Thánh Đường

Chương 132: Tâm tử tiểu la lỵ (lolita)




Các để tử Hỏa Vân Đường dã tâm cũng bừng bừng, Hỏa Vân Đường quả thực có ưu thế về tài nguyên, nhưng vẫn không thể đem những ưu thế này hóa thành thực lực được. Thánh Đường đối với các đường đều là giống nhau, như Lý Thiên Nhất dù sao cũng là trường hợp đặc biết, mà ở trên phương diện phát huy, Đạo Quang Đường vẫn chiếm cứ địa vị thống trị, căn bản không cho các đường dưới có bất luận cơ hội nào cả. Hơn nữa Đạo Quang đường đã hình thành một vòng tuần hoàn rất tốt, đệ tử có thiên phú tốt đều thích đi Đạo Quang Đường. Tốt lại càng tốt hơn, khiến cho phía dưới càng khó đuổi kịp được, muốn đuổi kịp thì phải có thay đổi có tính sáng tạo.

Mà Diêu Viễn làm được!

Lúc này đây là cơ hội của Hỏa Vân Đường, Tống Chung có thể nhìn ra được ngọn lửa thiêu đốt trong mắt các sư đệ mình.

Bọn họ chờ đợi ngày này đã lâu rồi.

“Đại sư huynh đại sư huynh, không tốt, nàng tới đây!” Một đệ tử Hỏa Vân Đường kinh hoảng thất sắc vọt tiến vào.

Bên trong mọi người đang trong thời điểm ý chí chiến đấu sôi sục, Tống Chung sắc mặt nghiêm chỉnh nói: “Chuyện gì, hoang mang rối loạn như vậy còn ra thể thống gì?”

Đệ tử phía dưới càng thêm hoảng sợ vội vàng ngậm miệng lại, Tống Chung lúc này mới nói: “Ai tới?”

“Triệu đại tiểu thư tới rồi…”

Nhất thời mọi người trong phòng cười khổ, Hỏa Vân đường là phạm vi thế lực của Triệu gia, giống như là Lôi Quang Đường của Lôi Đình vậy. Triệu Thiên Long từ Hỏa Vân Đường đi ra, nhưng bất đồng chính là, Triệu Thiên Long rất coi trọng việc kinh doanh của Hỏa Vân Đường.

Tương lai Triệu Lăng Huyên không nhất định sẽ tới Hỏa Vân Đường, nhưng Triệu Thiên Long ngược lại không ngừng cho Triệu Lăng Huyên tới nơi này cho quen mặt, dù sao nơi này cũng là hậu hoa viên của Triệu gia.

Nhưng đám người Tống Chung đúng là ăn không tiêu Triệu đại tiểu thư này. Triệu đại tiểu thư thật sự rất hòa ái dễ gần, rất nhu thuận, nói như vậy…nàng không làm ầm ĩ, nhưng nếu nàng đã làm ầm ĩ thì đúng là ai cũng sợ à.

Đều nói nữ nhân hay thay đổi, nhưng nói thế nào thì nói nữ nhân vẫn luôn làm người ta yêu thích. Nhưng nếu là cô bé, nhất là cô bé thông minh, rất đáng sợ, ngươi vĩnh viễn không biết nàng ta nghĩ cái gì trong đầu. Đáng sợ nhất là, trong mắt của Triệu Thiên Long, Triệu Lăng Huyên nhu thuận đáng yêu, biết điều, có thể thừa kế đại đạo. Nhưng hắn nào có biết Triệu Lăng Huyên còn có một mặt khác, nhưng ai dám ăn tim gan mật báo mà đứng ở trước mặt Triệu Thiên Long nói lung tung chứ.

Đám người Tống Chung cũng từng bị nàng mê hoặc qua, nhưng kết cục thật sự là thê thảm. Trong đó một lần Triệu Lăng Huyên muốn đi Hỏa Vân Động chơi trốn tìm, kết quả một đám đệ tử bị nàng phong ấn nhốt trong Hỏa Vân Động mười ngày. Bên ngoài chỉ nói là có một loại nhiệm vụ cần hoàn thành, thể ngộ tương đối gian khổ.

“Tiểu Chung tử, ra đây mau.”


Những người khác đều dùng ánh mắt thương hại nhìn đại sư huynh, nhân sinh luôn có một bộ phận đáng buồn mà mình không thể né tránh.

Tống Chung điều chỉnh tâm tính lại một chút rồi vội vàng đi ra ngoài đón, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ, không cần phải là nụ cười tươi hàng ngày. Tống Chung đã luyện tập một tháng rồi, bởi vì Triệu Lăng Huyên từng nói qua, khuôn mặt hắn khó coi, lúc không cười càng khó coi hơn, cười khó coi cũng làm cho tâm tình nàng không tốt, mà tâm tình nàng không tốt sẽ gây ra chuyện gì thì trời biết.

“Sư muội à, có rảnh tới chơi cũng phải thông báo một tiếng chứ, ta chuẩn bị chuẩn bị.”

Triệu Lăng Huyên khoát tay nói: “Vương Mãnh có phải đã tới đây không?”

Tống Chung hơi hơi sửng sốt, trong lòng tính toán, không biết Triệu Lăng Huyên đang muốn làm cái gì. Tống Chung cũng có cái nhìn tương đối đại cục, bao gồm ở hội Bách Bảo đường, có phải là tổ sư có an bài gì không?

Tống Chung không dám phỏng đoán thêm, nhưng Triệu Lăng Huyên lần này tới tìm Vương Mãnh, tìm được rồi thì nơi này cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa. Nhưng lấy tính cách cùng vẻ mặt của Triệu Lăng Huyên… Tống Chung phải quyết định rồi.

“Tiểu tử kia đã tới, muốn mua một ít quặng tốt, bị đưa tới Hỏa Vân Động đào quặng rồi. Sư muội nếu chưa hết giận, ta còn biện pháp trị hắn, bảo đảm cho ngươi vừa lòng.”

Tống Chung vỗ ngực nói, đây là địa bàn của mình, chỉ cần đừng làm cho quá lớn, chỉnh một đệ tử bình thường là tương đối dễ dàng.

Triệu Lăng Huyên vẻ mặt chuyển biến đột ngột, dậm thật mạnh một cái lên mu bàn chân của Tống Chung. Nhân vật số 1 này của Hỏa Vân đường đau tới mức thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi. Đám cao thủ Hỏa Vân Đường đứng sau lưng đại sư huynh lặng ngắt như tờ, mắt nhìn mũi, mũi thẳng tâm. Triệu Lăng Huyên đúng là khách khí với đại sư huynh rồi, đổi lại là những người khác không phải một kiếm rút ra chém trực tiếp là không được.

Tống Chung chống mặt cười cười nói: “Sư muội, ai trêu chọc ngươi, nói cho sư huynh biết, ta dẫn người tới giáo huấn hắn.”

“Ngươi, thân là đại sư huynh quản lý Hỏa Vân Đường, vì sao không giúp đỡ người khác!”

Tống Chung sắc mặt lập tức biến thành mướp đắng, đầu óc hắn ngu tới mức nào thì cũng hiểu được, Triệu Lăng Huyên là đang sốt ruột chứ không phải tức giận.

“Khụ khụ, kỳ thực là ta chỉ muốn khảo nghiệm một chút xem hắn thành tâm hay không thôi. Nếu từng người tới tìm ta, ta đều hỗ trợ, như vậy Hỏa Vân Đường chẳng phải bị lấy sạch bách sao. Tổ sư gia cũng không tha cho ta à.” Tống Chung khẽ mỉm cười, Triệu Lăng Huyên này tuy rằng hay làm ầm ĩ, nhưng trong lòng đều có chừng mực của mình. Chỉ có điều hắn không nghĩ tới một chuyện nhỏ như vậy mà Triệu Lăng Huyên cũng ra mặt.

“Đúng vậy, đại sư huynh cũng rất khó xử, còn phải để ý thể diện Dương sư tỷ.” Phương Lộ Phi cười nói.

Triệu Lăng Huyên đôi mắt to vòng chuyển một vòng: “Dương sư tỷ cũng tới đây sao?”

“Đúng vậy, muốn chúng ta cho Lôi Quang Đường một cái ngoại lệ, nhưng đại sư huynh vẫn kiên trì nguyên tắc.”

Triệu Lăng Huyên lộ ra nụ cười tươi rạng rỡ nói: “Tống sư huynh, vừa rồi là ta hiểu lầm ngươi, khó trách tổ sư vẫn luôn khen ngợi ngươi.”

Những lời này khiến Tống Chung mừng rỡ như điên, hắn không cần ai phải quan tâm, nhưng tuyệt đối không thể đắc tội Triệu Thiên Long. Có thể nói, Triệu Thiên Long là mấu chốt để về sau hắn có thể bước lên được mây xanh hay không?

“Sư muội, đây đều là việc ta phải làm, người khác ta không để ý tới, nhưng nếu muội có yêu cầu gì, cửa sau vẫn là có thể mở.”

Tống Chung cười nói, cho Triệu Lăng Huyên một phần lễ vật nữa, tiểu hài tử có thông minh mấy thì lịch duyệt cũng có hạn, chỉ cần vui vẻ một chút là đối phó dễ dàng.

“Hỏa Vân Động đã lâu không chơi rồi, vừa lúc chúng ta cũng đi xem, thuận tiện nhìn xem Lôi Quang Đường có thành tâm hay không?”

Nhắc tới Hỏa Vân Động, mọi người vẻ mặt có chút cứng ngắc, hiển nhiên chuyện cũ rõ ràng trước mắt, tư vị thực khổ sở.

Triệu Lăng Huyên khẽ mỉm cười nói: “Yên tâm đi, lần này ta có chính sự.”

Tống Chung xấu hổ cười cười, chỉ có thể bảo mọi người đi theo. Trong lòng hắn thầm nhủ, nha đầu này có cái rắm gì mà đòi việc chính sự.

Lúc này Vương Mãnh và Dương Dĩnh đã xâm nhập vào Hỏa Vân Động, đào quặng hiển nhiên là chuyện rất xa xôi với Dương Dĩnh. Hỏa Vân động cũng là lần đầu tiên nàng đi tới, không thể không nói hoàn cảnh trong này kém kinh người. Tuy nhiên rất nhiều đệ tử đang bận rộn đào móc bên trong, nhiều là tầng thấp đệ tử. Dương Dĩnh tới làm cho bọn họ hơi thất thần, tuy nhiên hai người đi rất nhanh, lập tức đi sâu vào bên trong Hỏa Vân Động.

Hỏa Vân Động rất lớn, rất thâm sâu, truyền thuyết là sâu không thấy đáy, càng đi sâu bên trong, càng dễ dàng tìm ra quặng tốt, thậm chí còn có niềm vui bất ngờ. Nhưng càng xuống thấp, áp lực càng lớn, thậm chí hít thở cũng không thông, sau vài lần xảy ra sự cố, Hỏa Vân Động đã phân chi cấp bậc khu vực.

Vòng bên ngoài là bốn khu vực Giáp Ất Bính Đinh, các đệ tử chủ yếu ở hai khu vực Giáp và Ất. Các trưởng lão sẽ tới Bính và Đinh. Về phần thâm nhập sâu vào bên trong không phải là việc các đệ tử cần chú ý.

Vương Mãnh và Dương Dĩnh cũng không muốn cùng người khác tụ tập. Một đường xâm nhập, Vương Mãnh khiêng quặng cuốc thật đúng là tư thế mười phần.

“Còn muốn đi nữa sao?” Dương Dĩnh nói.

Lấy thực lực mười lăm tầng của Vương Mãnh, tốt nhất là ở khu chữ Giáp, tuy rằng có thể đi vào khu Ất nhưng là tiêu hao quá lớn. Vấn đề là, nàng không rõ ràng lắm Vương Mãnh là bực mình mà tới, hay là có biện pháp thật sự.

“Mạch khoáng nơi này rất loãng, hay là muốn đi vào sâu bên trong một chút.” Vương Mãnh nói.

Đối với đào quặng, hắn không có bất kể một chút kinh nghiệm nào. Cho dù là kiếp trước cũng không phải là cái việc khổ sở này. Một đường đi hắn cảm ứng mạch khoáng, mạch khoáng là ngũ hành chúc kim, nhưng bề ngoài rất loãng, tác dụng lại không lớn.

Tới khu Ất, đệ tử rõ ràng ít hơn hẳn, cho dù là đệ tử Thể Tu đi nữa thì đi đào quặng cũng là một loại huấn luyện chịu đựng rồi.

Thể tu phòng ngự hình có thể dựa vào áp lực khiến cho thân thể mình cường hoàng hơn. Lực tu công kích thì không ngại dùng thân mình đào quặng, hoàn toàn có tính công kích phá hoại lớn.

Tới khu Ất, Vương Mãnh tốc độ rõ ràng chậm đi hơn, nơi này cảm ứng ngũ hành chủ kim phải dày đặc hơn nhiều lắm.

Dương Dĩnh vẫn lẳng lặng nhìn, người này không đào quặng thì tới đây làm chi, chẳng lẽ là tìm vận khí?

“Đây không phải là Dương sư tỷ sao?” Một thanh âm kinh hỉ vang lên, trước mặt là một thể tu cường tráng.

“Đằng sư đệ đã lâu không gặp.”

“Ha ha, ta mỗi ngày đều chôn mình trong đây, muốn gặp cũng không thấy được.” Trong ánh sáng mờ tỏ, Lực tu cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng bóng.

“Vương Mãnh giới thiệu cho ngươi một chút, đây là Quách Vinh Kim, đệ tử Hoành Sơn Đường, có tên hiệu là Quáng Động Chi Hồn, cao thủ thâm tàng bất lộ.” Dương Dĩnh nói, “Đây là Vương Mãnh, đệ tử Lôi Quang Đường.”

“Ha ha, cái gì mà cao thủ hay đê thủ (kém cỏi) chứ, chỉ là một thợ mỏ, Vương sư đệ, tới làm quen một chút.”

Nói xong hắn vươn bàn tay to ra, Vương Mãnh cũng vươn tay, bỗng nhiên một cỗ lực lượng mạnh mẽ truyền tới. Hai người hơi giằng co trong chốc lát, Quách Vinh Kim buông tay ra, cũng hơi hơi kinh ngạc.

“Vương sư đệ, không đơn giản nha, trước kia sao ta không nghe nói về ngươi.”

Vương Mãnh cũng không kìm nổi bật cười, vị này đúng là rất ngay thẳng.

“Vương sư đệ mới gia nhập Thánh Đường gần đây, lần này tới đây bởi vì chất lượng quặng của Lôi Quang Đường kém quá.”

“Ha ha, khẳng định là tiểu tử Tống Chung kia keo kiệt rồi, gặp nhau là có duyên, ta đưa ngươi đi một đoạn, nơi này ta rất quen thuộc.”

Quách Vinh Kim nói.

Vương Mãnh có thể cảm giác được, thực lực người này quả thực không kém, hơn nữa ngũ hành chúc kim, mặc dù sau khi trở thành Lực Tu, không thể dùng ngũ hành thuật, nhưng đối với quặng mỏ lại mẫn cảm hơn không ít đệ tử bình thường. Xem ra trận chiến với Hoành Sơn Đường, đối thủ quả nhiên không đem toàn lực.

“Tuy rằng khu Ất dự trữ tốt hơn khu Giáp một chút, nhưng cũng không hơn bao nhiêu. Chúng ta phải đi vào trong một chút, Lôi Sơn Đường cần quặng mấy phẩm?”

Quách Vinh Kim nhiệt tình nói, Vương Mãnh thật ra chú ý tới cái cuốc của hắn, quả thực khác biệt.

Vương Mãnh cười cười nói :”Chỉ là làm cho tốt hơn một chút mà thôi, đương nhiên càng nhiều càng tốt.”

“Ha ha, chỉ sợ ngươi còn phải tìm Tống Chung rồi, ngũ phẩm xuống dưới còn có thể thương lượng, trên ngũ phẩm là không được, không phải đều dùng để luyện khí.”

“Vương sư đệ chủ yếu là luyện tập đoán tạo, tam phẩm là được rồi, cao hơn cũng vô dụng, tuy nhiên Lôi Quang Đường đều là quặng nhất phẩm.”

Dương Dĩnh nói.

Quách Vinh Kim đánh giá Vương Mãnh: “Ta không lầm thì ngươi là kiếm tu đi, kiếm tu luyện đoán tạo thuần túy là lãng phí thời gian, có thời gian không bằng tu hành kiếm pháp của ngươi đi, tham nhiều sẽ không tốt.”""


“Quách sư đệ vẫn là nhanh mồm nhanh miệng như vậy.”


“Ha ha, thói quen, thói quen, bằng không ta cũng không trốn ở nơi thanh tĩnh này. Người mà, còn sống thì sẽ đơn giản một chút, nghĩ muốn tu hành thì tu hành, nhàn rỗi không có việc gì thì tới quặng mỏ tìm kiếm một chút niềm vui bất ngờ. Buồn phiền thì ra ngoài phơi nắng, đánh nhau.”


“Chỉ sợ không phải vậy đi, đại hội sắp tới, rất chờ mong biểu hiện của Quách sư đệ.”


“Ha ha, lúc này chỉ sợ Phượng Vũ Cửu Thiên của sư tỷ đã đại thành rồi, tuy nhiên là coi như bêu xấu đi nữa, ta vẫn rất chờ mong.”


Trên đại hội lần trước Quách Vinh Kim cho dù bại bởi kiếm pháp của Dương Dĩnh, nhưng thực lực vẫn được Dương Dĩnh tôn trọng.


Vĩnh viễn không thể khinh thường bất kỳ một người nào chuyên tâm.