Thánh Đường

Chương 36: Thầm mến




Rời khỏi nhà Chu Khiêm Vương Mãnh đang tính tìm người thứ năm, nhưng hắn cũng không quen ai cả, tìm ra người cuối cùng như thế nào đây. Đột nhiên hắn nhớ tới một người hẳn là sẽ đáp ứng hắn.

Mã Điềm Nhi.

“Ta?” Mã Điềm Nhi chỉ vào mình, mặt nhỏ đỏ lên: “Sư, sư huynh, ta có thể được không, ta cái gì cũng không giỏi nha.”

“Quan trọng là có tham dự, yên tâm đi, chúng ta sẽ tận lực giải quyết bọn họ trong ba trận.”

Vương Mãnh nói, tuy nhiên lời này của hắn đại khái cũng chỉ lừa được cô gái thiện lương như Mã Điềm Nhi mà thôi.

“Được, ta nguyện ý vì Lôi Quang Đường xuất ra một phần lực!”

Các sư tỷ chung quanh dùng ánh mắt mờ ám nhìn hai người. Tuy rằng các nàng cảm thấy Vương Mãnh thực lực bình thường, nhưng thắng ở chỗ đúng là có bản sắc nam nhân. Bất cứ chuyện gì đi nữa, làm một nam nhân, tới thời điểm mấu chốt mà không dám đứng ra thì còn dùng làm cái gì.

“Thực dũng cảm!”

Vương Mãnh giơ ngón tay cái lên.

“Đúng rồi, sư huynh, phong vân phù này lần trước ngươi làm rơi ở chỗ ta. Nó không phải là cái của ta, trình độ của ta căn bản không thể so sánh với nó được.”

“Ha ha, có gì lĩnh ngộ sao?”

“Được lợi rất nhiều, vị sư huynh này thật đúng là thiên tài!”

“Vậy là tốt rồi, đưa cho muội, đừng khách khí với ta, ta sẽ giận đấy.” Vương Mãnh cười nói.

“Vâng, sư huynh, ta sẽ cất thật kỹ.” Mã Điềm Nhi cẩn thận để vào lòng mình. Nàng biết cái trước mình làm ra là không thể dùng được đấy, là sư huynh muốn giúp nàng mới đi tìm phong vân quyết đầy đủ.

Vương Mãnh phất tay rời đi, Mã Điềm Nhi tiễn tới tận cửa.

Một bàn tay khua khua trước mặt Mã Điềm Nhi: “Nhìn, còn nhìn nữa, bóng người cũng không thấy rồi!”

“Điềm Nhi, vẫn là ngươi thật tinh mắt, người này tuy rằng không phải rất đẹp trai, nhưng có sức hấp dẫn, chúng ta ủng hộ ngươi!”

Bởi vì biểu hiện xuất sắc của Vương Mãnh hai ngày trước mà chiếm được chúng tỷ muội tán thành. Thực lực không đủ có thể tu hành, nhưng không có can đảm cũng không làm được gì.

“Đúng rồi, các ngươi vừa rồi tán gẫu cái gì mà vui vẻ vậy?”

“Không có gì a, vừa rồi Vương sư huynh mời ta gia nhập đường chiến, vì Lôi Quang Đường xuất một phần lực.” Mã Điềm Nhi nắm tay nói.

“Ngươi đáp ứng rồi sao?”

“Đúng vậy, tại sao lại không chứ?” Mã Điềm Nhi ngỡ ngàng nói.

Lập tức đám nữ nhân thở dài sợ hãi nói: “Tiểu Điềm, ngươi ngốc muốn chết!”

“Ngươi làm sao lại đáp ứng chứ, trời ạ!”

“Tên Vương Mãnh này đáng chết ngàn lần, dám gạt Tiểu Điềm nhà chúng ta không hiểu chuyện!”

“Đúng vậy, tên khốn khiếp này, không được, chúng ta thay ngươi từ chối. Ngươi là một thuật tu làm sao thi đấu với thể tu được, đây không phải muốn chết sao. Huống chi Hoành Sơn Đường toàn lưu manh, ngươi không phải tiến vào miệng sói sao?”

Lập tức đám sư tỷ mỗi người một câu, hào quang của Vương Mãnh vừa mới dựng lên lập tức giảm xuống thẳng tắp.

Thời gian nửa năm, có thể làm được không ít chuyện.

“Nghe nói chưa, Hoành Sơn Đường đường chiến với Lôi Quang Đường.”

“Sặc, Hoành Sơn Đường ngày càng xấu xa, ngay cả Lôi Quang Đường cũng muốn cướp.” Một đệ tử Hỏa Vân Đường khinh thường nói.

“Lôi Quang Đường mất đi kiếm mộ thật sự là tảng đá ven đường mà thôi, rõ ràng hủy đi thôi, còn để đó cho lãng phí tài nguyên làm gì, còn không bằng chia cho mọi người cho xong.”

“Xem đi, nếu đại hội lần này bọn họ ngay cả một đệ tử ra dáng cũng không có, thực có khả năng đó.”

Thánh Đường Phong Vân Các, nơi này có thể mua bán đồ dùng vượt xa tiêu chuẩn của phân đường. Đương nhiên cũng bao gồm một vài nhiệm vụ tới từ Tổng Đường. Nhiệm vụ cũng càng phong phú đa dạng hơn, thưởng cũng khác, đương nhiên độ khó khăn khẳng định cũng vậy.

Cường giả tới từ các phân đường đều thích tới nơi này, vừa vặn nhìn xem có nhiệm vụ thích hợp với mình hay không, cũng muốn giao lưu vài tin tứ, lộ ra thân phận làm rạng rỡ mặt mày.

Trong này cũng có một ưu đãi đó là không hạn chế trong phân đường mình, một vài nhiệm vụ mọi người có thể hợp tác hoàn thành. Hơn nữa tới được nơi này, trình độ cũng không quá kém. Tu hành vốn là như vậy, mạnh hợp tác mạnh, mạnh càng mạnh, yếu càng yếu.

Bỗng nhiên một tiểu đoàn thể gồm năm người đi tới Phong Vân Các làm ra một hồi xao động. Năm người đi tới này, đầu lĩnh hiển nhiên không một ai không biết, một trong Thánh Đường cửu kiệt Linh Ẩn Đường Lý Minh Nhân. Lần trước thứ tư, nhưng hắn cũng không phải là nổi danh nhất, người trẻ tuổi bên cạnh Minh Nhân mới đáng chú ý --- Lý Thiên Nhất.

Cũng không biết là ai truyền đi, tin tức Lý Thiên Nhất được nhiều trưởng lão tổ sư Thánh Đường nói là thiên tài trăm năm có một lộ ra. Nhưng là miệng nói thì cũng không có gì, tiền bối cũng có thể trông nhầm, hơn nữa thiên phú không có nghĩa là thực lực.

Thế nhưng Tiên Nguyên Đường Lương Nguyên thảm bại trong tay người này, lập tức dọa lui tất cả khiêu chiến. Lương Nguyên là đứng thứ ba lần trước, hắn cũng thua, đây không phải giỡn nha.

Đối với “lời đồn” này Tiên Nguyên Đường từ trên xuống dưới duy trì im lặng không nói gì. Nhưng Tiên Nguyên Đường và Linh Ẩn Đường hiện giờ không đội trời chung. Như vậy xem ra, chuyện này rất có thể là thật đi, ít nhất Lương Nguyên cũng bị thiệt hại nặng.

“Nghe nói bọn họ tiếp một nhiệm vụ hai ngày trước.” Một đệ tử Ngự Thú Đường chỉ chỉ lên trên đầu.

Tư thế này thuyết minh nhiệm vụ này tuyệt đối khó thông thiên, vì cổ vũ các phân đường, tổng đường cũng sẽ tuyên bố ra một số nhiệm vụ gần như không có khả năng hoàn thành.

Minh Nhân đi tới chỗ giao nhiệm vụ, thản nhiên nói: “Linh Ẩn Đường giao nhiệm vụ, đánh chết Hỗn Nguyên Hải Độc Thiềm Vương.”

Lập tức toàn Phong Vân Các ồ lên một mảnh, đây là nhiệm vụ xếp thứ chín trong những nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.

Trưởng lão giao nhận nhiệm vụ cũng ngẩn ra, kiểm tra nội đan độc thiềm là thật.

“Nhiệm vụ xác nhận hoàn thành, trưởng cho một nghìn điểm cống hiến, 10 trung phẩm linh thạch, 100 hạ phẩm linh thạch.”

Trương Lương cũng trà trộn trong đó, xem như là một loại cảm xúc mênh mang vậy. Thật là hùng mạnh, đây là người trâu bò nhất Lý Thiên Nhất sao? A, thật là đẹp trai, còn có thực lực cùng bối cảnh như vậy… Chậc chậc, chỉ sợ có mình hắn mới xứng đáng với tiên tử như Dương Dĩnh sư tỷ.

Minh Nhân nhìn thoáng qua Lý Thiên Nhất, Lý Thiên Nhất ánh mắt rất kiên định, chưa từng thay đổi qua.

“Trưởng lão, chúng ta muốn tuyên bố nhiệm vụ. Biến phần thưởng đoạt được lần này chuyển hết thành phần thưởng cho nhiệm vụ mới này.” Minh Nhân nói.

Trưởng lão đối diện cũng ngây ngẩn cả người, đây chính là một phần thưởng tương đối lớn. Không ngờ lại dùng để tuyên bố nhiệm vụ. Chuyện này trước nay không hiếm thấy, nhưng bút tích lớn như vậy cũng là lần đầu tiên.

“Các ngươi xác định?”

“Đúng vậy.”

“Các ngươi nói nội dung của nhiệm vụ, còn có thời gian hạn định nữa.”

“Chúng ta muốn tìm một người, thân cao khoảng một mét sáu, tuổi chừng trên dưới hai mươi. Hắn có hai yếu điểm, một là có một bằng hữu mập mạp, hai là có thể phá giải Cửu Thiên Ly Hỏa Kiếm, thời gian nửa năm.”

Trưởng lão cũng không khỏi nổi lên hứng thú, nhìn thoáng qua Lý Thiên Nhất. Lý Thiên Nhất là ai hắn đương nhiên biết rõ, phá giải Cửu Thiên Ly Hỏa Kiếm sao? Điều này sao có thể?

“Đi, tuyên bố nhiệm vụ xong, bất kể thành công hay không, đều phải khấu trừ 10 hạ phẩm linh thạch.”

“Cứ như vậy đi!”

Mọi người trong Linh Ẩn Đường tới vội vàng đi cũng vội vàng. Nhưng toàn bộ Phong Vân Các Thánh Đường như một cái nồi lớn đang sôi sục vậy. Trương Lương kích động phát điên rồi, Thánh Đường không ngờ thật sự có ẩn núp thiên tài, hóa ra lời đồn là có thật.

Tới tột cùng là ai chứ?

Chân chính có thể tham khảo chỉ có hai điểm, một là có bằng hữu là người mập mạp … có thể người tu chân giới mập mạp không nhiều lắm, nhưng cũng không ít. Mà bằng hữu của mập mạp bình thường đều rất nhiều. Điểm thư hai cũng rất tuyệt đối, có thể phá giải Cửu Thiên Ly Hỏa Kiếm, sặc, ít nhất Lương Nguyên không được, thậm chí không phải là Thánh Đường cửu kiệt, vậy tới cùng là ai?

Trương Lương tâm ngứa muốn chết.