Thánh Đường

Chương 310: Kiếm tu




Vương Mãnh thanh âm vang lên trong tâm hải Mã Điềm Nhi, người tuy rằng hôn mê, nhưng tâm hải thuộc về phạm trù linh hồn, Mã Điềm Nhi thân thể khẽ run lên, khôi phục một chút ý thức.

Mã Điềm Nhi phản ứng đầu tiên là cảm thấy hai người tiếp xúc thân mật, Vương Mãnh lúc còn hôn mê thì không sao, bây giờ là Vương Mãnh chủ động, Mã Điềm Nhi trong khoảng thời gian ngắn trời đất quay cuồng.

Vương Mãnh cũng có chút mê muội, vừa rồi Mã Điềm Nhi thân thể vẫn còn tự động ngăn cản, làm sao mà khi mình kêu gọi thì ngược lại lộn xộn rồi, nguyên lực của hắn dù sao cũng là từ bên ngoài đến, cũng không thể thay thế bản thể chống cự, chỉ có thể tiếp tục kêu gọi.

“Điềm Nhi, Điềm Nhi, tỉnh táo, dùng mọi khả năng dẫn đạo hỏa độc tới bên phía của ta!”

Mã Điềm Nhi đang đắm chìm trong cảm giác tiếp xúc thân mật, lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng thu nhiếp tinh thần.

Vương Mãnh rất là lo lắng, hỏa độc xâm lấn mộc hệ thân thể rất khó giải, hơn nữa hỏa độc này thế mạnh phi thường hung mãnh.

Vương Mãnh ngưng trọng sầu lo nhưng Mã Điềm Nhi trên người lại là đau nhức, nhưng mà nàng có thể cảm nhận được Vương Mãnh quan tâm. Nàng cảm thấy đây là thời điểm hạnh phúc nhất từ trước tới này, cái gì thống khổ, cái gì sinh tử, cũng không phải là quan tâm của nàng, thầm nghĩ thời gian vĩnh viễn đình chỉ tại thời khắc này.

Vương Mãnh rất nhanh tìm được bí quyết, dùng Thủy Ngọc Quyết trực tiếp tiêu diệt hỏa độc hiệu quả rất kém cỏi, nhưng là dùng Thủy Ngọc Quyết làm dịu nguyên lực của Mã Điềm Nhi lại nhận được hiệu quả không tưởng được, phi thường tương xứng, Mã Điềm Nhi cũng cảm giác tinh thần phấn chấn.

Đây không phải đơn thuần làm dịu, hai người tâm linh vốn là giúp nhau giao hòa tín nhiệm, Thủy Mộc tương sinh, tất nhiên là như cá gặp nước, hơn nữa Vương Mãnh ý chí kiên định, Mã Điềm Nhi lại càng không sợ hãi, chuyện này đã không cho hỏa độc bất luận cơ hội.

Ổn định lại cục diện, Vương Mãnh cũng bắt đầu bày ra cường độ chính thức của Ngũ Hành đại pháp rồi, Thủy Ngọc Quyết bảo vệ tâm hải của Mã Điềm Nhi, Thổ Ngọc Quyết chuyển đổi nguyên lực thuộc tính, dùng Ngũ Hành chi thổ binh chia làm hai đường ngăn cách hỏa độc.

Phân rồi hợp lại!

Mã Điềm Nhi nguyên lực dần dần đứng vững, do Ngũ Hành đại pháp của Vương Mãnh cường hoành, phát huy Ngũ Hành tương sinh tương khắc vô cùng tinh tế, nếu không hỏa độc xâm nhập vào thân thể mộc hệ trên cơ bản kết cục là trọng thương.

Trọn vẹn mất hơn một canh giờ, Vương Mãnh mới đem hỏa độc nhốt chặt, áp súc bên trong khắp ngõ ngách của mệnh hải, hai người toàn thân đổ mồ hôi.

Vương Mãnh cũng không thể thanh trừ hoàn toàn hỏa độc ra khỏi thân thể Mã Điềm Nhi, hiện tại cũng chỉ có thể ngăn chặn, nghĩ biện pháp khác.

Hai người mở to mắt, Mã Điềm Nhi chớp chớp mắt to, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, “Cảm ơn.”

“Nha đầu ngốc này, tại sao lại làm như vậy, ngươi là mộc hệ thể chất vậy mà dẫn hỏa độc, ngươi không muốn sống chăng!”

Vương Mãnh không nhịn được cả giận nói, “Ta đã nói với ngươi là ta không sao, chính là không có việc gì!”

Vương Mãnh nói liên thanh.

Mã Điềm Nhi bị mắng ngây người, nàng chưa từng thấy Vương Mãnh lớn tiếng như vậy lần này.

“Vương đại ca... ta...”

Nhìn bộ dạng đáng thương của Điềm Nhi, Vương Mãnh lại có chút ít hối hận, mình cũng thật là hỗn đãn, người ta là vì cứu mình.

“Ài, Điềm Nhi, ngươi quen biết ta đã lâu rồi, ta là người mệnh cứng vô cùng, không sợ trời không sợ đất, về sau gặp lại loại chuyện như thế này, ngươi ngàn vạn đừng làm chuyện điên rồ nhi, lần này là vận khí tốt, nếu không ngươi có khả năng...”

Vương Mãnh không thể tưởng tượng, nếu hắn chậm một chút nữa, Điềm Nhi khả năng thật sự sẽ tẩu hỏa nhập ma, đến lúc đó muốn cứu cũng khó khăn.

Mã Điềm Nhi cắn cắn bờ môi, giống như một đứa trẻ làm sai việc gì vậy, ngoan ngoãn gật đầu, “Vương đại ca đừng nóng giận, Điềm Nhi biết rồi, về sau nhất định nghe lời ngươi nói.”

Nhìn thấy bộ dạng nhu thuận của Mã Điềm Nhi, Vương Mãnh tức giận thế nào cũng không cánh mà bay rồi, “Điềm Nhi, trong cơ thể ngươi, hỏa độc còn không có hoàn toàn thanh trừ, sau này không được vọng động nguyên lực, ngươi yên tâm, cho ta một chút thời gian, ta nhất định sẽ có biện pháp!”

Vương Mãnh nói như chém đinh chặt sắt.

Mã Điềm Nhi gật gật đầu, trong nội tâm thậm chí có chút cảm kích hỏa độc này.

Vương Mãnh vỗ vỗ cổ tay Mã Điềm Nhi, hỏa độc này đã bị áp chế rồi, trong thời gian ngắn cũng không có chuyện gì xảy ra, nhưng phụ cốt chi độc (độc bám vào xương) này giống như một quả bom hẹn giờ, vẫn là phải nhanh chóng thanh trừ.

Vô luận ở thế gian hay là tiểu thiên thế giới, Vương Mãnh người nào cũng đều gặp, nhưng là thực chưa thấy qua nữ hài tử nào thiện lương như Điềm Nhi, thẳng thắn mà nói, nàng thực không thích hợp trong thế giới tranh đấu như vậy.

“Điềm Nhi, khục khục, vừa rồi ta không giận giữ, ngươi đã cứu ta một mạng, ta nên vậy cảm tạ ngươi!”

“Ngươi đã quên, mạng của ta là ngươi cứu.” Mã Điềm Nhi cúi đầu nói ra, mặt đỏ bừng, bởi vì nàng phát hiện...

Như trước Vương Mãnh khẳng định không có ý thức được, bây giờ mới phát hiện Mã Điềm Nhi quần áo đã ướt đẫm, dán vào thân thể, quần áo cũng bởi vì vừa rồi mà lộ ra cặp đùi trắng như tuyết, tư thế của hai người...

Vương Mãnh lập tức nhảy lên, “Khục khục, ta ra bên ngoài chờ ngươi.”

Nhìn qua Vương Mãnh đang vội vàng chạy ra ngoài, Mã Điềm Nhi trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

Mã Điềm Nhi ở bên trong sửa sang lại quần áo, Vương Mãnh thì lại tiến vào tâm hải, bên trong Ngũ Hành, hỏa hệ lớn mạnh, Mộc hệ dường như cũng có không ít phát triển, chẳng lẽ là vừa rồi trị liệu với Mã Điềm Nhi mà được đề cao sao?

Vương Mãnh thật sao có chút không hiểu, cái này cũng có thể sao?

Sau khi Vương Mãnh rời khỏi, Mã Điềm Nhi sửng sốt một hồi lâu, trái tim nhảy lên bịch bịch, đối với chuyện xảy ra có chút không thể tin.

Bỗng nhiên, nàng phát hiện ra Kinh Sơn Mộc Linh Quyết của mình vậy mà đã đột phá, bình cảnh này đã làm khó nàng trong một khoảng thời gian, mà lại thông thuận chỉ trong chốc lát?

Mã Điềm Nhi cũng có chút kỳ quái, tuy nhiên trong cơ thể còn có hỏa độc, nhưng tâm tình đã khá nhiều, sửa sang quần áo lại thật tốt, vốn tưởng rằng sẽ có chút xấu hổ, nhưng là vừa thấy mặt Vương Mãnh. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, chợt phát hiện việc gì cũng thuận lý thành chương như vậy.

Vương Mãnh trở lại chỗ ở của mình, lúc này mới có tâm tư nghiên cứu quyển sách kỳ quái mà hỏa hải ý thức đưa cho mình.

Lấy Hỏa Diễm Toàn Thư từ trong túi càn không ra ngoài, bốn chữ lớn như thiêu như đốt kia phảng phất như có khí thế vô cùng. Vương Mãnh tuy rằng không phải là hài tử tốt thích đọc sách, nhưng là đối với pháp thuật từ trước đến nay hắn có hứng thú vô cùng.

... Không mở được?

Vương Mãnh buồn bực, lật qua lật lại nghiên cứu, Hỏa Diễm Toàn Thư kia giống như một cái mô hình, căn bản không thể mở được.

Vương chân nhân tính tình vốn quật cường, bắt đầu cậy mạnh mà mở ra, kết quả không chút sứt mẻ.

Cứng rắn là không được, cũng chỉ có thể dùng mềm rồi, tâm thần xuyên vào, bao trùm Hỏa Diễm Toàn Thư, lập tức một loại cảm giác tâm tình truyền tới.

Hỏa Diễm Toàn Thư này giống như là có sinh mệnh vậy, Vương Mãnh vui vẻ, hẳn là bảo vật còn sót lại của đám {Tu Chân giả} ở Hỏa Thần tiểu thế giới kia nha.

“Tới, phóng ra hỏa hoa cho ca!”

Vương Mãnh mặc niệm nói.

Hỏa Diễm Toàn Thư run lên một cái,...đừng nói hỏa hoa, rắm cũng không thả ra một cái, mấu chốt nhất chính là, Vương Mãnh có thể cảm giác được bên trong Hỏa Diễm Toàn Thư truyền đến là một loại... ý tứ khinh bỉ.

Vương chân nhân buồn bực “Sặc, ngươi dám không cho ca thể diện.”

Lại có chuyện quỷ dị như vậy sao, pháp khí biết miệt thị chủ nhân, còn dám không nghe lời nữa.

Vương chân nhân tính tình bướng bỉnh, không sợ nhất đúng là như vậy, Vương Mãnh tâm thần phát ra ý nguyện khống chế, Hỏa Diễm Toàn Thư lập tức sinh ra ý niệm chống cự mãnh liệt, hai người bắt đầu giằng co.

Tâm thần đọ sức thế này, tâm thần đối kháng như vậy, đây là Vương Mãnh lần đầu tiên chiến đấu với pháp khí, lại là pháp khí có hình dạng cổ quái như một quyển sách này.

Càng là giằng co Vương Mãnh càng cảm giác được ý thức khinh bỉ của Hỏa Diễm Toàn Thư này, quả nhiên là đem làm cho Vương Mãnh tức giận rồi. Vương Mãnh trong lòng rất rõ ràng, chỉ cần vận dụng thần thức, Hỏa Diễm Toàn Thư này tám chín phần sẽ đầu hàng. Nhưng mà thực chất bên trong Vương Mãnh lại cảm giác mình đã nhận thua, hắn chính là muốn không dựa vào lực lượng thần thức, dùng tinh thần của mình đi chinh phục quyển sách này!

Sau đó, Vương chân nhân bị bật bãi rồi, ngã chỏng vó bên trong tĩnh thất, thở ra hồng hộc.

Hỏa Diễm Toàn Thư như là đang cười vậy, lật đi lật lại từng trang, hơn nữa còn toát ra ánh lửa.

Vương Mãnh muốn giơ tay lên khiêu khích một phen, nhưng thật sự không có tí sức lực nào nữa rồi, “Ngươi chờ đó, chúng ta không yên đâu!”

Trong mấy ngày kế tiếp, Vương Mãnh đều tu hành Ngũ Hành đại pháp, có lực thì tìm Hỏa Diễm Toàn Thư đấus ý chí, trên cơ bản tình huống trước mắt, tinh thần của hắn chỉ có thể bị cười nhạo, nhưng so sánh với bị Mạc Sơn chà đạp thì phải thoải mái nhiều hơn.

Mãi đến khi Vương Mãnh bị một đạo quang mang màu xanh thẳm trong tinh hoàn làm tỉnh lại... là viện trưởng đại nhân.

Hiển nhiên đây là nhắc nhở Vương Mãnh đáp ứng việc của người nào đó.

Đối thủ lần này là Chân Vũ, Chân Vũ tính tình cũng không tính tốt, thể tu bình thường đều rất bạo ngược, hiện tại Chân Vũ tính tình thì càng khó chịu, bởi vì chân nhân vậy mà đến muộn!

Vương Mãnh thật không phải là cố ý, hắn quyết đấu đấu phi thường chăm chú, chủ yếu là lần này quyết đấu là do viện trưởng đại nhân an bài, cũng không phải là chính mình nguyện ý quyết chiến, tăng thêm lại cùng Hỏa Diễm Toàn Thư đánh nhau sống chết, trong lúc bất tri bất giác đã quên mất.

Lúc này trong phòng viện trưởng, Lữ Nhạc Thiên đúng là dở khóc dở cười, lại vẫn có người không coi lời của hắn ra gì, hắn mới không thể không nhắc nhở.

Tại quảng trường tu chân học viện, hình ảnh cực lớn của Chân Vũ đã hiện ra một thời gian rồi, lúc này thân ảnh chân nhân mới xuất hiện.

Chân Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chân nhân, hận không thể xé chân nhân ra thành từng mảnh nhỏ.

“Bắt đầu đi!”

Chân Vũ trầm giọng nói.