Thánh Đường

Chương 79: Kích động




Đạo Quang đường quả thực là một nơi đáng sợ, người ở đây thực lực chẳng những mạnh mẽ, đầu óc cũng là một môn thi đấu lợi hại. Trong cái vòng tròn này, không linh hoạt một chút, chết cũng không biết chết như thế nào.

Nhất là Ninh Chí Viễn này, từ khi trở thành đại sư huynh Đạo Quang Đường, hắn vẫn là cao thủ đệ nhất của tuổi trẻ Thánh đường. Dường như mỗi một lần đại hội, hắn đều không dùng toàn lực đã có thể dễ dàng dành thắng lợi.

Đối với cái gì mà hội Bách Bảo đường, Lý Thiên Nhất không chút hứng thú. Hắn đúng là chỉ chuyên tâm tu hành, điều mà trước nay chưa từng có. Hắn chứng kiến cảnh Vương Mãnh cử trọng nhược khinh thực hiện bộ pháp đó, thì tâm lý hiếu thắng của hắn hoàn toàn bị kích phát ra rồi.

Theo cách nói của Minh Nhân, Vương Mãnh đã hoàn toàn kích phát ý chí chiến đấu của Lý Thiên Nhất. Hắn đã không còn là cái tên cả ngày phất pha phất phơ, thiếu ý chí chiến đấu như trước nữa. Thẳng thắn mà nói trình độ hiện tại của Lý Thiên Nhất căn bản là không phải toàn bộ thực lực của hắn, cho nên từ phương diện nào đó mà nói, tất nhiên phải cảm tạ Vương Mãnh rồi.



Kiếm khí mạn thiên như những cánh bướm bay múa chung quanh. Lý Thiên Nhất chậm rãi thu kiếm về, hắn mỗi ngày đều dùng hết khí lực và tinh lực, trạng thại này trước kia chưa từng có.

Ba…ba…ba..

“Sư huynh, sao lại rảnh tới xem ta vậy.” Lý Thiên Nhất thu kiếm lại cười cười. Hắn rất tôn trọng Minh Nhân, không chỉ vì đối phương là sư huynh, mà bởi vì cách đối nhân xử thế và thực lực sâu không thể lường của Minh Nhân.

Lý Thiên Nhất vẫn cảm thấy kỳ quái, Minh Nhân làm sao lại không thắng được Ninh Chí Viễn, Ninh Chí Viễn kia thực sự lại hại như vậy sao?

“Tới xem ngươi có cần cái gì hay không, không tồi nhỉ, tuy rằng không biết Cửu Thiên Ngự Hỏa Kiếm của ngươi tiến tới bước nào rồi. Nhưng kiếm khí lăng liệt hơn nữa bên trong còn hơn một tia linh tính rồi rồi…”

Minh Nhân cười nói.

“Ha ha, sư huynh cao minh, có thể nhìn ra được biến hóa của ta, ngươi là người thứ hai.”

Minh Nhân biết, người thứ nhất khẳng định là sư phụ.

“Vương Mãnh người này quả thực làm cho người ta không nghĩ ra được, ngươi gần đây biết hắn đang làm gì không?”

Minh Nhân có cảm giác dở khóc dở cười.

“Ha ha, nói nói xem, người này trên người có chuyện gì ta đều hứng thú cả.”

“Hắn giống như luyện đan, thường thường đi rèn vũ khí, chính là không thấy hắn luyện kiếm gì cả, hoặc là không ai nhìn thấy hắn luyện kiếm lúc nào.”

Minh Nhân bất đắc dĩ lắc đầu khoát tay nói.

Lý Thiên Nhất cũng ngẩn người, đối phương không coi hắn là một chuyện sao?

“Đương nhiên có lẽ hắn vụng trộm luyện kiếm cũng không phải không có khả năng, cũng có khả năng phát hiện ra cái gì nên cố ý lừa chúng ta.”

Minh Nhân nói.

Lý Thiên Nhất lắc đầu, nắm chặt kiếm trong tay mình, một loại cảm giác như si dại nói: “Sư huynh, ngươi chưa từng giao thủ với hắn, ngươi không hiểu. Thân là kiếm tu, vừa ra tay ta đã biết được hắn là người cực độ mê luyến với kiếm. Đó là một loại cộng hưởng, cho nên hắn không có khả năng đổi nghề.”

“Ha ha, tình huống bình thường đúng là không có khả năng, nhưng vấn đề hình như là Chu trưởng lão nhìn trúng hắn.”

“Chu trưởng lão? Không phải là lão đan si Chu Phong chứ?” Lý Thiên Nhất ngẩn người.

“Đúng vậy, hình như là thế, Chu trưởng lão đã nhìn trúng Vương Mãnh. Ngươi cũng biết Chu trưởng lão và Lư trưởng lão thường chuyện bé xé ra to chứ. Lư trưởng lão thu được đệ tử tốt rồi, Chu trưởng lão liền không có ngày nào được tốt cho lắm. Cũng không biết như thế nào mà hắn lại nhìn trúng Vương Mãnh.”

Minh Nhân không phải lo lắng Vương Mãnh không đổi nghề, mà là lo lắng hắn đổi nghề. Thiếu đi đối thủ, Lý Thiên Nhất sẽ rất không vui.

Lý Thiên Nhất biết cảm giác của mình là không sai, nhưng Chu Phong quả thực là đại gia trên phương diện đan đạo ở Thánh đường này. Người được hắn nhìn trúng chỉ sợ là vinh quang cực lớn. Thật vất vả lắm mới tìm được một đối thủ, nếu không còn nữa, chỉ sợ tư vị khó chịu muốn chết à.

“Không được, không được, hắn làm sao có thể đan tu chứ. Đan tu là của đám đàn bà, có cái gì vui chứ. Ta phải đi tìm Chu trưởng lão nói chuyện!”

“An tâm một chút chớ có nóng nảy, việc này không vội. Lấy hiểu biết trước mắt của ta, Vương Mãnh cũng không có nguyện ý làm đan tu, bằng không Chu trưởng lão sẽ không vẫn còn ở lại mà gây sức ép. Tuy nhiên ở hội Bách Bảo Đường, ngươi tốt nhất cũng xuất hiện một cái, nhắc nhở nhắc nhở hắn, như vậy hắn sẽ không làm ngươi thất vọng nữa.”

“Sinh ra ta là cha mẹ, nhưng hiểu ta lại là sư huynh. Ha ha, sư huynh là người đầu tiên được biết, Cửu Thiên Ngự Hỏa kiếm của ta đã sắp đại thành rồi, chẳng những đầy đủ, hơn nữa còn không chút sứt mẻ.”

Nói tới đây trên người Lý Thiên Nhất tản mát ra khí phách vô địch thiên hạ và tin tưởng.

Dưới cường thế của Vương Mãnh, Lý Thiên Nhất bạo phát ra tiềm lực khó có thể tưởng tượng được. Thiên tài đối mặt với khó khăn chỉ có hai loại khả năng, hoặc là từ này về sau là không thể gượng dậy nổi, tan biến đi trước mặt mọi người. Hoặc là bùng nổ cực hạn, trở thành đối thủ đáng sợ nhất.

Hiển nhiên Lý Thiên Nhất thuộc loại người sau.

Minh Nhân ngẩn người: “…Ngươi nói là đại thành?”

“Ha ha, cuối cùng cũng có một chuyện khiến cho sư huynh kinh ngạc. Ta còn tưởng rằng không chuyện gì qua mặt được ngươi chứ.”

“Ha ha, chúc mừng sư đệ, chỉ sợ các tổ sư cũng phải chấn kinh rồi, ta ngày càng mong đợi.”

Minh Nhân nói.

“Sư huynh, còn chưa đủ, luyện thành Cửu Thiên Ngự Hỏa kiếm chỉ là bước đầu tiên. Vương Mãnh tiểu tử này ngàn vạn lần đừng làm cho ta thất vọng.”

Vương Mãnh bị Lý Thiên Nhất nhắc tới không ngừng hắt xì. Hắn phát hiện ra trong luyện đan đúng là nâng cao được hiệu quả của đan hỏa một chút. Cho nên liên tục làm những đan phương cơ bản, nhưng hắt xì một lát làm hỏng mất tiết tấu của hắn.

Vốn tưởng rằng tam phẩm đan hỏa rất dễ dàng, luyện rồi mới biết, khác nghề như cách nói. Xem ra trước hội Bách Bảo đường luyện thành đã không tồi rồi.

Bên cạnh đã bày ra vài loại đan dược, đều là Vương Mãnh dùng luyện tập cả.

Mà ở tổng đường, Triệu Lăng Huyên mỗi lần chuồn êm ra ngoài đều bị nhốt một thời gian. Trên người nàng bị ấn truy tung ấn, không thể chạy đi đâu được.

“Tiểu Linh a, ngươi nói nam nhân thích nữ nhân như thế nào?” Triệu Lăng Huyên gõ gõ đầu Cửu Thiên Hỏa Loan, thảo luận vấn đề rất thâm ảo.

Cửu Thiên Hỏa Loan nghiêng cái cổ…vấn đề này dường như không nên hỏi nó thì phải?

“Ta vụng trộm nghe các sư tỷ thảo luận, nữ nhân ngực phải lớn, đùi phải thon dài, thẳng tắp, da thịt phải trắng bóc, một chút tỳ vết cũng không được có. Chỉ có điều bộ dạng như thế này phải lớn lên mới có thể thấy được. Ta còn muốn lớn lên mà, thật là, thời gian sao nó lại qua chậm như vậy chứ!”

Triệu Lăng Huyên oán hận nói, nhìn nụ hoa của mình mà trong lòng rất sốt ruột, rất không có lực sát thương nha.

Cửu Thiên Hỏa Loan không biết phải nói gì, chất phác nhìn Triệu Lăng Huyên.

“Không được a, thời gian không đợi người, xem ra trong thời gian ngắn lớn lên là không có khả năng rồi. Ta chỉ có thể đi theo đường lối đáng yêu mà thôi. Ta cảm thấy sư huynh hẳn là thích loại hình đáng yêu nhu thuận. Ta trước nay rất hoạt bát, rất không nghe lời, ôi, ấn tượng thế này cũng không tốt!”

Triệu Lăng Huyên vỗ tay một cái, như tìm được điểm mấu chốt, đứng trước gương bày ra tạo hình nhu thuận, quả nhiên là lực sát thương mười phân.

Chỉ có điều nha đầu này vẫn chưa hài long với chính mình, nhìn dáng người của mình mà thở dài.

Cửu Thiên Hỏa Loan không nhìn được nữa, chuyện gì vậy? Chủ nhân của nó là xinh đẹp nhất, làm sao mà không hoàn mỹ chứ, nhiều lắm chỉ là tên nhà quê kia không biết nhìn mặt hàng thôi.

Triệu Lăng Huyên vặn đầu Cửu Thiên Hỏa Loan lại nói: “Hội Bách Bảo đường sắp bắt đầu rồi, thật muốn đi chơi, tuy nhiên sư phụ khẳng định không cho.”

Cửu Thiên Hỏa Loan kêu lên vài tiếng, Triệu Lăng Huyên lập tức vui vẻ nhảy dựng lên, ôm lấy Cửu Thiên Hỏa Loan nói: “Tiểu Linh Linh thật thông minh, chỉ cần ta phá tan được tầng hai mươi, sư phụ khẳng định thả ta ra ngoài!”

Đúng theo như lời Triệu Lăng Huyên nói, dường như thăng cấp với nàng chỉ cần một lý do mà thôi…

Đôi khi đối với thiên tài, cuộc sống chỉ cần một cái kích động.