Thanh Hoa Đế Quân

Chương 8: Phần 7




Tuế Tử Thiều, cái tên nàng chôn vùi trong lòng đã nhiều năm, mấy vạn năm sau, cuối cùng lại được thấy ánh mặt trời trong tình cảnh này.

Năm đó thần ma đại chiến, giữa cuộc chiến loạn Ma quân chẳng may đánh sụp trụ chống trời, trời long đất lở, tam giới nguy cấp trùng trùng. Thiên quân Tuế Ngôn An thừa cơ làm loạn, bị Thiên đế vừa kế vị Mặc Tử Dạ phán xử cực hình, đồng thời lưu đày vợ con hắn đến hồng hoang, sau đó liên hợp với Thanh Hoa Đế quân vá trụ chống trời, qua trăm nghìn năm cần mẫn làm việc mới khôi phục lại nguyên khí của Tiên giới.

Bất luận là Tiên giới hay Ma giới, ai cũng nói Thiên đế Mặc Tử Dạ quả thực là vị Thiên đế nhân đức nhất. Thế nhưng chỉ có nàng biết rõ, đằng sau bộ mặt nhân đức kia, chôn giấu bao nhiêu xương trắng vô tội.

Như phụ thân nàng, như mẫu thân nàng.

Nàng vẫn còn nhớ đêm mưa hôm đó, nàng ở trong phòng nghe thấy tiếng tranh cãi của cha mẹ nàng. Người mẫu thân luôn dịu dàng ấy lần đầu tiên gào thét với phụ thân: “Hắn chỉ muốn tìm một lý do mà thôi! Trụ chống trời đã sụp, hắn muốn luyện thiên thạch tu bổ, hắn không muốn để tất cả chúng tiên trên Tiên giới tiêu hao tiên lực, cho nên hắn muốn hy sinh chàng!”

“Hắn muốn luyện chàng thành thiên thạch vá trời, lại nghĩ đến thanh danh hiền đức của hắn mà đội lên đầu chàng cái mũ tày tội như thế, thực sự là tâm kế ác độc không gì bằng! Nhưng vì sao Thanh Hoa cũng có thể giúp hắn chứ? Thanh Hoa đối xử với chàng như vậy, vì sao chàng không hận hắn?!”

Lúc ấy, nàng nhỏ tuổi nên nghĩ, đó chỉ là những lời nói nhảm của mẫu thân, Thanh Hoa của nàng sẽ không đối xử với phụ thân nàng như thế, người chồng tương lai của nàng, người nàng yêu thích từ ngày còn bé.

Mãi đến khi phụ thân mất, mãi đến khi nàng bị lưu đày ra cảnh giới hồng hoang, mãi đến khi mẫu thân vì nàng mà nghịch thiên cải mệnh, lấy chính mẫu thân làm tế phẩm sống, sau đó tự mình lăng trì, nàng mới không thể không thừa nhận.

Hắn thật sự, chính là như vậy.

“Ta đã bày trận pháp từ sớm,” nàng cắm mạnh thanh kiếm xuống đất, mặt đất bắt đầu chấn động, toàn bộ chúng tiên nhân tái nhợt nhìn Quân Tử Thiều đứng trên cao, nhưng giờ khắc này, sắc mặt của Thiên đế đã thay đổi từ nét kinh ngạc ban đầu thành vẻ dửng dưng từ lâu.

Hắn nhìn nàng một cách rõ ràng, giống như đã biết hết tất cả. Quân Tử Thiều phớt lờ ánh mắt của đối phương, chậm rãi nói: “Tru thần trận, nửa canh giờ sau, ta cùng các vị, phi hôi yên diệt.” (tan thành tro bụi, để nguyên văn cho hay)

Lời vừa thốt ra, chỉ trong khoảnh khắc, chúng tiên liền trở nên hỗn loạn. Rất nhiều thần tiên bắt đầu rời khỏi hiện trường, nỗ lực tìm đường thoát ra ngoài. Nhưng chẳng ai thành công, toàn bộ tiên nhân rối bời và tuyệt vọng mà vùng vẫy, hệt như dã thú bị nhốt trong lồng.

Quân Tử Thiều và Thiên đế đều lạnh nhạt bàng quan với những điều ấy, suy nghĩ một lát, Thiên đế mới nói: “Tại sao ngươi không giết Thanh Hoa?”

“Vì sao ta phải giết hắn?” Nghe Thiên đế hỏi, Quân Tử Thiều lại nở nụ cười: “Tất cả mọi chuyện đều do một tay ngươi sắp đặt, chẳng qua Thanh Hoa chỉ là đồng lõa trong đó mà thôi, vì sao ta phải giết hắn?”

“Ngươi thích hắn.” Thiên đế mỉm cười khẳng định, ngẩng đầu nhìn về phía đám mây đang cuồn cuộn tích tụ. Quân Tử Thiều nhíu mày, nhìn đám mây trắng quay cuồng đó, lạnh lùng nói: “Thích thì sao không thích thì sao? Ta và hắn, cuối cùng cũng sẽ không bao giờ gặp lại.”

Vừa dứt lời, giống như là để đánh vào mặt nàng, sau một luồng sấm sét vang đội, bầu trời đột ngột xuất hiện một vết nứt, một chàng trai áo trắng từ trên trời rơi xuống. Chàng trai ấy xoay người trên không trung, sau đó lập tức rơi xuống bên cạnh nơi cô gái đang đứng.

Hình như hắn bị thương rất nặng, vừa mới hạ xuống liền lảo đảo, vấp một cái rồi ngã nhào.

Ngay lúc đó, Quân Tử Thiều cả kinh lùi một bước, vô cùng hoảng hốt nhìn chàng trai dưới đất.

Hắn chưa bao giờ chật vật như vậy, cả người đầy rẫy vết thương, ngã lăn trên mặt đất, thậm chí chút sức lực chống đỡ bản thân cũng không có.

Hắn nằm trên đất, chầm chậm ngẩng đầu nhìn nàng, gương mặt tuấn tú xinh đẹp vẫn còn vương vết máu, nhìn thật lâu, cuối cùng hắn chậm rãi nở nụ cười.

Đôi mắt như vầng trăng khuyết, sắc môi hồng nhạt. Giống như hắn đã từng trong những ngày xa xăm ấy.

Hắn nói: “Tử Thiều, thật đúng là nàng.”

Sau đó hắn lại nói: “Tử Thiều, còn may, ta đã trở về.”

“Thu tay đi.” Hắn nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng, che đậy một chút sợ hãi: “Trận pháp của nàng…sớm đã có kế sách ứng đối, đừng liều mạng nữa.”

Nghe được lời nói như thế, Quân Tử Thiều dần dần bình tĩnh lại, thu hồi nỗi kinh sợ ban đầu, chậm rãi nói: “Ta biết, nhưng mà, ý của chàng là, để ta về tay không như vậy sao?”

Tiếng nói của nàng đột ngột tăng cao vài bậc: “Ta ở hồng hoang hai vạn năm, Vô Phương năm vạn năm, trải qua số kiếp sinh tử mà trở lại, chàng cảm thấy, ta có thể về tay không ư?!”

Hắn không nói nữa, sau hồi lâu, hắn ra sức chống đỡ bản thân bò dậy, thở hồng hộc, cúi đầu, khom người xuống. Đó là động tác nhục nhã biết bao, nhưng vì là hắn, nó vẫn mang theo sự anh tuấn phong nhã, hoàn toàn không thể tổn hại đến vẻ cao quý của hắn.

Đây là chàng trai nàng từng ngày đêm nhung nhớ, đây là Đế quân cao cao tại thượng của Thiên giới. Vậy mà giờ này khắc này, hắn lại quỳ gối dưới chân nàng, dùng tư thế cung kính nhún nhường đến vậy, chầm chậm nói: “Là lỗi của ta.”

Hệt như sấm sét, chớp giật bên tai nàng.

Nàng đợi nhiều năm như thế, cuối cùng ngày hôm nay, lại nghe được câu nói này của hắn.

Trường kiếm bất giác đột ngột chỉ thẳng vào mặt hắn, cách hắn vỏn vẹn một tấc.

“Câm miệng.” Bàn tay cầm kiếm run rẩy, chuyện cũ rõ ràng trước mắt.

Những năm đó, nàng vẫn còn là đứa bé con, nàng vẫn còn thích hắn, hắn vẫn là người như thiên thần trong lòng nàng.

Cho dù hắn liên thủ cùng người khác hại chết phụ thân nàng, cho dù nàng và mẫu thân bị lưu đày hồng hoang, nhưng trước nay nàng chưa từng chân chính oán hận hắn.

“Lỗi của chàng? Chàng nghĩ rằng, một câu lỗi của chàng là có thể xóa bỏ sao?!”

“Lúc bị lưu đày đến hồng hoang, ta vẫn cho là, chàng sẽ đến cứu ta và mẫu thân.” Thanh kiếm nàng chỉ vào hắn dần dần bình ổn: “Ngày nào ta cũng khắc tên chàng lên cây vãng sinh, mỗi ngày một cái, chàng biết ta khắc hết bao lâu không?”

“Ta khắc đến khi toàn bộ rừng cây vãng sinh đều là tên chàng, ta một mực chờ đợi! Mãi đến khi mẫu thân ta chết đi! Một mực chờ đợi ngày ta rời khỏi hồng hoang!”

“Biết bà chết như thế nào không?” Nàng nói, không nhịn được cất cao giọng, âm điệu bắt đầu run rẩy: “Bà cắt từng đao từng đao lên người mình, tổng cộng tám trăm chín mươi bảy đao, khi đó bà mới chết! Vì để mở thông đạo từ hồng hoang đến Vô Phương giới, bà tình nguyện chết bằng cách đau đớn như thế! Nhưng lúc ấy, chàng đang làm gì?!”

Mũi kiếm đâm mạnh vào cơ thể chàng trai, nàng rốt cuộc không kìm nén nổi nữa, rơi lệ như một đứa bé: “Khi ta cùng đường mạt lộ, khi ta tuyệt vọng cùng cực, khi ta thống khổ, bi thương, khi ta kề cận cái chết hết lần này tới lần khác, chàng, người từng nói với ta nhất định sẽ đến đón ta, đang ở đâu?!”

Nhưng dù là thế, dù nàng ở Vô Phương giới ngày đêm tự nhủ phải giết chết hắn, cuối cùng khi đối mặt với hắn, nàng vẫn không có cách nào để xuống tay.

Tận lực áp chế hết thảy sát ý, cùng hắn trải qua khoảng thời gian tốt đẹp như vậy.

Vốn định đưa hắn rời khỏi, vốn muốn thả hắn đi.

Nhưng hắn lại cố tình quay về, cố tình quỳ ở đây như thế này.

“Là lỗi của ta.” Lặp lại lần nữa, giọng nói chàng trai có chút khàn khàn, cả người khẽ run, dường như đang cực lực đè nén thứ gì đó.

“Ta không cần chàng xin lỗi.” Nàng hít sâu một hơi, chầm chậm nói: “Chuyện tới nước này, chàng có xin lỗi thêm nữa thì cũng đã quá muộn.”

Nhìn đất trời rung chuyển, nàng khẽ cười: “Trời xanh bất nhân, vì sao ta phải cố kỵ?”

Nàng đã sớm bị vứt bỏ quá nhiều năm.

Cái đêm chứng kiến phụ thân mất đi, cái đêm giẫm lên màn mưa mà rời khỏi nàng, những ngày nhìn mẫu thân nàng cố chấp lăng trì chính mình ngay trước mặt nàng.

Nàng từ lâu, đã bị vứt bỏ quá nhiều năm rồi.

Xung quanh là tiếng động đất ầm vang, chàng trai ở bên cạnh cuối cùng vẫn tiếp tục mở miệng: “Tất cả trách nhiệm đã qua, ta nguyện một mình gánh chịu.”

Âm thanh lành lạnh như tuyết trắng trên núi cao, không hề ngập ngừng do dự: “Tử Thiều, đừng liên lụy người vô tội.”

Nàng không nói, lẳng lặng nhìn hắn. Thật lâu sau đó, nàng chậm rãi nở nụ cười.

“Thanh Hoa, ta luôn cảm thấy chàng rất kỳ lạ.”

“Chàng điều khiển vạn loài trong thiên địa, chấp chưởng Thập điện Diêm La. Chàng cứu muôn dân thiên hạ, phổ độ cho kẻ qua đường không quen biết, nhưng trước giờ không hề cứu ta.”

“Ta chán ghét mọi người, lại yêu sâu đậm một mình chàng, ta khinh thường phớt lờ tất cả, lại chỉ hận một mình chàng.”

“Thanh Hoa,” nàng quay đầu nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ mệt mỏi: “Chàng biết không, ngay từ ngày còn nhỏ, chàng muốn, ta liền cho.”

“Lần này,” trường kiếm vung lên, nàng lãnh đạm nhìn hắn, “Cũng là như thế.”