Thánh Đường

Chương 21: Phong quang




“Vương Mãnh, Trương Tiểu Giang, hai người thật là làm dáng quá đấy, để cho mọi người chờ các ngươi hơi lâu.”

Triệu Quảng quát lớn, mượn tiếng quát để che dấu kinh hãi trong lòng, hai người này làm sao có thể còn sống trở về.

Tất cả mọi người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hai người. Hai người này… giống như hai tên ăn mày, cả người quần áo rách tung tóe.

Đối mặt với tiếng quát chói tai, Vương Mãnh chỉ là khẽ mỉm cười, Trương Tiểu Giang cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, hoàn toàn không thèm để ý tới Triệu Quảng.

“Vương Mãnh, Trương Tiểu Giang, hai người các ngươi thật có mặt mũi lớn nhỉ, nhiệm vụ của hai ngươi thế nào?”

Từ Hoảng cười nói, hắn lựa chọn Vương Mãnh hoàn toàn là hứng khởi nhất thời.

“Sư phụ, hai người này không phải cố tình làm ra vẻ chật vật để tranh thủ thông cảm đi!” Triệu Quảng khẽ mỉm cười nói.

Vương Mãnh và Trương Tiểu Giang liếc mắt nhìn nhau, thật là người này còn làm ra vẻ đúng như thật vậy, không đi diễn trò thật sự quá lãng phí.

“Vương Mãnh nhiệm vụ của ngươi là khai khẩn linh điền, hoàn thành tiêu chuẩn, số lượng cỏ dại mọc nhiều hơn gấp đôi. Trương Tiểu Giang nhiệm vụ của ngươi là săn bắt Hổ Ưng, hoàn thành tiêu chuẩn tiểu thừa cung dẫn quyết bậc một là thông qua.”

Triệu Nhã nói, cũng không ai trông cậy vào đệ tử mới có thể hoàn thành khảo nghiệm trong một tháng. Hiện giờ tam đại đệ tử cũng không có bao nhiêu người hoàn thành được.

Vương Mãnh và Trương Tiểu Giang ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt dị thường cổ quái. Hồ Tĩnh không kìm nổi mà lo lắng, hai tên tiểu quỷ này làm cái gì vậy.

“Hai người các ngươi nhanh lên, đừng lãng phí thời gian của mọi người, rốt cuộc có hoàn thành hay không hoàn thành.”

Vương Bạc Đương quát.

Trương Tiểu Giang giật mình một cái vội vàng nói: “Chúng ta cũng hoàn thành rồi, nhưng tiêu chuẩn dường như hơi…”

“Ít nói nhảm, có hoàn thành hay không, có chính là có, không có chính là không có.”

Thanh âm của Vương Bạc Đương làm cho đại điện có chút lay động.

“Bốn vị trưởng lão, hai người này chẳng những kéo dài thời gian, còn giả bộ, căn bản không thích hợp làm đệ tử Thánh Đường.”

Triệu Quảng nói, lập tức làm cho Chu Khiêm và một đám người phụ họa theo, đây là tín hiệu của Triệu Quảng.

Vương Mãnh khóe miệng nổi lên một nụ cười tràn đầy tà khí. Hồ Tĩnh vốn hơi hoảng, nhưng nhìn vẻ mặt của Vương Mãnh, trong lòng lại trấn định lại. Chỉ có điều lần này Hồ Tĩnh sai lầm rồi, Vương Mãnh căn bản không có ngại những việc nhỏ nhặt này.

“Bốn vị trưởng lão, linh điền của ta quả thật không thể để cho cỏ dại trở mình gấp đôi, bởi vì đã không còn một cây cỏ dại nào rồi, linh điền cũng đã khai khẩn xong.”

Vương Mãnh nói.

Lập tức đại điện đang ồn ào lập tức an tĩnh lại, tiếng cười lập tức vang lên, ngay cả trên mặt đám người Từ Hoảng cũng có ý cười.

“Vương Mãnh, làm đệ tử Thánh Đường, không được lừa gạt sư tôn.” Từ Hoảng cũng là dở khóc dở cười, tiểu tử này, thật sự là quá khoe khoang rồi.

Vương Mãnh cũng không nói nhiều, lấy mệnh thảo bên trong túi càn khôn ra nói: “Sư phụ, đây là mệnh thảo trong linh điền, ta bắt nó rút ra, cỏ dại trong linh điền sẽ không thể mọc dài lại được.”

Đám người Chu Khiêm đang cười nhạo lập tức cứng miệng, khóe miệng giật giật, con mẹ nó thực là kỳ lạ.

Đám người Từ Hoảng cũng sửng sốt, Triệu Nhã ở bên cạnh gật đầu: “Quả thật là mệnh thảo, vậy khối linh điền kia ngươi đã hoàn toàn khai khẩn tốt rồi.”

“Vâng!”

Thanh âm của Vương Mãnh có vẻ trống trải vô cùng trong đại điện này. Những đệ tử tam đại rất rõ ràng cỏ dại trong linh điền chán ghét cỡ nào, bình thường đều là vì trừng phạt đệ tử mới để cho bọn họ đi làm cỏ dại ở đây.

Vạn Tĩnh trên mặt lộ ra nụ cười kỳ quái: “Trương Tiểu Giang, ngươi thì sao?”

Tiểu mập mạp gãi đầu: “Sư phụ à, ta cũng không biết cung dẫn quyết tới bậc một chưa. Tuy nhiên thật sự ta bắt được một con Hổ Ưng, nó bị ta bắt bốn năm lần, cũng không chịu rời đi rồi.”

Nói xong Trương mập mạp liền đưa con Hổ Ưng xui xẻo kia ra.

Đại điện càng yên tĩnh, mập mạp hơi chột dạ, tên này so với những con khác còn nhức đầu hơn, màu sắc cũng khác lạ… chẳng lẽ không đúng?

Mẹ ơi, nhìn những ánh mắt cổ quái này … sớm biết như vậy sẽ không chơi đùa với nó nữa rồi. Ai nói cùng Hổ Ưng lăn lộn một chỗ thì nhất định phải là Hổ Ưng.

Trương mập mạp hung tợn trừng mắt nhìn Hổ Ưng Vương đang đáng thương hề hề mà nói thầm trong lòng. Nếu tên này không phải hắn nhất định sẽ hầm cách thủy nó.

“Ngươi làm thế nào bắt sống được nó?” Vạn Tĩnh tận lực làm cho thanh âm của mình bình ổn.

“Trong lúc tên sắp bắn trúng mục tiêu là nó thì khiên dẫn một chút, như vậy thân tiễn sẽ quét ngang thân, lập tức đánh hạ được nó ngay. Lần đầu tiên không có bắn trúng, tên này chính mình bị đụng phải cây mà hôn mê. Ta cảm thấy không hay lắm, liền thả nó ra rồi bắt lại một lần nữa.”

Trương mập mạp khoa chân múa tay, mọi người ánh mắt càng thêm cổ quái. Chu Khiêm có cảm giác xúc động muốn hộc máu. Tên này là người ngu hay là thiên tài vậy, bắt được còn thả ra, mẹ nó à, đây là Hổ Ưng Vương hàng thật giá thật, điên rồi, thật muốn điên rồi.

Vạn Tĩnh trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười: “Hay, tốt lắm, có thể khiên dẫn, xem ra tiểu thừa cung dẫn quyết của ngươi đã tới bậc ba rồi. Quá quan, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ tử thân truyền của Vạn Tĩnh ta.”

Mập mạp ngây ngốc nhìn con chim xui xẻo kia, lấy ngón tay nhỏ bé mập mạp mà chỉ vào mình nói: “Ta quá quan?”

“Ngu ngốc, Vạn sư bá thu người làm đệ tử quan môn, còn không bái tạ.”

Hồ Tĩnh nhắc nhở nói, Trương mập mạp lúc này mới phản ứng lại, cao hứng bừng bừng bái tạ. Bộ dạng của hắn giống như một con buôn, làm mọi người nhìn xem mà không biết phải nói gì, bây giờ người như thế cũng có thể tu hành được sao?

Còn nữa, phong cách tùy ý của Trương mập mạp với hình ảnh lãnh khốc của Vạn Tĩnh thật đúng là hoàn toàn tương phản.

Trương mập mạp công pháp tiến độ tự nhiên không thể lừa gạt được người, không phải làm bộ, nhưng bên phía Vương Mãnh thật có chút vấn đề.

Lấy thực lực mệnh ngân hai tầng của hắn tuyệt đối không thể tìm được, đây là vận khí sao?

Hàng nghìn vạn cỏ dại? ai tin tưởng được vận khí chứ.

Không chỉ riêng Từ Hoảng nghi hoặc, cũng là nghi hoặc của mọi người, lúc này Triệu Quảng liếc mắt một cái, Chu Khiêm sợ hãi rụt rè né tránh bên trong đám người.

Hắn làm gì dám trêu chọc vào mập mạp này nữa, gà rừng biến thành phượng hoàng. Cá nướng chín còn có thể xoay người, xưa đâu bằng nay à. Nhìn vẻ mặt của Vạn trưởng lão, hiển nhiên rất xem trọng mập mạp này, hắn đi trêu chọc tiếp chẳng phải chính mình tìm phiền toái sao. Vụ lúc trước còn không biết phải tính thế nào, lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

“Vương Mãnh, ngươi cũng quá quan, lần này thông qua tổng cộng có ba mươi ba người. Từ hôm nay trở đi các ngươi là một phần tử của Thánh Đường, phải lấy Thánh Đường làm vinh quang, cố gắng tu hành!” Lúc nói tới Vương Mãnh, Từ Hoảng thanh âm hơi thất vọng.

Triệu Nhã vung tay lên, ba mươi ba đệ tử mới, trong tay nhiều hơn một tấm phù lục, một quả thánh lệnh. Đây là nội dung tu hành cùng công việc phải làm trong một năm tới của đệ tử mới.

Những người thông qua nắm phù lục lớn tiếng hoan hô, còn người bại trận thì bàng hoàng đứng tại chỗ khóc lớn…

Bốn vị trưởng lão vừa rời đi, lập tức bầu không khí trong điện trở lên khác biệt. Đệ tử tam đại ngẩng đầu ưỡn ngực, nghênh đón sư đệ sư muội mới mà nịnh hót.

Đừng hy vọng bốn vị trưởng lão hội tự tay chỉ dạy công pháp, đó là đãi ngộ chỉ có ở đệ tử thân truyền. Hơn nữa bình thường sau khi mệnh ngân mười tầng, đại đa số đệ tử đều phải chiếu theo công pháp mà tự mình tu luyện. Nếu gặp phải vấn đề gì thì tìm sư huynh sư tỷ thỉnh giáo, nếu có thể ở trong đại hội một năm sau biểu hiện xuất sắc nổi trội, liền có khả năng được trưởng lão chỉ điểm. Nếu không, cứ cả đời mà tu hành như vậy đi. Cho nên giống như Triệu Quảng, những người kiệt xuất trong tam đại đệ tử đều trở thành đối tượng nịnh bợ.