Thánh Đường

Chương 183: Quyết chiến Hoành Sơn Đường




Hoành Sơn Đường dũng mãnh, các đệ tử cũng có tới mấy nghìn, Hoành Sơn Đường có náo nhiệt hơn cũng không tới mức như thế này.

Phía Lôi Quang Đường thì không cần phải nói, chỉ cần là đệ tử Lôi Quang Đường sẽ trình diện trợ uy, đây có thể nói là thời khắc vinh quang nhất Lôi Quang Đường trong hơn mười năm qua. Từng đệ tử Lôi Quang Đường đều muốn đi chứng kiến.

Chỉ có điều, số người đối lập hơi cách xa nha, Hoành Sơn Đường vốn đã nhiều người, lại thêm rất nhiều người bên ngoài tới.

“Ủng hộ Lôi Quang Đường đánh bại Hoành Sơn Đường!”

“Vương Mãnh cố lên a!”

“Hồ Tĩnh, ta yêu ngươi…”

Lôi Quang Đường bên này còn chưa kịp hô, các đệ tử phân đường khác đã ồn ào hô to.

Thẳng thắn mà nói, đệ tử Lôi Quang Đường vẫn là hơi không yên lòng, Hoành Sơn Đường vốn là sân khác, một đám người Bách Thảo Đường, Ngự Thú, Hỏa Vân đều là bị Lôi Quang Đường đánh bại. Tất cả chỉ sợ Lôi Quang Đường lúc này xong rồi, ai ngờ bọn họ lại tới ủng hộ Lôi Quang Đường.

Đệ tử Bách Thảo, Ngự Thú, Hỏa Vân đường tới đây cũng tương đối. Bọn họ không chỉ đi qua giúp vui, Lôi Quang Đường tuy rằng chiến thắng bọn họ, nhưng theo một cách khác mà nói, cũng là kế thừa giấc mộng của những đệ tử ba đường dưới cùng.

Đệ tử Bách Thảo Đường, Ngự Thú Đường, ở bên ngoài không được kêu là người bán dược liệu thì cũng được gọi là người chăn ngựa. Kỳ thực cũng không tốt hơn so với Lôi Quang Đường là mấy, mà đường phân cách cũng chính là ở Hoành Sơn Đường này.

Nếu, cho dù chỉ có là hy vọng, có thể thắng được Hoành Sơn Đường, cũng là đại biểu cho giấc mộng của bọn họ!

Lúc này, trong lòng bọn họ hy vọng Lôi Quang Đường có thể hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi này.

Tống Chung cũng tới rồi, tuy rằng Hỏa Vân Đường bị Lôi Quang Đường chặn đứng bước chân, nhưng từ đáy lòng hắn hy vọng Lôi Quang Đường thắng, cho dù khả năng là gần như không thể có.

Nhưng, rất kỳ quái, hắn tổng cảm thấy sẽ có một tia hy vọng như vậy. Một tia khả năng, chính là cảm giác may mắn, cho nên hắn với tới đây.

Lôi Quang Đường đánh tan hy vọng của Hỏa Vân Đường, nhưng đại đa số đệ tử Hỏa Vân Đường không ngờ vẫn hy vọng Lôi Quang Đường có thể chiến thắng. Hoành Sơn Đường vốn là loại hình càng áp lực thì càng mạnh, bên ngoài càng nhiều người tới, Hoành Sơn Đường cũng không cần quan tâm.

Chiến đấu còn chưa bắt đầu, hai bên đã đối chọi nhau, thật đúng là ngang sức.

Những người đứng xem có một số tỏ vẻ bình tĩnh phá lệ, hoặc là nữ tu Phi Phượng Đường, hoặc là người của ba đường phía trên.

Đệ tử ba đường trên tự cho mình là tinh anh, có vẻ kiêu ngạo phá lệ, đối với tranh cãi ầm ĩ này cũng không cho là đúng.

Bọn họ quan tâm chính là, Lôi Quang Đường rốt cuộc có thể đánh vỡ kỷ lục không, đương nhiên bọn họ tới nơi này là muốn chứng kiến Lôi Quang Đường rơi rụng.

Bị một phân đường rác rưởi như vậy sáng tạo ra kỷ lục mới, bọn họ những tinh anh này mặt mũi để đâu chứ.

Hơn nữa, kỷ lục rác rưởi thì vẫn là rác rưởi, nhưng cái bọn họ không phục nhất chính là. Vương Mãnh này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà đủ tư cách làm trưởng lão chứ.

Tuy nhiên một trận chiến này tới đây không ít đại nhân vật. Phi Phượng Đường Dương Dĩnh, đây đã là trận thứ hai, đương nhiên là người chuẩn bị bị khiêu chiến, nàng tới cũng là nên thế.

Linh Ẩn Đường Minh Nhân và Tiên Nguyên đường Lương Nguyên cũng tới rồi. Xem như rất kỳ lạ nha, hai vị đại sư huynh của ba đường phía trên tới đây xem như đã cấp thể diện cho song phương trong đường chiến này nhiều rồi.

Tiên Nguyên Đường và Linh Ẩn Đường phân biệt rõ ràng, bọn họ uyên nguyên đã không chỉ là nửa điểm hay một điểm rồi. Từ khi Tiên Nguyên Đường thảm bại trong tay Lý Thiên Nhất, hai năm nay bọn họ vẫn cúi đầu làm người, các đệ tử thấy mọi người linh Ẩn Đường đều phải nhượng bộ lui binh, không cùng tranh chấp với Linh Ẩn Đường, nghẹn khuất lâu lắm rồi. Lần đường chiến này chính là cơ hội cho bọn họ xoay người.

Vấp ngã từ chỗ nào thì đứng dậy chỗ đó.

Lương Nguyên và Tiên Nguyên Đường đều đã thành thục hơn không ít, thất bại quả thực là lương sư tốt nhất.

Rầm rầm, mặt đất đột nhiên một trận hoảng loạn, tiếng bạo vang như sấm.

“Ầm ĩ cái gì, một đám vịt con, lỗ tai của lão tử nhanh bị các ngươi làm điếc rồi.”

Một bóng dáng thật lớn xuất hiện, là Cương Luyện. Đệ tử Hoành Sơn Đường đã xuất trận.

Đường Uy là người đầu tiên xuất hiện, đệ tử Hoành Sơn Đường cùng nhau hô lớn: “Hoành Sơn vô địch!”

Thanh âm khí phách, lại uy vũ vô cùng.

Đường Uy ngẩng đầu ưỡn ngực, giấc mộng nhiều năm của hắn bắt đầu từ giờ khắc này.

Trảm Mã Đao trong tay hướng xuống mặt đất một chút nói: “Cho mời Hồng Bàn trưởng lão!”

Hồng Bàn, là chủ tọa trưởng lão của Hoành Sơn Đường, trưởng lão thể tu đệ nhất nhân. Nghe nói hắn có hy vọng kế thừa y bát thể tu của Lôi Đình nhất, tuy nhiên lại không có quan hệ gì với Lôi Đình. Hoành Sơn Đường có được ngày hôm nay hắn có công rất lớn. Chính hắn đã một tay khai quật ra đám người Đường Uy, hợp lực đại chúng kiến nghị cho Đường Uy làm đại đệ tử. Hoành Sơn Đường gặp phải chuyện gì lộn xộn, cũng là do vị Hồng trưởng lão này chịu trách nhiệm, mãi tới khi có thành tựu được như ngày hôm nay. Hoành Sơn Đường đối ngoại giống lưu manh, đối nội, đúng là vô cùng tôn kính trưởng lão và đại sư huynh.

“Bái kiến trưởng lão!”
Đệ tử Hoành Sơn Đường đều khom mình thi lễ.

Hồng Bàn ánh mắt đảo qua mọi người nói: “Đại hội giữa Hoành Sơn Đường và Lôi Quang Đường bắt đầu!” Nói xong hắn đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nghiêm túc giống như một bức tượng điêu khắc đá.

Lôi Quang Đường: Vương Mãnh, Hồ Tĩnh, Trương Tiểu Giang, Chu Khiêm, Tác Minh.
Hoành Sơn Đường: Đường Uy, Thân Đồ, Cương Luyện, Quách Vinh Kim, Hoàng Phong.

“Xem ra lần này Hoành Sơn Đường chơi thật rồi, ngay cả đám người Cương Luyện cũng kêu trở về.” Dương Dĩnh khẽ mỉm cười nói.

Là đối thủ lớn nhất của Hoành Sơn Đường, Dương Dĩnh đương nhiên hiểu biết rõ về Hoành Sơn Đường.

“Chuyện vẫn không dừng ở đó, ta khá lo lắng Hồng Bàn trưởng lão.” Minh Nhân nhìn thoáng qua Hồng Bàn mặt không chút thay đổi.

Hồng Bàn có danh là bao che khuyết điểm, Hoành Sơn Đường có danh hiệu lưu manh cũng không quang vinh gì, kỳ thực bọn họ như vậy cũng có quan hệ rất lớn với Hồng Bàn.

Trong Hỏa Vân Đường, Chu trưởng lão có thể nói là tuyệt đối công chính. Nhưng ở Hoành Sơn Đường thì đừng hy vọng nhiều lắm, có thể có công chính tương đối đã không tồi lắm rồi.

Dương Dĩnh nghe thấy như vậy, cũng có chút lo lắng, kỳ thực nàng rất mâu thuẫn. Trong lòng cũng không biết như thế nào, là hy vọng Lôi Quang Đường thắng hay là thua đây?

Lúc trước ước định với Vương Mãnh, vốn tưởng rằng có thể thản nhiên mà rời đi. Nhưng ai có thể dự đoán được Lôi Quang Đường lại qua ải chém tướng được như vậy, đi tới một bước này. Việc này cũng khiến cho quan hệ đã nhạt đi của hai người trở thành tiêu điểm của nghị luận.

“Người kia chính là Vương Mãnh?”

“Thoạt nhìn rất bình thường đi, nhưng theo dáng người mà nói, không coi như là dáng người của kiếm tu ưu tú. Hơi cường tráng, hơn nữa ánh mắt cũng không đủ sắc bén.”

“Cũng là một nam tu bình thường, sao lại được Dương sư tỷ ưu ái nhỉ. Hắn không phải dùng thủ đoạn gì mà mọi người không biết chứ.”

“Thú vị rồi, ta nghe nói Đường Uy kỳ thực thầm mến Dương Dĩnh khá lâu rồi. Lần trước Hoành Sơn Đường bại bởi Phi Phượng Đường rõ ràng là hắn nhượng bộ.”

“Ha ha, là đệ tử của Thánh Đường ai cũng biết, thầm mến Dương sư tỷ có cả biển người. Vương Mãnh này không ngờ còn sống được tới hiện tại cũng coi như là kỳ tích rồi.”

“Ha ha, nếu ngươi là Đường Uy, ngươi sẽ để hắn sống khá giả sao?”

“Đây chính là cơ hội tốt để chứng minh mà.”

“Hồ Tĩnh bộ dạng cũng không kém nha, nghe nói Mã Điềm Nhi kia còn quan hệ với Mã gia.”

“Như thế nào, động tâm sao?”

“Mẹ nó, động tâm cũng không phải chỉ có mình ta.”

Chiến đấu còn chưa bắt đầu, các đệ tử Thánh Đường đã nóng lên cả rồi. Thái độ cũng phân biệt một cách rõ ràng, hoặc là muốn xem Lôi Quang Đường sáng tạo ra kỳ tích, hoặc là muốn xem Vương Mãnh và Lôi Quang Đường bị đánh hồi lại nguyên hình.