Thánh Đường

Chương 166: Quyết chiến chi tâm




“Lôi sư huynh nếu như muốn thế, ta thật ra có thể hầu tiếp. Tuy nhiên hai người chúng ta mà chơi cũng không có ý nghĩa gì, phải mọi người cùng chơi.”

Triệu Thiên Long lập tức đem những người khác vào cuộc, tọa sơn quan hổ đấu, không có cửa đâu.

“Có chút thú vị, đã lâu không náo nhiệt như vậy ta cũng muốn coi một chút.”

Khổ Thiện liền nói: “Ta sẽ chuẩn bị một phần lễ vật cho người thắng.”

“Nếu như vậy ta cũng đi vô giúp vui, ta áp Hỏa Vân Đường thắng.” Mã Hòa Tử cười nói.

“Hỏa Vân Đường thắng.” Lý Tu Văn thản nhiên nói.

“Hỏa Vân Đường nữa, Lôi lão nhân, ngươi cũng quá không lượng sức mình rồi. Lôi Quang Đường bán tàn còn muốn đấu với Hỏa Vân Đường à, ngươi cũng quá coi thường bọn Tống Chung rồi.”

Ngô Pháp Thiên không chút khách khí ủng hộ Lôi Quang Đường, hắn là ủng hộ Vương Mãnh, nhưng chỉ nhằm vào cá nhân, đúng là cũng không chút hứng thú với Lôi Quang Đường.

“Hừ hừ, các ngươi tốt nhất đều ủng hộ Hỏa Vân Đường, lão tử kiếm một lần là đủ!”

Lôi Đình tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại lo lắng vô cùng nha, lời nói đã nói ra như bát nước đã hất đi.

Hắn chỉ có hứng khởi nhất thời, không nghĩ tới lại làm thật rồi.

“Ta áp Lôi Quang Đường đi!” Chu Lạc Đan cười nói.

“Chu sư muội quản Lôi lão nhân này làm gì, khiến cho hắn thua một trận cho nhớ đời.”

Ngô pháp Thiên nói.

Chu Lạc Đan khẽ mỉm cười nói: “Chỉ là trò chơi nhỏ, kỳ thực vẫn là xem các đệ tử thế nào. Bất kể thành bại, Lôi Quang Đường bày ra khí thế vô cùng tốt. Những năm gần đây tất cả mọi người quá bảo thủ, có chút phiêu lưu sẽ cân nhắc cái này cái kia, đôi khi tu hành không cần phải như vậy.”

“Chu sư muội nói lời này phi thường tốt, ở Đại Nguyên giới, phương diện này càng rõ ràng. Những trưởng lão gần đây được phái qua đó trình độ cũng không kém người khác lắm, nhưng phương diện dũng mãnh lại quả thực không đủ. Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng (hai bên hận thù khó giải gặp như người anh dũng thắng). Đệ tử chúng ta suy nghĩ nhiều lắm, ồ, có người tên là Từ Hoảng thật ra không tồi, ta nhớ hình như cũng đi từ Lôi Quang Đường ra thì phải.”

“Ha ha, lão Khổ, lão thật tinh mắt, tiểu tử Từ Hoảng này được ta khâm điểm thành trưởng lão chủ tọa Lôi Quang Đường. Tuy rằng làm trưởng lão không được tốt lắm, nhưng cá tính tiểu tử này ta biết, chân chính dám đấu, dám đánh, là mãnh tướng.”

Lôi Đình lại vui nha.

Kỳ thực Lôi Đình vẫn là rất được một ít trưởng lão kính yêu, trưởng lão giống như Từ Hoảng có khối người, không muốn tiến vào bốn đại gia tộc, nhưng dưới tình huống không có chỗ dựa, tu hành lại không được lý tưởng cho lắm. Bọn họ không phải không nghĩ tới gần Lôi Đình, nhưng Lôi Đình lại không có hứng thú với những chuyện này cho lắm. Hắn cảm thấy tu hành chính là chuyện của cá nhân, cái gì mà gia tộc linh tinh, không có ý nghĩa gì cả, ở Thánh Đường, chỉ cần chiến đấu vì Thánh Đường là đủ rồi.

Nhưng Lôi Đình quả thực đề cử một ít trưởng lão, nhìn như Từ Hoảng bị đè ép, nhưng đi Đại Nguyên Giới không phải là một loại giải thoát sao, có địa phương có thể cho hắn thi triển năng lực.

Những người khác chỉ cười mà không nói, vấn đề này quá lớn, rất rộng, mỗi người đều có cái nhìn của mình, băn khoăn quá nhiều?

Băn khoăn ít một chút, còn không phải đã sớm tử rồi sao.

Bên phía Đại Nguyên Giới có lo lắng của Đại nguyên Giới, Thánh đường có lo lắng của Thánh đường, phương diện này cần phải có sự cân bằng.

Trương Tiểu Giang nhốt mình trong phòng, hắn luôn luôn nghĩ, mình có phải thích hợp làm một người tu hành hay không.

Càng nghĩ càng cảm thấy mất mặt, kỳ thực ngẫm lại, từ khi tiến vào thế giới Tiểu Thiên, hắn luôn luôn thua, chưa thấy thắng được lần nào?

Hắn có thiên phú gì?

Béo cũng coi như là thiên phú sao?

Trương mập mạp nhìn mặt mình, sao lại nhiều thịt như vậy chứ. Lần đầu tiên hắn hơi căm hận dáng người của mình. Hắn nghĩ nhiều tới dáng người nhẹ nhàng như của Từ Tung, nghĩ nhiều về việc muốn cống hiến một phần cho Lôi Quang Đường, nghĩ nhiều tới chuyện kề vai sát cánh chiến đấu cùng mọi người.

Kết quả thực là khôi hài mà.

Rốt cuộc là có chuyện gì vậy!

Trương Tiểu Giang hung hắng đập vào mặt mình, hắn muốn cho mình không nghĩ tới nữa, nhưng chỉ cần dừng lại, trong đầu toàn là thanh âm: ngu xuẩn, rác rưởi,…

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Trương Tiểu Giang tìm không được biện pháp, lúc tu hành vạn tiễn tất sát lưu, hắn quả thực không có nhàn hạ, bên ngoài lúc nào cũng hi hi ha ha, nhưng hắn kỳ thực rất tích cực, nhưng còn chưa đủ sao?

Trương Tiểu Giang bỗng nhiên cảm thấy chính mình hẳn là phải cố gắng một chút, có lẽ như vậy sẽ không kéo chân mọi người lại.

Thổ Khôn Công, bởi vì là Vương Mãnh nói, Trương Tiểu Giang vẫn cần cù tu luyện không bỏ một ngày. Hắn rất kiên nhẫn tu hành, có thể thật sự cảm giác không có tác dụng gì, nguyên lực cũng không có gia tăng.

Không có thiên phú sao?

Cố gắng không đủ?

Trương Tiểu Giang rất rối rắm, tiếng đập cửa vang lên, rất nhanh cửa được mở ra, có thể mở được cửa chỉ có mình Liễu Mi.

Liễu Mi không nói gì cả, chỉ ôm Trương Tiểu Giang vào trong lòng. Nàng vốn nghĩ tới một đống lý do, nhưng lúc này không cần phải nói gì cả.

Căn phòng khôi phục lại bóng tối.

Ba ngày trôi qua rất nhanh. Đã tới ngày Lôi Quang Đường khiêu chiến với Hỏa Vân Đường, mặt trời vừa lên, đệ tử Hỏa Vân Đường đã sớm mở ra sơn môn, còn một chút đệ tử Hỏa Vân Đường đang buồn ngủ đã bị đám người trước mắt làm hoảng sợ.

“Những người này tới làm chi, chẳng lẽ tấn công Hỏa Vân Đường.”

“Con mẹ nó, mặt trời đã chiếu tới mông rồi mới chịu ra mở cửa!”

“Đúng vậy, hại chúng ta đợi ở bên ngoài lâu như vậy.”

Đệ tử Hỏa Vân Đường vân vê hai mắt nghĩ: “Con mẹ nó, Lôi Quang Đường giết tới cửa rồi sao?”

“Không phải nha, đây là Bách Thảo Đường, còn có Ngự Thú Đường, a, cả Linh Ẩn Đường, mỹ nữ sao, là Phi Phượng Đường mỹ nữ.”

Không phải tới xem cuộc chiến này chứ?

Tống Chung đã đi lên, hắn đúng là rất trọng thị trận chiến ngày hôm nay. Chẳng sợ Lôi Quang Đường đã nửa tàn phế, hắn cũng không thể phớt lờ, nhất là không thể phạm vào sai lầm như của Kiều Thiên và Cổ Tự Đạo.

Không ngờ bị Vương Mãnh liên tiếp đánh bại, thực không biết hai vị này bán cái gì trong hồ lô của mình, lấy lòng Vương Mãnh sao?

Không phải nha, hoăc là quá sơ suất.

Nhưng đã tới Hỏa Vân Đường rồi, quản hắn ba đầu sáu tay gì, vẫn phải giả chết bắn quạ, đều phải hiện ra nguyên hình, bởi vì Triệu Thiên Long tổ sư ghét nhất là khinh địch.

“Đại sư huynh, bình minh rồi.”

“Chuyện gì mà kích động như vậy.” Tống Chung lạnh lùng nhìn đệ tử trông cửa một cái.

“Bên ngoài rất nhiều đệ tử phân đường khác tới đây!”

Tống Chung hơi hơi sửng sốt, gật gật đầu nói: “Chiếu theo cấp bậc lễ nghĩa đi, đừng đánh mất mặt Hỏa Vân Đường chúng ta.”

“Vâng, đại sư huynh.”

Tống Chung đứng dậy, xem ra Lôi Quang Đường thắng liên tiếp hai trận khiến cho không ít người thấy hiếu kỳ. Nhưng những người này cũng quá ngây thơ rồi, chẳng lẽ nghĩ Lôi Quang Đường còn có thể thắng được sao?

Lúc này đệ tử Lôi Quang Đường cũng chậm rãi đi tới Hỏa Vân Đường, nhân số càng nhiều, không hề ít gương mặt xa lạ, tuổi thoạt nhìn cũng không nhỏ, rất nhiều là đệ tử bên ngoài gấp gáp trở về.

Lôi Quang Đường thắng hai lần liên tiếp, dám tin sao?

Trần Hải Quảng và Hà Tử Uyên ngẩng đầu ưỡn ngực trong đám người, là bọn họ thả tin tức ra ngoài. Đây là vinh quang của đệ tử Lôi Quang Đường, chuẩn xác mà nói mọi người chiến đấu, mỗi người phải tận một phần lực lượng, chẳng sợ không thể lên sân khấu, cũng muốn nói cho các sư đệ đang chiến đấu, tất cả mọi người đang ở đây.

Hỏa Vân Đường vài năm nay lần đầu tiên náo nhiệt như vậy, bình thường đại hội, nhiều lắm chỉ có một phần năm số người mà thôi. Mà lần này những người vây xem quả không ít.

“Con mẹ nó, nhiều người vậy sao?” Phương Lộ Phi nhún nhún vai.

“Xem náo nhiệt càng nhiều càng có lợi cho chúng ta, vừa lúc cho bọn họ kiến thức uy lực của chúng ta!”

Dư Gia nắm tay, vẻ mặt kích động, tràng diện càng lớn, khẳng định càng kích thích.

Diêu Viễn có vẻ hơi lo lắng nói: “Phải cẩn thận Vương Mãnh, người này sâu không lường được.”

Tống Chung cười nói: “Hắn có mạnh mẽ tới mấy cũng chỉ có một người, huống chi cái gọi là mạnh cũng chỉ là tương đối.”

Tống Chung trên mặt mang theo tự tin vô cùng, cao thủ trong thế hệ trẻ tuổi của Thánh Đường, ngoại trừ Ninh Chí Viễn được công nhận là mạnh nhất ra, những người khác ai sẽ phục ai?

Huống chi là một Vương Mãnh mới nhập môn được không tới vài năm.

Càng là nói như vậy, Tống Chung càng muốn một trận chiến với đối phương.

Trưởng lão trẻ tuổi nhất, lại được các tổ sư chú ý, nghe nói ở phương diện Đan tu rất có thiên phú. Chỉ có điều hết thảy, đúng là cũng không phải chuyện tốt với Vương Mãnh, chỉ biết nó đã kích phát ý chí chiến đấu của Tống Chung.

Đồn đại là không thể tin, chỉ có chính mắt nhìn thấy mới là thật.

Tuy rằng đại hội còn chưa có bắt đầu, nhưng Hỏa Vân Đường quảng trường đã phân minh rõ rệt.

Đệ tử Lôi Quang Đường và đệ tử Hỏa Vân Đường đứng sừng sững đối diện nhau, nơi này là sân nhà của Hỏa Vân Đường, người tới đây đều cảm thấy một chút đặc biệt thản nhiên, tư vị là nói không nên lời, không phải là nóng, nhưng lại có chút buồn phiền.

Đây là đặc điểm tạo thành Hỏa Vân Phong, địa hỏa rất vượng cho nên thích hợp luyện khí, hơn nữa là pháp khí hỏa thuộc tính.

Trong đám người, Cổ Tự Đạo cũng xuất hiện, theo lệ mà nói, đại sư huynh Ngự Thú Đường này hẳn phải trốn ở địa phương nào đó mà không ai tìm thấy hắn đã hàn gắn lại vết thương, nhưng không ngờ lại có thể tủm tỉm đi ra.

Đây là chuyện hiếm thấy, bình thường ngoại trừ Linh Ẩn Đường và Đạo Quang Đường đại chiến ra, thì chỉ có khi Phi Phượng Đường chiến đấu, những đường khác mới tới xem một hai mà thôi.

Nhưng lần này rõ ràng là khác biệt, Cổ Tự Đạo không ngờ xuất hiện, hay là bọn họ muốn nhìn xem tận mắt Hỏa Vân Đường thay bọn họ hả giận.

Dường như hơi lạ.

Tống Chung còn chưa có đi ra ngoài, thời gian chưa tới, không cần phải vội…

“Đại sư huynh, Kiều Thiên cũng tới rồi.”

Không bao lâu liền có đệ tử tới bẩm báo.

“Ha ha, xem ra Kiều Thiên và Cổ Tự Đạo là muốn đại sư huynh ngài làm cho bọn họ hả giận.”

“Kiều Thiên và Cổ Tự Đạo làm sao có thể đánh đồng được với đại sư huynh, kém quá xa.”

“Lão oan gia!” Kiều Thiên và Cổ Tự Đạo chỉ có gật đầu hiểu ý cười, cũng không nói gì, càng không có oán khí ở trong lòng.

Kiều Thiên hiểu đạo lý này đã dùng một tuần, Cổ Tự Đạo thì chỉ dùng một ngày.

Cho nên bọn họ hôm nay nhất định phải tới.

Không phải vì người khác, chính là vì Vương Mãnh.

Có lẽ Hỏa Vân Đường có thể ngăn cản được Lôi Quang Đường, nhưng không cách nào ngăn cản được Vương Mãnh, chỉ là có chút đáng tiếc. Nếu Lôi Quang Đường mạnh hơn một chút, dưới sự dẫn dắt của Vương Mãnh, tuyệt đối có thể đi xa hơn được.

Đám người Vương Mãnh cuối cùng cũng tới rồi, cũng không vội vã, thời gian quả thực hơi sớm. Hỏa Vân Đường và Lôi Quang Đường khoảng cách không xa, bọn họ cũng xuất phát trước, chỉ có điều mọi người hưng phấn nên đi nhanh thôi.

Đệ tử Lôi Quang Đường đều nghị luận: “Trưởng lão Cổ Tự Đạo và Kiều Thiên cũng tới, bọn họ tới làm chi?”

“Trần sư huynh, ngươi vẫn bảo ta là sư đệ là được rồi, hoặc là Vương Mãnh cũng được, từ trưởng lão này không được tự nhiên lắm.”

Trần Hải Quảng khoát tay nói: “Lễ tiết là không thể bỏ được, hơn nữa ta cũng không có ý vuốt mông ngựa, Cho dù là gì cũng phải thật tâm!”

Hà Tử Uyên ở một bên cười nói: “Cổ Tự Đạo và Kiều Thiên chỉ sợ là muốn xem chúng ta xấu mặt, hừ hừ, Lôi Quang Đường chúng ta là ôm trái tim quyết chiến, bất kể thành bại cũng không nhát gan.”

“Lời nói là thật.”

Tống Chung khẽ mỉm cười, đối với Kiều Thiên tới cũng có chút vừa lòng. Kiều Thiên không tới Ngự Thú Đường cũng là bình thường, Cổ Tự Đạo thua, hắn tâm tình ngược lại rất tốt, mất mặt cũng có bạn, cũng không tới mức quá khó xem.