bây giờ cô không cần đi làm. Không làm kinh động đến Viên Tiêu, cô lặng lẽ xuống giường, rửa mặt xong liền vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm, đã qua thời gian dài như vậy, anh tỉnh lại nhất định sẽ đói bụng. Thang Viên cười cười, rửa sạch gạo rồi đổ vào trong nồi.

Trong nồi dần dần truyền ra mùi cơm, Thang Viên đơn giản xào vài món ăn, vừa định nấu thêm một nồi canh thì đã nghe thấy giọng nói của Viên Tiêu.

Ánh nắng ấm áp từ cửa sổ chiếu rọi lên người Thang Viên, cô mặc một chiếc tạp dề màu xanh nhạt, trong tay còn cầm một bó hành lá, quay đầu lại nhìn anh mỉm cười. Đây chắc chắn là cảnh tượng đẹp nhất mà anh từng thấy ở đời này.

Viên Tiêu xông tới, hung hăng khảm cô vào trong ngực, Thang Viên kêu lên, bó hành trong tay lạch cạch một tiếng, toàn bộ rơi hết xuống đất: "Viên Tiêu, anh buông em ra, em sắp nấu cơm xong rồi, anh đói bụng chưa? Đợi canh chín là có thể ăn rồi."

"Em đừng đi, bánh trôi nhỏ, đừng đi, anh không cần bất kì thứ gì, chỉ cần em đừng rời khỏi anh." Viên Tiêu lẩm bẩm bên tai cô, anh thật sợ hãi, từ nhỏ đến lớn, anh đều hiểu rõ một đạo lý: những thứ xinh đẹp đều là bọt biển, nếu như không cẩn thận thì chúng sẽ tan ra trong không khí. Ngay cả khi cô mỉm cười đứng ở trước mặt anh như bây giờ, anh vẫn không thể nào tin được. Giống như người phụ nữ kia, một ngày trước rõ ràng còn dịu dàng dẫn anh đi khu vui chơi mà anh chưa bao giờ được đi, mua cho anh rất nhiều quần áo đẹp, vậy mà, chỉ trong một đêm, bà ấy liền vĩnh viễn vứt bỏ anh.

"Em sẽ không rời đi, không bao giờ rời đi nữa, em thề." Thang Viên nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Viên Tiêu: "Nếu vi phạm lời thề này, em…"

"Đủ rồi… Đủ rồi…" Viên Tiêu đưa tay chặn lên môi Thang Viên. Không cần lời thề ác độc như thế, chỉ cần cô nguyện ý cho anh một câu hứa hẹn là đủ rồi. Anh muốn rất nhiều thứ, nhưng anh không thể lập tức lấy đi toàn bộ được, anh muốn từ từ nắm chặt tất cả trong tay, như vậy anh mới có thể an tâm.

Thang Viên muốn vào phòng bếp nấu canh, nhưng phía sau lại đi theo một cục kẹo kéo như hình với bóng, bỏ cũng không xong, mặc kệ cô nói như thế nào anh đều mở to mắt mà nhìn cô, bộ dáng vô tội khiến Thang Viên không nỡ trách cứ anh, y hệt như năm đó. Thang Viên bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy một cái ghế nhỏ từ trong phòng bếp ra, để anh ngồi trên đó một lát, nếu anh cứ đi theo cô như vậy, làm sao cô có thể xuống tay nấu cơm được.

Viên Tiêu cũng không tiếp tục dây dưa, ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ Thang Viên ở trước cửa phòng bếp, nhưng cặp mắt kia vẫn dính vào trên người Thang Viên, mãi đến khi Thang Viên bưng thức ăn đã nấu xong lên bàn, anh mới xách cái ghế lẳng lặng ngồi ở cạnh bàn ăn, chờ Thang Viên ăn cơm. Dáng vẻ này không giống với một người đàn ông hơn hai mươi tuổi chút nào, ngược lại cực kỳ giống với mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ. Nhất là khi đôi mắt to, đen nhánh như lưu ly của anh xoay tròn nhìn Thang Viên.

Bữa cơm này thật ấm áp mà vui vẻ, Viên Tiêu chỉ cảm thấy khẩu vị mở rộng ra, cho dù anh ăn thế nào cũng không thấy no, cuối cùng vẫn là Thang Viên sợ anh ăn nhiều, trực tiếp thu dọn bàn cơm mới ngăn trở anh ăn uống quá độ.

Sau khi ăn xong, Viên Tiêu vừa đứng lên mới phát hiện mình ăn quá no, kỳ quái, rõ ràng lúc nãy nhìn Thang Viên không cảm thấy no mà! Viên Tiêu giấu Thang Viên len lén vuốt vuốt bụng mình, lại không nghĩ tới hành động mờ ám của anh bị Thang Viên bắt quả tang. Viên Tiêu có chút xấu hổ, lỗ tai cũng đỏ lên.

Thang Viên cười híp mắt, kéo anh tới ghế sofa ngồi, điều chỉnh vị trí để anh tựa vào đùi mình, còn mình thì đưa tay vân vê bụng cho anh, động tác trên tay rất dịu dàng, trong miệng lại quở trách: "Đáng đời, ai bảo anh ăn nhiều như vậy!"

Viên Tiêu hạnh phúc đến nỗi sắp ngất đi, Thang Viên nói gì anh cũng ngây ngô vui sướng gật đầu, Thang Viên bất đắc dĩ, chỉ có thể im miệng, tập trung tinh thần vào động tác trên tay.

Hồi lâu, ngay khi Viên Tiêu thoải mái mơ mơ màng màng, giọng nói của Thang Viên mới vang lên trên đầu anh: "Viên Tiêu, nói cho em nghe một chút về anh đi!"

Viên Tiêu lập tức bừng tỉnh, mở to hai mắt, cẩn thận nhìn nhìn sắc mặt Thang Viên, xác định cô không tức giận mới nhắm mắt lại.

Anh nói rất nhiều chuyện, chuyện cha sai lầm, mẹ tự sát, anh trưởng thành sớm khi còn nhỏ, sau đó ngụy trang khi gặp cô, rồi đến kế hoạch của anh và Viên Địch, cuối cùng là chuyện kết thân gần đây, không gì không kể, anh đều nói hết cho cô nghe, anh không bao giờ muốn giấu giếm cô nữa. Cô muốn biết rõ quá khứ của anh, vậy anh liền nói toàn bộ cho cô nghe, chỉ cần cô không ghét bỏ anh, chỉ cần cô không sợ hãi…

Thời gian lẳng lặng trôi qua, giọng nói đau thương của Viên Tiêu cũng lặng lẽ truyền đến, cuối cùng, khi màn đêm buông xuống, đèn neon phát sáng trong thành thị, rốt cuộc Viên Tiêu cũng đã nói hết tất cả những chuyện đơn giản mà phức tạp đã xảy ra trong cuộc sống hơn hai mươi năm qua. Anh cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thang Viên, hi vọng có thể nhìn thấy một chút cảm xúc từ trên mặt cô. Ví dụ như đồng tình, lại ví dụ như kinh hoảng.

Nhưng anh không nhìn thấy gì cả, trong mắt anh vẫn là khuôn mặt xinh đẹp thanh tú mà lại thuần khiết của cô, ánh mắt cô vẫn bình thản như trước. Ngay khi anh không biết nên làm thế nào thì thoáng chốc đã bị cô ôm chặt vào lồng ngực ấm áp. Giọng nói của cô điềm đạm mà bình thản, nhưng chỉ một thoáng như vậy lại làm cho anh an lòng suốt đời.

Cô nói: "Viên Tiêu, không cần sợ, về sau anh đã có em rồi."