Thánh Đường

Chương 112: Trung cổ Kim Tinh Đan




Lúc giá cả lên tới 200 linh thạch, liền ngừng lại, chỉ một tổ hợp tiên thảo cũng không có giá trị như thanh kiếm này. Nhưng giá trị cao thấp cũng quyết định bởi nhu cầu của người mua. Mua tiên thảo có thể vận dụng dự trữ của phân đường, vì đệ tử tinh anh mà chuẩn bị. Nhưng mua kiếm là hành vi cá nhân, không có khả năng lấy dự trữ của phân đường ra mà mua. Nếu lấy cá nhân mà nói, người có thực lực chân chính, chỉ sợ cũng không mua một thanh kiếm của đệ tử.

Đường Uy có chút bất đắc dĩ, kỳ thực hắn luyện kiếm so với một vài trưởng lão còn mạnh hơn một chút, nhưng người biết hàng thì ít, mà thích danh tiếng nhiều hơn.

Nhân vật số hai của Tiên Nguyên Đường, Hàn Lập lấy 200 tinh thạch cuối cùng cướp được chuôi bách luyện Vân Sương Kiếm này. Đường Uy cuối cùng cũng bảo vệ được chút mặt mũi, nói thật, hắn có chút không nỡ, nhưng không còn biện pháp nào, Hoành Sơn Đường cần linh thạch.

Bất luận người nào có cái tâm yêu nghề rèn, đều tự coi tác phẩm của mình giống như một đứa nhỏ vậy, hy vọng nói tìm được một chủ nhân tốt. Đường Uy cũng vậy.

Tiếp nhận linh thạch, thanh kiếm trịnh trọng giao cho Hàn Lập, Đường Uy không nói một lời đi xuống đài. 200 linh thạch vẫn là thấp hơn mong đợi của hắn. Nhưng cũng không có biện pháp nào, những cao thủ như Lý Thiên Nhất và Ninh Chí Viễn đã sớm có danh kiếm rồi. Kiếm của hắn mặc dù tốt, nhưng cũng không thể so sánh với bọn họ được.

Tuy rằng đơn giá cao, nhưng tổng giá trị lại còn khá thấp.

Lý Trường Phú đã gặp nhiều tình huống này, nói: “Kiện thứ ba, Bát Quái La Bàn tới từ Hỏa Vân Đường. Bên trong Bát Quái chứa một trận pháp hãm không.”

Tống Chung xuất ra Bát Quái La Bàn nói: “Bát Quái hãm không trận là để đối phó với yêu thú có khí lực. Ngoại trừ tác dụng lịch lãm không cần phải nói ra, một viên linh thạch có thể phóng xuất được ba lần Bát Quái Hãm Không Trận. Vật phẩm của Hỏa Vân Đường, phẩm chất không cần phải nói, giá 200 linh thạch, mỗi lần tăng giá 100.”

Tống Chung khóe miệng mang theo nụ cười đắc ý, giây sát đắc ý của Đường Uy. Hắn đúng là sớm bất mãn với Hoành Sơn Đường xếp trên hắn rồi, cái kiếm rách nát vất vả lắm mới chế tạo ra được kia, làm sao có thể so sánh được với pháp khí của hắn.

Kiếm chỉ có kiếm tu mới có thể sử dụng, hơn nữa kiếm càng tốt càng cần phải có kiếm tu mạnh mẽ. Đường Uy kiếm thuộc loại không cao không thấp, nhưng pháp khí lại khác, không có bất luận hạn định gì cả. Chỉ cần không phải là Thể Tu, những người khác đều có thể sử dụng được, ai khiến Thể Tu tu luyện nguyên lực chuyển tới thân thể cả chứ. Phạm vi sử dụng rộng, thì giá cả cũng có cơ hội nâng cao.

Công nghệ luyện khí của Hỏa Vân đường kế thừa từ Triệu gia, pháp khí cao cấp hiển nhiên là không luyện được, nhưng những pháp khí cấp thấp này, tương đối thực dụng.

Bát Quái Hãm Không Trận là một trận pháp khá phức tạp, chuyên môn đối phó với yêu thú linh thú. Cho dù là yêu quái mạnh mẽ, cũng có thể bị trận nhốt chết. Mấu chốt chính là người sử dụng cần phải có nguyên lực nhất định, hơn nữa phải lắp vào chính là hạ phẩm linh thạch, tuyệt đối là đồ tốt.

Giống như ngọc tỷ của Triệu Lăng Huyên kia, uy lực vô cùng, nhưng không thích hợp cho người tu hành tầng lớp dưới sử dụng, thích hợp mới là tốt nhất.

Bát Quái Hãm Không Trận này nguyên lực tầng 10 là có thể dùng tới tận tầng 30. Hơn nữa tương lai bán đi cũng rất có giá trị, là một vật mang theo tương đối tốt của Thuật tu.

Đám người Chu Khiêm rất là hâm mộ. Bát Quái La Bàn này Phù Tu có thể dùng tốt, chỉ tiếc là giá cả khiến cho bọn họ chùn bước.

“Thật sự là đắt nha, bọn người kia sao không nói rẻ hơn một chút chứ, như vậy những món đồ sau càng dọa người hơn à?” Trần Hải Quảng cảm thán nói.

Bỗng nhiên mọi người nhìn Vương Mãnh: “Mãnh ca, ngươi ra giá bao nhiêu?”

Vương Mãnh nghĩ thầm một chút nói: “Chắc là tầm 50 đi.”

“Trời, cái này… a, không phải là trung phẩm linh thạch chứ?” Trương Tiểu Giang hỏi.

Vương Mãnh gật gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Mọi người nhất thời im lặng, một khối trung phẩm linh thạch căn cứ vào màu sắc sẽ có thể đổi được từ mười tới mười lăm hạ phẩm linh thạch.

Bát Quái La Bàn cuối cùng lấy 500 linh thạch mà thành giao. Người mua là Ngự Thú Đường Cổ Tự Đạo. Có bát quái la bàn trong tay hắn có thể phát huy ra sức mạnh lớn nhất.

Động một tí là hàng trăm linh thạch, làm cho mọi người rất thích xem. Bình thường làm nhiệm vụ gian nan cỡ nào, ở trong này nhìn giao dịch hàng trăm linh thạch, cảm giác khá phấn chấn.

Có người tới nơi này để YY (tự sướng), như vậy mới càng cố gắng để tu luyện.

Tu luyện rất buồn bẻ, đừng nói cái gì là phi thăng, vài người tu luyện tới Đại viên mãn, người ở đây đều muốn lực lượng, tu hành chính là muốn trở thành cường giả, tranh bá thế giới Tiểu Thiên. Nhưng bản thân tu hành lại là một quá trình cực kỳ đau khổ. Thường xuyên sẽ gặp phải bình cảnh, tới nơi này để YY cũng là một chuyện tốt.

Ít nhất các đệ tử Lôi Quang Đường, lần này đi xem cũng coi như mở rộng tầm mắt. Liễu sư tỷ hiện tại phi thường im lặng, quản lý Lôi Quang các, coi như là tầm mắt rất cao. Nhưng khi tới nơi này rồi, thực cảm thấy mình như người nhà quê ra tỉnh vậy.

“Kiện bảo vật đấu giá thứ tư, đan dược tổ hợp, tới từ Lôi Quang Đường. Giá là 50 khối trung phẩm linh thạch, mỗi lần tăng giá mười khối trung phẩm linh thạch.”

Nhất thời toàn trường giống như bếp lò tắt được khơi dậy vậy, thanh âm nghị luận nhiều vô cùng.

Vương Mãnh đi tới, nhất thời thanh âm nghị luận phía dưới càng cao.

“Đây là Vương Mãnh sao?”

“Cũng không được tốt lắm nhỉ.”

“Nhìn không giống cao thủ.”

“Khẩu khí cũng không nhỏ, để xem hắn có thể lấy ra được cái gì?”

“Xem ra người ta còn nghĩ chính mình có bản lĩnh thực sự đi.”

Yên Vũ Nguyệt cũng không nghĩ tới một đệ tử lên đài lại có thể mang tới thanh âm nghị luận lớn như vậy.

“Ninh sư huynh, vị này là?”

Ninh Chí Viễn khẽ mỉm cười nói: “Một đệ tử rất đặc biệt, ta cũng không rõ lắm.”

Trần Hải Quảng nắm chặt hai tay, hồi hộp muốn chết, trong miệng thì thào thì thầm: “Đừng hồi hộp, đừng hồi hộp…”

Tác Minh không kìm nổi cười, hồi hộp? Hai chữ này tuyệt đối không có trong từ điển của Vương Mãnh.

Vương Mãnh nhàn nhã, tự tại đi lên, nói như thế nào nhỉ? Chính là có vẻ tùy ý vô cùng. Hắn coi như không nghe thấy những thanh âm xì xào bàn tán ở phía dưới.

“Ta có ba tổ đan dược, thứ nhất là Trung cổ Kim Tinh Đan, nhất phẩm đan dược.”

Vương Mãnh còn chưa nói hết, phía dưới rộ lên tiếng cười nhạo.

“Vương Mãnh, ngươi muốn linh thạch phát điên rồi, nhất phẩm đan dược cũng dám lấy ra nữa. Thiên vương lão tử ởi, nhất phẩm đan dược cũng không có giá trị bằng trung phẩm linh thạch nha.”

Tiếng cười trong hội trường còn lớn hơn nữa.

Vương Mãnh cũng cười: “Nhất phẩm đan dược này còn tốt hơn thiên vương lão tử nhiều.”

Giọng điệu này nhất thời làm cho đệ tử phía dưới giật mình, thật sự là giọng điệu rất lớn nha.

Yên Vũ Nguyệt nhíu nhíu mày, Trung cổ Kim Tinh Đan này nàng dường như đã nghe nói qua.

“Đan dược này, có thể bổ túc nguyên lực tức thời, dưới mười tầng, một viên bổ đầy, mười tầng tới hai mươi tầng, ba viên bổ đầy. Trong một tháng chỉ có thể sử dụng một lần, một lọ có sáu viên.”

Nhất thời phía dưới khán đài lặng ngắt như tờ, bổ đầy nguyên lực tức thời?

Mười tầng tới hai mươi tầng, có thể bổ đầy nguyên lực trong nháy mắt???

“Tầng hai mươi trở nên thì sao?” Có người hô.

“Tầng hai mươi trở nên không có hiệu quả.” Vương Mãnh thản nhiên nói, “Đan dược này có tác dụng phụ, sau nửa canh giờ, người sử dụng sẽ lâm vào trạng thái suy yếu, không thể vọng đông nguyên lực.”

Phía dưới lại vang lên những thanh âm bàn tán, nếu thực sự có hiệu quả như vậy, hoàn toàn có thể dùng trong lúc sinh tử. Mệnh cũng không còn thì cạn kiệt một chút tính cái rắm gì.

Hoàn toàn khôi phục nguyên lực, cũng quá độc đi.

Ninh Chí Viễn cũng không khỏi động tâm: “Vương sư đệ, Trung cổ Kim Tinh Đan này dược hiệu ngươi chắc chắn chứ, cũng không thể nói đùa ở đây được.”

Ninh Chí Viễn nói ra tâm tư của mọi người.

Vương Mãnh cười cười: “Ta chạy thì Lôi Quang Đường cũng không chạy được.”