Thánh Đường

Chương 191: Bữa ăn chính




Cái châm sâu nhất bên trong mông Vương Mãnh đã bị lôi ra ngoài. Trương Tiểu Giang đau đớn tới mức kêu lên long trời lở đất, tiếng la tới trợn cả mắt lên, một chút khí lực cũng không còn.

Trương Tiểu Giang mở to hai mắt nhìn, hiển nhiên là còn muốn nghe bí mật của người khác, mọi người thật dở khóc dở cười với chấp nhất của mập mạp.

“Bị lừa, ta ngay thẳng như vậy, làm gì có bí mật nào chứ.”

Trương Tiểu Giang ánh mắt khinh bỉ nhìn lần cuối rồi ngất đi, hắn cuối cùng cũng nhắm mắt rồi.

Liễu Mi sợ quá thét lên một tiếng kinh hãi, Vương Mãnh nhẹ nhàng đặt Trương Tiểu Giang xuống cười nói: “Không có việc gì, thương thế của hắn không có nặng như của Hồ Tĩnh, chỉ là điều dưỡng tốt là được rồi.”

Lúc rút châm ra phải thả lỏng, Trương Tiểu Giang càng khẩn trương, cơ thể càng chặt, thời điểm rút châm ra sẽ tạo thành vết thương nặng hơn.

Đường chiến đã tới tình trạng thảm thiết như thế này rồi. Mà bên phía Hoành Sơn Đường cũng nhất quán một phong cách, một khi Hoành Sơn Đường còn đứng lên được, đừng ai nghĩ có thể bước qua.

Đường Uy nhìn toàn trường, đi nhanh tới sân, rốt cuộc cũng tới lượt hắn. Tuy rằng không quá hoàn mỹ, nhưng như vậy cũng tốt, cũng chỉ có thời điểm này mới có thể phơi bày ra tầm quan trọng và lực lượng của mình.

Lúc Đường Uy bước vào trong sân, toàn bộ Hoành Sơn Đường đều an tĩnh lại, đây là uy tín mà Đường Uy đã tạo thành qua nhiều năm ở Hoành Sơn Đường.

“Hoành Sơn Đường Đường Uy!”

Tất cả mọi người nhìn về phía Lôi Quang Đường, bỗng nhiên phát hiện, Lôi Quang Đường lại mơ mơ màng màng chiếm ưu thế. Đường Uy bị bắt lên sâu khấu, nhưng chỉ cần tùy tiện cho một người lên, cho dù là Liễu Mi cho Đường Uy thắng một trận. Cuối cùng thì Vương Mãnh chống lại Quách Vinh Kim, nắm chắc phần thắng lợi rồi.

Đường Uy không chút lo lắng nào cả, bởi vì hắn biết Vương Mãnh là người thông minh. Nếu Vương Mãnh đổi người khác lên, người kia sẽ có kết cục giống như của Hoàng Phong.

Nếu Vương Mãnh có nhược điểm nào đó rõ ràng thì đó là phải trọng tình cảm, mà đây là điều người tu hành không cần nhất.

Những người khác cũng nho nhỏ nghị luận xem Lôi Quang Đường sẽ phái ai lên. Nhưng Dương Dĩnh và Minh Nhân lại không chút hoài nghi, bởi vì bọn họ quá quen thuộc Vương Mãnh, người này có rất nhiều khả năng không thể tin nổi. Nhưng có một chỗ hắn bị người khác dễ dàng đoán ra được.

Vương Mãnh lên, Đường Uy rõ ràng, hắn cũng rõ ràng nhìn thấy đây là trận thứ 4, nhưng trên thực tế là một trận cuối cùng.

Chỉ có điều những người khác sai lầm rồi, Vương Mãnh tuy rằng cần thắng lợi, nhưng không khiếp sợ mà không chiến.

Vương Mãnh đi lên trên dài, lúc này toàn trường bộc phát ra tiếng hoan hô mãnh liệt, trận chiến mạnh nhất đại hội ngày hôm nay cuối cùng cũng bắt đầu.

Đây là một trận chiến cuối cùng xem người sáng tạo ra kỳ tích Vương Mãnh mạnh hay là bá vương Hoành Sơn Đường Đường Uy càng mạnh hơn!

Hai người đúng là đã đi lên sàn đấu ở Hoành Sơn Đường này, một trận chiến quyết định thành bại.

“Thật không nghĩ tới, Lôi Quang Đường cũng có ngày như thế này.”

“Ngày này rất nhanh trôi qua thôi, Lôi Quang Đường còn phải đi tiếp.”

“Tới đây là điểm cuối rồi!”

Đường Uy giơ Trảm Mã Đao to lớn trong tay hắn lên nói: “Mời!”

“Mời!”

Đạp đạp đạp…

Đường Uy kéo Trảm Mã Đao giết qua, Trảm Mã Đao đột nhiên nhấc lên, nhanh chóng như điện, bị bám theo một mảnh đao phong bổ thẳng về phía Vương Mãnh.

Sát.

Cọ cọ cọ…

Mặt đất nứt ra thành từng tầng khủng bố.

Rầm!

Một đao đi xuống uy lực còn hơn cả đại địa chấn của Cương Luyện.

Vương Mãnh chợt lóe qua, trảm Mã Đao của Đường Uy tuôn ra ánh đao, loại vũ khí to lớn như thế không ngờ lại rất linh hoạt.

Đang…

Một kích chém ngang, Vương Mãnh thân hình biến mất, lúc Đường Uy phản ứng lại thì Vương Mãnh đã đạp Trảm Mã Đao lao lại đây.

Rầm!

Một kích đánh xuống, thân hình Vương Mãnh tung bay, Đường Uy cũng lui về sau mấy bước, cuối cùng hắn cũng biết Vương Mãnh bùng nổ trong nháy mắt có bao nhiêu lợi hại.

Rõ ràng chỉ có nguyên lực 15 tầng không ngờ lại có thể sử dụng đúng lúc đúng chỗ như vậy. Trình độ thuần thục này quả thực rất lợi hại, đáng tiếc nếu chỉ có như vậy mà muốn thắng hắn thật quá ngây thơ rồi.

Thân thể Đường Uy hơi ngửa ngửa ra sau, hai tay cầm lấy Trảm Mã Đao, đột nhiên bước ra một bước, Sát~~~

Trảm Mã Đao trong tay chém thẳng về phía Vương Mãnh, đây là tốc sát đao pháp không thể né tránh. Trong nháy mắt đã khóa chặt toàn bộ khoảng không chung quanh mục tiêu, đối phương chỉ có thể làm được điều duy nhất là lui về sau.

Tuy là như vậy, trước ngực Vương Mãnh vẫn bị trảm rơi ra một lỗ hổng.

Sát~~~

Đường Uy tiếp tục bước tới, mỗi một bước đều giống như bá vương, khí thế mạnh mẽ vô cùng, đồng thời Trảm Mã Đao cũng chém ra.

Vương Mãnh liên tục lui lại tránh né Trảm Mã Đao chém qua. Nhưng cũng không thể hoàn toàn tránh được đao phong. Hơn nữa hắn cũng không dám làm động tác né tránh trên diện rộng, bởi vì đợi chờ hắn vào lúc đó chính là một công kích trí mạng của Trảm mã đảo. Phạm vi công kích trước mắt không phải là cực hạn của Trảm Mã Đao.

Đây là dùng kinh nghiệm. Nếu né tránh trên diện rộng thì có thể tránh né nhất thời, nhưng Đường Uy chỉ cần dùng Trảm Mã Đao đưa tới trước sẽ làm cho hắn một kích trí mạng.

Cao thủ tranh đấu, chỉ cần hơi chút phán đoán sai lầm sẽ thua cả bàn cờ.

Sát~~~

Chữ sát thứ ba vang lên, chỉ trong chốc lát Vương Mãnh đã bị ép sát tới một bên rồi. Một kích này hắn có thể trốn được sao?

Phi ảnh thuật? có thể chợt lóe qua được loạn đao dày đặc như vậy sao?

Bá…

Không có né tránh, tay không bắt đao.

Vương Mãnh hai tay hừng hực thiêu đốt nguyên lực khống chết trảm mã đao trong hay tay.

Hai tay vừa lật, thân đao tới gần, trong nháy mắt mạnh mẽ ra chân.

Đường Uy một tay chống lại, khinh thường lực lượng một chân này, rầm rầm.

Vương Mãnh công kích liên tục, từng cước từng cước một đánh trúng Đường Uy. Một cước cuối cùng đá văng Trảm mã đao ra ngoài.

Đại sư huynh Hoành Sơn Đường uy lực vô cùng cũng không thể tránh được kết cục như Cương Luyện.

Trảm Mã Đao thật lớn đã không còn ưu thế nữa, đối mặt với đối thủ linh hoạt không thể nào thi triển ra được. Một khi áp chế bị thất bại, bị phản kích chỉ là một sớm một chiều.

Đường Uy chậm rãi đứng lên, trên người trúng một đòn chân nghiêm trọng của Vương Mãnh, nhưng dường như không chút thụ thương: “Vương Mãnh, ngươi không phải là đối thủ mà ta có thể dùng Trảm Mã Đao để chiến thắng.”

Nói xong hắn ném Trảm Mã Đao đi sang bên cạnh, rầm, Trảm Mã Đao trực tiếp rơi xuống mặt đất, tạo thành một cái hố.

Hai đệ tử vội vàng đi khênh ra, kết quả không ngờ không nhấc lên nổi. Những người khác vội vàng tới tiếp, bốn đệ tử Hoành Sơn Đường mới có thể đem được Trảm Mã Đao của Đường Uy đi.

“Thật cũng có chút thú vị, dùng đống phế liệu này quả thực rất vướng bận.”

Vương Mãnh cười nói.

Đường Uy xé áo ra, lộ ra thân thể không thua gì Cương Luyện, hít sâu một hơi, trên người xuất hiện kim quang, nhưng lại là: Thể Tu kim thân?

Không phải?

Kim quang rất nhanh tiêu tan, cơ thể bành trướng, Tác Minh mở to hai mắt nhìn. Hắn ở Hoành Sơn Đường cũng nhiều năm, nhưng căn bản không biết Đường Uy mạnh mẽ bao nhiêu.

Bởi vì gần như không nhìn thấy hắn dùng qua hình thái thể tu nào cả. Bạo lực cương thể?

Cũng không phải?

Đường Uy cơ thể tuy rằng cơ bắp, nhưng lại không có khoa trương như bạo lực cương thiết, nhưng kỳ quái ở chỗ là có một cỗ lực lượng mạnh mẽ tới mức hít thở không thông xuất hiện.

Rống!

Đường Uy một quyền mạnh mẽ đánh ra, mặt đất gần như bị nứt ra thành từng mảnh.

Lực tu kỹ: Bá Vương thể!

Đây là trạng thái lực tu mạnh mẽ hơn xa Kim Thân cùng Bạo Lực cương thể.

Muốn tu thành trạng thái này nhất định phải có nguyên lực trên 20 tầng.

Rất hiển nhiên Đường Uy đã vượt qua tầng 20 nguyên lực, đây là đệ tử thứ hai vượt qua nguyên lực 20 tầng.

Hơn nữa Đường Uy trình độ siêu việt hơn Tống Chung nhiều lắm, hiển nhiên hắn bước vào tầng 20 cũng có thời gian tương đối, hơn nữa còn tu luyện được pháp thuật tương ứng.

Bá Vương Thể vừa ra, tạo ra một loại áp lực hít thở không thông, đây cũng là năng lực mạnh mẽ của Thể Tu, hơn nữa cùng với khí phách cùng tư chất của người tu luyện có liên quan.