Thánh Đường

Chương 167: Khẩn trương




Nếu nói trước kia đúng là có một loại cảm giác phức tạp với Vương Mãnh, có chút hâm mộ, có chút sùng bái, thường thường tưởng tượng mình cũng sẽ có được vận khí như Vương Mãnh. Nhưng hai trận chiến này, Vương Mãnh thắng được tâm của đệ tử Lôi Quang Đường.

Rất đàn ông!

Có hắn ở đây, còn có người tin cậy.

Hiện tại Lôi Quang Đường đã khác với dĩ vãng rồi, bọn họ không còn hèn nhát bỉ ổi, tâm muốn phân thắng bại, mà muốn khiêu chiến cực hạn của mình.

Bất kể là tham chiến, hay là đệ tử tới xem náo nhiệt, mỗi người đều muốn trải qua khảo nghiệm của ý chí.

Vương Mãnh làm hết thảy đều là bản năng, kế thừa thần cách khiến hắn trải qua một thời gian mê man, hiện tại hắn đang dần dần tìm được con đường của mình.

Về phần Kiều Thiên và Cổ Tự Đạo vì sao tới, cũng không trọng yếu, ánh mắt hắn chỉ nhìn về phía trước.

Đám người xôn xao một trận, làn gió thơm đánh úp lại, dường như ngay cả ánh nắng mặt trời cũng phá lệ nắng hơn vài phần.

Đệ tử Phi Phượng Đường tới, người dẫn đầu đúng là Dương Dĩnh, đám người nhất thời náo nhiệt. Đây chính là lần đầu tiên nhân vật nữ chính xuất hiện trong đại hội.

Dương Dĩnh cũng không tới bên Lôi Quang Đường, nhưng ánh mắt hai người vẫn là chạm nhau một chút, cười cười với nhau.

Vương Mãnh lễ phép cười, quay đầu lại, chờ đợi đối thủ.

Đám mỹ nữ của Phi Phượng Đường hấp dẫn nhiều ánh mắt, thanh âm nghị luận càng lớn hơn, mà càng nhiều là thảo luận về quan hệ của Vương Mãnh và Dương Dĩnh.

Kỳ thực trong thời gian này chuyện hai người hợp đồng cũng có truyền ra, dường như hai người cũng không có chân chính ở cùng một chỗ. Đủ mọi dấu hiệu cho biết chuyện bên trong, thấy thế nào cũng không giống như tình lữ song tu chân chính, ngay cả động tác hơi chút thân mật cũng không có.

Cũng có cách nói, hai người cảm thấy không thích hợp nên đã âm thầm chia tay.

“Những bà tám này, nói bậy bạ cái gì vậy!” Liễu Mi cả giận nói, quấy nhiễu trước trận chiến mà.

Chỉ có điều nhìn thoáng qua Vương Mãnh, lại phát hiện ra Vương Mãnh không thèm để ý, tâm tình rất bình tĩnh, nhưng Mã Điềm Nhi ở bên cạnh có chút lo lắng, thương tổn tình cảm là rất lớn.

Nhìn dáng vẻ lo lắng của Mã Điềm Nhi, Liễu Mi không kìm nổi giẫm một chân vào nàng, nha đầu kia, lại còn lo lắng cho tình địch.

“Minh Nhân, là Minh Nhân à!”

“Không phải đâu, người của Linh Ẩn Đường tới làm gì?”

“Thật sự, là Minh Nhân, còn có Linh Ẩn Tứ hổ!”

“Con mẹ nó, đây là dốc toàn lực lượng mà, xuất trận lớn như vậy sao?”

Những đệ tử hơi chút thâm niên đều biết rằng: “Minh Nhân đối nhân xử thế rất hiền lành, hơn nữa cũng rất tốt để nói chuyện. Nhưng trong xương cốt của mình Minh Nhân vẫn rất kiêu ngạo, hắn cho rằng đối thủ chỉ có một mình Đạo Quang Đường, chỉ là Ninh Chí Viễn, hôm nay là lần đầu tiên hắn chú ý tới những người khác.”

“Là ai, Tống Chung hay là…”

Minh Nhân tới tự nhiên có người nhường vị trí cho hắn, Minh Nhân thật ra không e dè đi thẳng tới bên phía Phi Phượng Đương.

“Minh Nhân sư huynh cũng tới.”

“Ha ha không tới không được, tiểu tử Thiên Nhất này rất bướng bỉnh, ta cuối cùng cũng phải chuẩn bị một chút.”

Minh Nhân nói.

“Ồ, sư huynh coi trọng Lôi Quang Đường vậy sao?” Dương Dĩnh mắt phượng lưu chuyển hào quang, hơi giật mình.

“Người cảm thấy gì vậy? Lôi Quang Đường có bao nhiêu phần thắng?”

Dương Dĩnh lắc đầu, nàng rất rõ Lôi Quang Đường đi tới bước này đã là một kỳ tích rồi, nhưng chênh lệch là rõ ràng: “Thực là một phần cũng không có, ta tới nơi này là xem một trận chiến của Vương Mãnh với Tống Chung. Từ trước tới nay Minh Nhân sư huynh cũng là vì chuẩn bị cho cá nhân chiến đi.”

Minh Nhân lắc đầu nói: “Không phải, nói thế nào nhỉ, ta trong lòng vẫn còn vài phần hy vọng, hy vọng nhìn thấy kỳ tích phát sinh.”

“Ha ha, Minh Nhân sư huynh luôn luôn lý trí bình tĩnh, mà lại có lúc như vậy sao?”

“Sư muội, ngươi không biết trên người bọn họ có thứ chúng ta thiếu khuyết sao?”

Minh Nhân khẽ cười.

Hắn vĩnh viễn tươi cười như vậy thẳng thắn, thành khẩn, so với nụ cười giả tạo của Cổ Tự Đạo cách một trời một vực.

Dh nở nụ cười như hoa nở rộ vào mùa xuân, nhưng không nói gì, ánh mắt hai người nhìn về phía chiến trường, mà những đệ tử chung quanh lại bị nụ cười của Dương Dĩnh làm cho hồn bay phách lạc.

Ánh mắt Trương Lương đảo qua khắp nơi, Hoành Sơn Đường không có tới.

Đường Uy đúng là coi rẻ Hỏa Vân Đường và Lôi Quang Đường à, tuy nhiên đó là tác phong nhất quán của Hoành Sơn Đường.

Tuy nhiên Trương Lương vẫn cho rằng Đường Uy là cố ý, bởi vì hắn biết rõ, tuy rằng nhân vật trọng yếu của Hoành Sơn Đường không tới, nhưng tình báo sưu tầm được. Hoành Sơn Đường cũng biết, hơn nữa hắn còn dùng phương pháp này để đánh lạc hướng đối phương.

Trong sự thô kệch có tinh tế, tỉ mỉ, trong những lão đại của chín phân đường, Đường Uy tuyệt đối là nhân vật tính toán số 1, đơn luận tâm trí, trong lòng Trương Lương hắn có thể xếp trước ba.

Rốt cuộc cũng tới thời gian, Tống Chung mang theo mấy đệ tử Hỏa Vân Đường đi ra. Lập tức Hỏa Vân Đường hoan hô một mảnh, đương nhiên đệ tử Lôi Quang Đường không chút khách khí chửi ầm lên.

Nha, bày ra cái loại gì chứ.

Nhưng rất nhanh trưởng lão thủ tịch Hỏa Vân Đường là Chu Tuấn đã tới. Người này cũng như tên, thủ tịch trưởng lão của Hỏa Vân Đường đích xác rất tuấn lãng, cũng rất có khí chất, phong cách hơn giống Triệu Thiên Long, hắn cũng là một phần tử của Triệu gia.

Mà Triệu Thiên Long thích người làm việc cẩn thận, nghiêm túc và chú trọng lễ tiết, hình tượng.

Chu Tuấn nhìn thời gian một chút, thản nhiên nhìn thoáng qua đám người nhiều hơn mấy lần dự tính, cũng không tỏ vẻ gì cả.

“Đại hội Lôi Quang Đường và Hỏa Vân Đường bắt đầu.”

Thanh âm nghiêm túc tuấn lãng.

Lôi Quang Đường; Vương Mãnh, Hồ Tĩnh, Trương Tiểu Giang, Liễu Mi, Mã Điềm Nhi.

Hỏa Vân Đường: Tống Chung, Diêu Viễn, Phương Lộ Phi, Thượng Quan Ngô Việt, Cố Thành Lâm.

Bên phía Lôi Quang Đường, Chu Khiêm và Tác Minh vẫn như cũ chỉ có thể suy yếu ngồi bên ngoài. Tác Minh là ngoại thương, không có trở ngại, chỉ cần thời gian là khôi phục, Chu Khiêm là nội thương, cần chính là điều dưỡng, khẳng định không thích hợp liều mạng.

Trong đội hình, ngoại trừ Vương Mãnh, còn có chiến lực chỉ có Hồ Tĩnh, nhưng Hồ Tĩnh một trận đấu trước bị Từ Tung đánh cho hồi lại nguyên hình, kỹ xảo không đầy đủ là điểm yếu khó có thể bù đắp lại được. Trương Tiểu Giang thì trực tiếp bị xem nhẹ, Liễu Mi chỉ có thể được coi như là đệ tử bình thường, ở Lôi Quang Đường thì không tính là tồi, nhưng so với các phân đường khác thì hoàn toàn không được tính vào. Mã Điềm Nhi thật ra có một chút chiến lực, nhưng không thể sử dụng linh dung đại pháp, Mã Điềm Nhi còn thừa lại bao nhiêu chiến lực đây?

Mà Vương Mãnh chỉ sợ phải đối mặt với Tống Chung, thực lực của Tống Chung hiển nhiên càng mạnh hơn Cổ Tự Đạo và Kiều Thiên, nếu không, vị trí đại sư huynh của hắn đã sớm bị Triệu Thiên Long bác bỏ, ai dám bắt bẻ Triệu tổ sư.

“Diêu Viễn, trận đầu này giao cho ngươi!” Tống Chung vỗ vỗ vai Diêu Viễn, nói: “Có thể dùng toàn lực!”

Diêu Viễn sửng sốt, lộ ra nụ cười, trận đầu tiên, khẳng định là nhân vật mạnh mẽ xuất trướng. Mấu chốt chính là Tống Chung giao quyền sử dụng bí pháp kia cho hắn sử dụng đầu tiên, đây là một loại tôn trọng.

Diêu Viễn rất cảm kích, tuy rằng hắn sáng tạo ra, nhưng hắn chưa từng nghĩ muốn từ chính mình thi triển ra đầu tiên.

Diêu Viễn vừa lên sân, bên phía Hỏa Vân Đường hoan hô một mảnh, Diêu Viễn là trọng điểm bồi dưỡng của Hỏa Vân Đường mấy năm nay, sâu được đại sư huynh coi trọng, phương diện luyện khí rất có thiên phú, thực lực cũng không phải nhỏ.

“Tống Chung lá gan rất lớn, trận đầu tiên giao cho một đệ tử mới.”

“Lấy tính cách cẩn thận nghiêm túc của Tống Chung Diêu Viễn khẳng định có chỗ không tầm thường.”

“Đủ cho Vương Mãnh đau đầu, không bột khó gột nên hồ, hắn không thể lên ngay trận đầu tiên được.”

Linh Ẩn tứ hổ và Lôi Quang Đường giao tình không tồi, vẫn hơi lo lắng cho Lôi Quang Đường. Kỳ thực trong lòng thật sự thấy đáng tiếc cho Vương Mãnh, nếu Vương Mãnh ở Linh Ẩn Đường, xử lý Đạo Quang Đường chỉ là chuyện trong giây lát.

Mục đích Dương Dĩnh tới đây chính là muốn biết Vương Mãnh có hoang phế tu hành hay không. Kiều Thiên và Cổ Tự Đạo không tính là gì, theo Tống Chung mới được xem là cao thủ chân chính.

Kiều Thiên và Cổ Tự Đạo đều có một vấn đề chung, đó là ỷ vào ngoại vật.

Không phải nói dựa vào ngoại vật không tốt, nhưng mà phương hướng tu hành không nên quan trọng phương diện này, ít nhất dưới 20 cấp đặt nền móng là giai đoạn quan trọng nhất.

Vương Mãnh ánh mắt nhìn qua mọi người, tới giờ khắc này, Hồ Tĩnh đã không nói gì, nàng có thể càm giác được áp lực rất lớn. Mà loại áp lực này trước mắt nàng không thể chịu nổi, nhưng Vương Mãnh lại khác, cho dù tới nơi này rồi, cũng không nhìn ra trên người hắn có một chút áp lực nào cả, ánh mắt của hắn vĩnh viễn kiên định như vậy, tràn ngập tin tưởng.

Ánh mắt Vương Mãnh dừng ở trên người Trương Tiểu Giang, nói: “Trương mập mạp lên đi, trận tiên phong này giao cho ngươi.”

Vương Mãnh vỗ vỗ vai Trương Tiểu Giang nói.

“Ta? Không phải đâu?”

Trương Tiểu Giang chính mình cũng hơi sửng sốt, tuy rằng Liễu Mi khiến cho hắn tạm thời vứt bỏ ý nghĩ lung tung, nhưng trận đầu tiên phong quan trọng như vậy, hắn làm thế nào.

“Giống như chúng ta lần trước đánh nhau vậy, ngươi chỉ để ý phía trước, phía sau có ta!”

Trương Tiểu Giang cắn răng một cái dậm chân nói: “Mặc kệ, ngươi nói đi là được, thua đừng trách ta!”

Vương Mãnh cười cười nói: “Tiểu tử ngươi khi nào thì kiêu ngạo như vậy, chúng ta bị ngươi đánh cũng không phải một hai lần, con mẹ nó, nếu không thiên hạ thái bình rồi.”

Trương Tiểu Giang sửng sốt, cười ha ha, hai người bọn họ trước kia đều nói lời thô tục. Nhưng bởi vì có bằng hữu như Hồ Tĩnh, cho nên kiềm chế hơn nhiều. Lúc này nghe được những câu cửa miệng từ thời lưu manh lăn lộn ngoài đường, tâm tình buông lỏng không ít.”

“Xem lão tử bắn bạo hắn!”

Trương Tiểu Giang vọt lên.

Mọi người nhìn thấy mập mạp lao lên, ồ lên một mảnh.

“Đê tiện, cho loại rác rưởi này lên để làm gì!”

“Mập mạp chạy về nhà ôm đứa nhỏ đi!”

Đệ tử Lôi Quang Đường làm sao đồng ý yếu thế, lập tức mắng chửi lên, bọn họ hiện tại lưu manh tuyệt không kém Hoành Sơn đường.

Chu Tuấn nhíu mày, nhưng lại không nói gì, dù sao cũng là chuyện của đệ tử trong đại hội, đám trưởng lão chỉ là người đứng xem.

Diêu Viễn rất thất vọng, hắn cũng không coi thường bất kỳ người nào, nhưng hắn hy vọng có một đối thủ hùng mạnh, bởi vì như vậy mới xứng cho hắn sử dụng tuyệt kỹ.

Thanh âm chửi vậy rất hung, Trương Tiểu Giang không muốn nghe, nhưng những lời này giống như cái đinh đâm vào tai hắn. Bước chân hắn lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Đệ tử Hỏa Vân Đường càng cười hung tợn hơn, thiếu chút nữa là ngã rạp xuống.

Trương Tiểu Giang mặt đỏ lên, người càng nhiều, khí thế càng hung, dường như tất cả mọi người đang nhìn hắn, không biết thế nào, chân dường như nặng hơn, hô hấp cũng trầm trọng.

Trương Tiểu Giang cắn răng, hắn muốn mình bình tĩnh lại.

So sánh lại, Diêu Viễn cũng lần đầu tiên tham dự đại hội nhưng có vẻ trầm ổn hơn nhiều, cũng thoải mái hơn.

“Trương sư đệ, mời!” Diêu Viễn ôm quyền nói.

Trương Tiểu Giang cũng ôm quyền nói: “Cái gì.. mời mời…”

Bởi vì khẩn trương, cho nên hắn quên tên Diêu Viễn, Trương Tiểu Giang đầu óc trống rỗng, không thể xua tan được khẩn trương trong lòng.

Xong rồi, xong rồi, tất cả xong rồi.

Đáng tiếc thời gian không chờ hắn, Chu Tuấn lệnh một tiếng, chiến đấu bắt đầu.