Thánh Đường

Chương 236: Cơ hội!




Choáng thì ra là ca ca giả hả, cái này cần phải đề phòng một chút, hơn nữa dùng ánh mắt Vương Mãnh, xem ra người này không phải là vật gì tốt.

“Muội muội, nhiều năm không có trở về, có nhiều chuyện cần phải ôn lại nha, nhớ rõ ngươi năm đó khi đi thánh đường mới chỉ cao như vậy.”

Long Hỉ hưng phấn mà khoa tay múa chân lấy, có chút vui sướng mà hoa chân múa tay, những năm nay chỉ là nghe nói Dương Dĩnh trổ mã dung mạo như hoa như ngọc, như thiên tiên, ai ngờ vậy mà xinh đẹp tới trình độ này.

Vương Mãnh không thể nhẫn nhịn à, người này hoàn toàn coi mình là không khí.

Dương Dĩnh bàn tay như ngọc trắng nhẹ nhàng cong một chút trong lòng bàn tay Vương Mãnh, “Đại ca quá khách khí rồi, Vương Mãnh là khách quý của ta, ta muốn trở về gặp mẫu thân.”

Long Hỉ gật gật đầu, “Được! Ta tới dẫn đường.”

“Không cần, tự chúng ta đi là được rồi.”

Vương Mãnh trong lòng thầm kêu một tiếng thoải mái, cái gì mà Long Hỉ chứ, thật đúng là không thèm để ý.

Thiên Tâm bảo quả thực rất đồ sộ, dựa vào Thiên Tâm bảo, nơi này cũng có không ít người tu hành sinh sống.

Trên đường đi mọi người đều chăm chú nhìn Dương Dĩnh, kinh nghi.

Trở lại trong bảo, Dương Dĩnh mang theo Vương Mãnh vội vàng đi vào nơi ở của mẫu thân Dương Dĩnh, mẹ con tương kiến, Dương Dĩnh mẫu thân ngây ngẩn cả người, “Dĩnh nhi, tại sao con lại trở về rồi?”

Nơi ở của mẫu thân Dương Dĩnh thật là đủ vắng vẻ, Vương Mãnh đúng là đã quan sát khắp mọi nơi trong Thiên Tâm bảo nhưng nơi này thật sự là... kém cỏi vô cùng, nhưng Dương Dĩnh mẫu thân thật sự là xinh đẹp... Không thể phản đối.

Dương Dĩnh nhìn xem tình huống trong phòng, ngay cả một cái nha hoàn đều không có, “Cậu hơi quá đáng, sao có thể đối đãi với người như vậy sao? Con đi tìm hắn!”

“Dĩnh nhi, được rồi, nhiều năm như vậy rồi, tại đây tuy nhiên đơn giản, đúng vậy ta cũng vui là rất yên tĩnh, thích hợp với ta.” Dương Dĩnh mẫu thân lộ ra dáng tươi cười, lúc này mới cẩn thận mà đánh giá Vương Mãnh.

“Bái kiến bá mẫu, ta gọi Vương Mãnh, hung mãnh mãnh liệt, ta sẽ đối với Dương Dĩnh tốt, ta sẽ bảo vệ nàng, không cho bất luận kẻ nào khi dễ nàng!”

Vương Mãnh tương đối trực tiếp, nam nhân mà, phải chủ động một ít, hung mãnh một ít.

Dương Khanh Tư hơi sững sờ, càng thêm cẩn thận mà đánh giá Vương Mãnh, nhất là con mắt, thật lâu lộ ra dáng tươi cười, “Dĩnh nhi, đứa nhỏ này ánh mắt như của phụ thân con năm đó, cũng là nhiệt tình chân thành tha thiết, ta tin tưởng ánh mắt của con, sẽ không sai.”

“Mẫu thân ~” Dương Dĩnh ừm một tiếng, đỏ bừng bên trong mang theo hạnh phúc, nàng lo lắng nhất đúng là mẫu thân không thích, trên thế giới này, chỉ có mẫu thân cùng lão tổ tông là thân nhân của nàng.

“Vương Mãnh, Dương Dĩnh đứa nhỏ này tuy nhiên xuất từ Thiên Tâm bảo, nhưng rất nhỏ phụ thân thì phụ thân qua đời, không dối gạt ngươi, chuyện của ta và phụ thân nó, người trong nhà là phản đối, lúc trước đã phải náo loạn tới mức rời nhà trốn đi, vì Dĩnh nhi tiền đồ, ta còn là mày dạn mặt dày đã trở lại. Hiện tại Dương Dĩnh trưởng thành, tìm được nơi gửi thân, ta cũng an tâm rồi.”

Dương Khanh Tư vuốt ve mái tóc của Dương Dĩnh, là ôn nhu như vậy, “Chỉ là Dĩnh nhi đứa nhỏ này thật đẹp, ài, về sau cũng có không ít thị phi!”

“Mẫu thân, ngài đây là đang khen con sao!”

Dương Dĩnh bộ dạng làm nũng thật là thiên kiều bá mị, Vương Mãnh tự giác hiện tại sức chống cự càng ngày càng thấp, mẹ con hai người có bảy tám phần giống nhau, Dương Dĩnh nhiều hơn một phần hoạt bát, mà Dương Khanh Tư thì là nhiều hơn một phần mộc mạc thanh nhã.

“Ngài yên tâm, có ta ở đây, không ai có thể khi dễ ngài cùng Dĩnh nhi.”

Vương Mãnh vỗ ngực một cái.

“Đứa nhỏ ngốc, các ngươi tại Thánh trong nội đường, hết thảy có lẽ là đơn giản, một khi đi ra, bên ngoài phải phức tạp hơn nhiều lắm, gặp chuyện còn muốn nhiều hơn bản thân mình suy nghĩ.”

Dương Khanh Tư cười nói.

“Mẫu thân, Vương Mãnh là Chấp pháp trưởng lão trẻ tuổi nhất của thánh đường chúng ta, năm nay dẫn đầu Lôi Quang đường thi đấu đại hội bên trong thánh đường lần đầu tiên đạt được thành tích tám thắng liên tiếp.

Trước mặt mẫu thân, cho dù Dương Dĩnh lạnh nhạt thế nào cũng muốn tâng bốc Vương Mãnh một chút, mà Vương Mãnh bình thường vốn mặt dày mày dạn thế nhưng cũng lại có chút ngượng ngùng.

“Là thành quả của mọi người cùng nhau cố gắng.”

Dương Khanh Tư ngẩn người, “Lôi Quang đường? Ta nghe nói thánh đường chín phân đường, thực lực của nó yếu nhất mà, làm sao có thể?”

“Đó là chuyện trước kia rồi, Vương Mãnh...”

Dương Dĩnh kéo tay mẫu thân bắt đầu giảng thuật về truyền kỳ Vương Mãnh, kể cả chuyện hai người làm sao mà quen biết, lúc trước đã bắt đầu như thế nào, đương nhiên chuyện mẫn cảm thì không dám nói qua rồi.

Vương Mãnh chính là ở một bên nghe mẹ con hai người nói chuyện, lần đầu tiên cảm thấy thì ra nghe người khác nói chuyện phiếm cũng là một loại hưởng thụ.

Dương Khanh Tư cũng không nghĩ tới Vương Mãnh còn có thành tích như vậy, khó trách con gái mình mắt cao hơn đầu lại yêu thích thích, kỳ thật như vậy tốt nhất, hai người ưa thích lẫn nhau là trọng yếu nhất, may mắn Dương Dĩnh lần này mang về, nếu không dùng bảo chủ tính cách mà nói không chừng lại muốn an bài.

Ba người trò chuyện trò chuyện, thời gian lơ đãng đã trôi qua rồi.

“Lần này lão tổ tông đại thọ 180 tuổi, là một đại sự của Thiên Tâm bảo, các môn các phái mọi người sẽ tới, đệ tử tu hành một đời tuổi trẻ bên ngoài cũng đều hội trở về, mượn cơ hội này, ta nói với lão gia tử một chút, đem chuyện của các con định rồi, tránh khỏi phức tạp.” Dương Khanh Tư càng nhìn Vương Mãnh càng thuận mắt.

“Mẫu thân, bên phía cậu thì?”

“Con yên tâm, chuyện này còn chưa tới phiên hắn làm chủ.” Dương Khanh Tư nói ra, bất kể thế nào nói nàng cũng là Thiên Tâm bảo người, bởi vì năm đó công việc, nàng không muốn đi so đo thị thị phi phi, nhưng mà hạnh phúc của con gái nàng không thể cho người khác can thiệp.

Bữa tối đơn giản mà ấm áp, Dương Khanh Tư một người ở cũng quen rồi, cũng không muốn người khác quấy rầy, tự mình vào bếp, Vương Mãnh cùng Dương Dĩnh làm giúp đỡ, quả nhiên là vui vẻ hòa thuận.

Vương Mãnh bản thân thành thục, miệng lại ngọt, vừa rồi không có giả vờ giả vịt như thế gia đệ tử, làm cho Dương Khanh Tư rất ưa thích.

“Ta không biết chàng lại ăn nói dẻo kẹo như vậy, nhẹ nhàng như vậy, làm cho mẫu thân ta vui vẻ.” Dương Dĩnh vụng trộm đút một miếng thịt vào trong miệng Vương Mãnh.”

Vương Mãnh nhún nhún vai, “Ưu điểm của ta còn khá nhiều, dường như đào không hết bảo vậy, tiên tử có hứng thú muốn đào móc suốt đời không?”

Dương Dĩnh liếc mắt nhìn Vương Mãnh, chỉ biết người này lại không đứng đắn.

Mới ăn được một nửa thì lại có khách không mời mà đến, Long Hỉ kia đột nhiên chạy tới xum xoe, lúc này hắn mới nghĩ tới mình còn có một người bác.

Dương Khanh Tư tìm cái cớ đuổi hắn đi rồi, xem cái bộ dạng lưu luyến của Long Hỉ, hận không thể ở chỗ này.

“Long Hỉ là Long gia bảo bảo chủ con thứ hai, chính là sinh tử chi giao của cậu ngươi, bất quá tại đây cũng có quan hệ lợi ích rắc rối phức tạp, lần này thọ yến chấm dứt, các ngươi có lẽ nên trở lại thánh đường a, chỗ đó mới là cuộc sống của các ngươi.”

Dương Khanh Tư nói ra.

“Mẫu thân, theo chúng con trở về đi, người ở lại nơi này cũng không vui mà!”

“Bá mẫu, ta tán thành Dĩnh nhi, ở trong Thông Minh thành, chúng ta cũng có thể thường xuyên gặp người.”

“Hảo ý của các ngươi ta tâm lĩnh, việc này sau này hãy nói.” Dương Khanh Tư có chút lắc đầu, Vương Mãnh là hài tử không tệ, chỉ là lịch duyệt còn khiếm khuyết chút ít.

Buổi tối Dương Dĩnh cùng mẫu thân ngủ chung, Vương Mãnh tắc chính là ở tại phòng khách.

“Tìm hiểu cho kỹ chưa? Tiểu tử này có địa vị gì?”

“Thiếu chủ, người này gọi là Vương Mãnh, thánh đường Lôi Quang đường đệ tử, hình như tại thánh đường có chút uy danh, có chút tiềm lực, tuổi còn trẻ đã là trưởng lão rồi.”

Long Hỉ hừ lạnh một tiếng,”Trưởng lão loại hư danh danh này thì làm được cái gì, thánh đường trưởng lão quá nhiều, trọng điểm là hắn có bối cảnh gì, có phải là có liên quan tới một vị thánh đường tổ sư nào đó, hoặc là đệ tử các gia tộc.”

“Thiếu chủ, nếu như ta không có nghe sai mà nói...,... Tiểu tử này là đến từ thế gian, bối cảnh thế lực gì cũng không có.”

Long Hỉ ngây ngẩn cả người, “Con bà nó, thì ra là tiểu tử thối thấy người quang bắt quàng làm họ, như vậy cũng dễ xử lý hơn nhiều!”

Long Hỉ chà xát chà xát tay, khi Dương Dĩnh rời nhà đi, còn là một tiểu hài tử, khi đó có thể nhìn ra cái gì, lúc này mới vài năm, vậy mà đã muốn xinh đẹp đến loại trình độ này rồi, xem ra đồn đãi không sai nha.

Bá Thiên đường Yên Vũ Nguyệt, thánh đường Dương Dĩnh, gần mình như vậy mà không nắm chắc trong tay vậy thì rất xin lỗi phần này cơ hội này rồi.

Nhưng mà phải chuẩn bị tốt hơn một chút trước khi lộ mặt, lần này trở về đối thủ cạnh tranh cũng không thiếu.

Lão tổ tông đại thọ, đồng thời cũng là muốn khảo thi so sánh đại đệ tử của Thiên Tâm bảo. Long Hỉ bản thân cũng không phải là người giỏi nhất nhưng mà hắn thân kiêm hai nhà, ở trong bảo này có địa vị cao cả. Ai cũng không phải là đối thủ của hắn, tìm được lão tổ tông tán thưởng, tại thu hoạch được tâm hồn thiếu nữ của Dương Dĩnh, đây mới gọi là đại công cáo thành, tương lai lại tập hợp được lực lượng của hai nhà, coi như là tám đại minh chủ của tám bảo hắn cũng có thể ngồi nói chuyện được.