Thanh Long Đồ Đằng

Chương 10: Đại đào cương




Sáng sớm hôm sau.

Một khối thi thể được vải trắng che đậy đặt trên chính đường, lão phu nhân được hạ nhân nâng tới, lảo đảo mấy bước, bùm một tiếng quỳ xuống khóc lớn: “Nữ nhi số khổ của ta! …”

Cả sảnh đường mọi người không đành lòng nhìn, đều thổn thức quay đầu, một loạt “Lão phu nhân nén bi thương”, “Thiếu trang chủ nén bi thương” không ngừng bên tai.

“Tối hôm qua bên trong trang viện đột ngột phát hoả, gia muội trong tú lâu chạy ra không kịp, đến khi dập tắt lửa, đã…” Phó Văn Kiệt dừng một chút, vươn tay che mặt, một lúc lâu mới nâng lên ánh mắt đỏ bừng: “Việc này đột ngột xảy ra, tại hạ cũng không nghĩ tới, gia muội ngày hôm qua còn đang yên lành mà đứng chỗ này, hôm nay liền đã thành thiên nhân vĩnh cách…”

Cảnh Linh đứng ở trước đám người quay đầu lại, nhìn về phía Tạ Vân đang dựa ở trong góc.

Đan Siêu tiến lên nửa bước chặn tầm mắt của hắn, Cảnh Linh hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.

Tối hôm qua sau khi hoả hoạn bùng nổ, phía tú lâu ánh lửa tận trời, tiếng người mang nước cứu hoả huyên náo ầm ĩ, nhất thời phá tan thế giằng co giữa hai người trong đình viện. Cảnh Linh nguyên bản còn tính toán tiếp tục tra hỏi, nhưng mấy thủ hạ Thần quỷ môn phi báo chuyện quan trọng, không biết đưa lỗ tai nói gì đó, Cảnh Linh thế nhưng lập tức không hề tham chiến, chỉ đem móc câu lạnh lẽo như băng đối Đan Siêu điểm điểm, cười lạnh một tiếng, thả người nhảy vọt mà đi.

Đan Siêu trở về trước cửa phòng, đưa tay muốn đẩy, giữa không trung lại chần chờ, sau đó chỉ dùng ngón tay gõ hai cái: “Long cô nương, ngươi có sao không?”

Trong cửa một mảnh yên lặng.

“Long cô nương?”

“… Đa tạ đại sư cứu giúp, ta không sao.”

Chẳng biết tại sao Đan Siêu cảm thấy thanh âm Long cô nương so với thường ngày có vẻ trầm thấp, ẩn ẩn còn có chút khàn khàn, nhưng người trải qua kinh biến thanh âm run rẩy biến đổi cũng là bình thường, bởi vậy liền không truy vấn thêm, chỉ nói: “Bên ngoài đi lấy nước cứu hoả, ngươi hãy ở trong phòng đừng đi ra. Đoán kiếm trang không thể ở lâu, chúng ta ngày mai sẽ lên đường rời đi, người bên ngoài nói như thế nào không cần quản.”

Ai ngờ trong phòng Long cô nương cười nhẹ, thanh âm kia giống như băng trong thanh thủy nhẹ nhàng va chạm: “Đã muộn rồi. Đi không được!”

Sảnh đường đã sớm căng cờ trắng, khách nhân mỗi người đều bi thương, hạ nhân mặc áo tang, vài nha hoàn bên người Phó Tưởng Dung gom thành một đoàn, ở bên chân thi thể khóc đến thút thít nghẹn ngào.

Phó Văn Kiệt lau lau khóe mắt lệ quang, nức nở nói: “Tệ trang nguyên bản nhận được võ lâm đồng đạo quá yêu, dự định gánh vác tháng sau mở võ lâm đại hội, ngay cả vật phẩm nhân thủ đều đã được an bài tốt. Nhưng hiện giờ xảy ra việc thảm thiết bực này, thật sự là ngoài dự đoán…”

Chúng khách tự nhiên sôi nổi tỏ vẻ Thiếu trang chủ không cần để ý, chỉ tiếc Đại tiểu thư trời ghen hồng nhan, hương tiêu ngọc vẫn, thiên tai nhân họa khó có thể tránh khỏi…

“Thiếu trang chủ,” trong đám người đột nhiên truyền đến một thanh âm không chút để ý.

Mọi người lập tức quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên mặc đồ đen, thân mang song câu đứng ở nơi đó, mái đầu tóc đỏ kiệt ngạo vô song. Phó Văn Kiệt cau mày nói: “Cảnh công tử?”

Cảnh Linh liếc dò xét thi thể một khắc: “Tại hạ có một điều nghi vấn.”

“Cảnh công tử mời nói.”

“… Đoán kiếm trang thực nghèo sao?”

“Nói chuyện kiểu gì vậy!” trong đại đường nhất thời có người thốt ra, đưa tới một đoàn tiếng phụ họa, lão phu nhân canh giữ ở bên thi thể nhất thời tiếng khóc càng to.

Phó Văn Kiệt đau đầu vô cùng: “Tệ trang mặc dù không bằng Thần quỷ môn nhà lớn nghiệp to, tốt xấu cũng có mấy chục năm cơ nghiệp. Tất cả tiêu phí tự có thể xử lí, không cần ngoại nhân lo lắng. Cảnh công tử hỏi cái này rốt cuộc là có ý gì?”

“Thật không?” Cảnh Linh thản nhiên nói: “Nhưng nếu là Đoán kiếm trang như vậy, vì sao chủ tử đi ngủ bên cạnh một nha hoàn tuỳ thân đều không có, mặc cho hoả hoạn cố tình chỉ thiêu chết mỗi mình tiểu thư?”

Hiện trường tiếng lao xao chỉ trích đột nhiên giảm xuống. Bỗng nhiên một nha hoàn quỳ bên cạnh thi thể Phó Tưởng Dung hét to: “Là quỷ!”

Nha đầu kia đầu gối lùi lại hai bước, khóc đến thở hổn hển, cả người tựa hồ cũng muốn hỏng mất: “Từ… từ sau khi Thiếu phu nhân qua đời, ban đêm nội viện liền thường xuyên có thể nghe thấy tiếng quỷ khóc. Tuần đinh ban đêm có người còn mấy lần nhìn thấy bóng trắng ở phía sau sơn mộ lúc ẩn lúc hiện, đều nói là Thiếu phu nhân oán khí sâu nặng, cho nên mới… Tối trước đêm hoả hoạn một ngày, chúng ta đều tận mắt nhìn thấy thấy nữ quỷ ở trong sân, toàn thân đều là máu… cực kỳ đáng sợ…là lão phu nhân nghiêm lệnh không cho chúng ta nói ra bên ngoài…”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, thấy lão phu nhân chỉ im lặng gạt lệ, cũng không có ý ngăn cản nha đầu kia nói chuyện, tựa hồ là cam chịu.

“Đêm qua chúng ta nghe bên ngoài lại có tiếng quỷ khóc, chợt gần chợt xa, trong lòng thập phần sợ hãi. Lại không dám đi quấy nhiễu tiểu thư, liền trộm đánh thức mọi người ngồi xúm với nhau ở gian ngoài, thắp đèn niệm Phật. Niệm ước chừng nửa canh giờ, đột nhiên nghe trong nội viện dần dần truyền đến động tĩnh, tiếng cửa sổ phanh một cái mở ra, tiểu thư ở bên trong hét lên ‘Người đâu, mau tới, có quỷ!’ …”

“Chúng ta vài kẻ cuống quít chạy tới, chẳng hiểu như thế nào lại đều không mở được cửa, chỉ thấy bên trong ánh lửa bùng lên, cùng với âm thanh nữ quỷ gào khóc, chúng ta liền… liền …”

Cảnh Linh nói: “Các ngươi liền bỏ chạy?”

Nha hoàn vừa khóc vừa gật đầu, nghĩ đến vẫn còn sợ hãi.

“Sống chết trước mắt như thế nào còn nghĩ được cái gì khác ngoài việc lo cho mình chạy thoát thân!” Lão phu nhân ở bên cạnh liền khóc than: “Trên đời này kẻ trung phó cũng chỉ có trong thoại bản, bọn nha đầu này như vậy cũng không có gì lạ!”

Trong sảnh người người thổn thức. Có kẻ kinh hồn táng đảm, có kẻ niệm Phật không thôi, có kẻ khen lão phu nhân thông tình đạt lý, đủ dạng các loại.

Đan Siêu nhẹ nhàng mà “Di?” một tiếng.

Tạ Vân khàn khàn nói: “Như thế nào?”

Sau chuyện đêm qua tiếng nói của y liền có chút thô ách, có thể là khi Cảnh Linh lấy ngón cái ấn trụ cổ họng y đã làm bị thương chỗ nào, sáng nay thanh âm liền trở thành không được tự nhiên như cũ.

Đan Siêu lắc lắc đầu không nói gì, Tạ Vân thản nhiên nói: “Ngươi là muốn nói là lão thái thái này cổ hủ, ngang ngược vô lý; đêm hôm trước nghe thấy bọn nha hoàn nói chuyện ma quái còn thề thốt phủ nhận, như thế nào hôm nay con gái vừa chết, nàng lại trở thành thông tình đạt lý, có phải hay không?”

Đan Siêu cười nhẹ, niệm một tiếng Phật hiệu: “Bần tăng không có…”

Hắn muốn nói ‘không có ác nghiệt như vậy’, nhưng nói đến bên miệng lại ngậm tăm, cái gì cũng đều chưa nói.

“Không phải ác nghiệt.” Tạ Vân giống như rất quen thuộc suy tư của hắn, nói: “Ngươi hoài nghi là đúng, lão thái thái đích xác có điểm cổ quái. Phó Văn Kiệt cũng không thích hợp, từ lúc chúng ta lần đầu tiên ở bên Tây Hồ gặp gỡ, lời trong tiếng ngoài của hắn liền…”

“… Ở nơi xa lạ đối tất cả mọi người chung quanh cần phải bảo trì lòng cảnh giác. Tin tưởng vững chắc nội tâm thiện ác, đi theo trực giác của chính mình, không được dễ dàng buông tha bất luận một điểm đáng ngờ gì, cũng không cần đem toàn bộ hoài nghi đều biểu lộ trên mặt.” Tạ Vân chậm rãi nói: “Cái này chính là quy tắc hành xử đầu tiên trong chốn giang hồ.”

Đan Siêu nhìn về phía trước, chỉ nghe thanh âm Tạ Vân bình thản lại không nhanh không chậm từ bên cạnh truyền đến, không biết như thế nào, cảm giác kỳ quái ngày đó ở bên cạnh hồ nước đột nhiên nảy lên trong lòng lần thứ hai.

Giống như rất nhiều năm về trước cũng có một người như thế, giảng giải từng bước cặn kẽ nông sâu cho mình thấu hiểu đạo lý, không phiền không chán.

“Long cô nương, là từ đâu mà ngươi hiểu được những điều này?” Đan Siêu đột nhiên hỏi, “Ngày thường ngươi ở Tạ phủ cũng thường xuyên tiếp xúc với người giang hồ sao?”

Hắn quay đầu nhìn Tạ Vân. Người này cũng nhìn về phía hắn, đối diện một lát sau, khóe miệngTạ Vân hơi hơi cong lên.

“Người đều giống nhau. Bất luận giang hồ, triều đình hay là thường dân bách tính, ở nơi nào người cũng đều giống nhau.” Tạ Vân ánh mắt nhàn nhã mà trêu chọc: “Đương nhiên khả năng còn có một nguyên nhân là ta so với ngươi… từng trải hơn… rất nhiều…”

“Ta đã gần ba mươi rồi, người trẻ tuổi.” Tạ Vân giữa ánh mắt khó có thể tin của Đan Siêu cười nói “Chỉ là nhìn đoán không ra mà thôi.”

Trên sảnh bên kia, lão phu nhân được thị nữ dìu đi, khóc không thành tiếng. Phó Văn Kiệt cũng là hốc mắt hàm lệ, nặng nề mà che lại gương mặt.

Cảnh Linh vẫn nhìn chằm chằm thi thể bị vải trắng che lại trên mặt đất, đáy mắt tựa hồ có chút hoài nghi. Một lát sau thừa dịp chung quanh không có ai, hắn đột nhiên bước lên phía trước, cầm một góc tấm vải trắng, soạt một cái liền xốc lên!

“Ngươi làm gì thế!”

“Mau… mau dừng tay!”

“Khinh người quá đáng!”

Trong sảnh đường mọi người lập tức đứng dậy, tức giận liên tiếp mắng thành một đoàn. Lão phu nhân đem quải trượng đập xuống đất “Bịch! Bịch!” thật mạnh, vừa khóc vừa mắng: “Đồ con hoang ở đâu tới vô lễ như thế! Người đã chết cũng không buông tha nàng sao! Người đâu! người đâu!”

Cảnh Linh đối với tiếng mắng tiếng quát hỗn loạn quanh mình nghe mà như không nghe, lẳng lặng quan sát chỉ thấy thi thể kia đã bị thiêu cháy, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng hoa dung nguyệt mạo của Phó Tưởng Dung khi còn sống, chỉ mơ hồ có thể phân biệt được là một thiếu nữ còn rất trẻ, ngoài ra chỉ còn mùi hôi khét nồng nặc ập vào vào mặt mà đến.

Cảnh Linh chờ người đứng gần hắn nhất là Trần Hải Bình xông lên mới đem tấm vải trắng phủ lại, liền đứng dậy lui ra phía sau, không chút để ý mà chắp tay: “Đắc tội, đắc tội!”

“Cảnh công tử! Chớ có khinh người quá đáng!” Phó Văn Kiệt vỗ án thét lên giận dữ: “Người đã chết rồi, ngươi còn muốn cường ép cưới nàng hay sao!”

Cảnh Linh đương muốn nói gì, đột nhiên trên bầu trời ngoài đại đường truyền đến một tiếng chim hót, từ xa rất nhanh tới gần.

Cảnh Linh ánh mắt rung động, xoay người bước nhanh ra ngoài. Đám sát thủ Thần quỷ môn lập tức tiến lên cường ngạnh đem đám người đang căm phẫn tách ra thành một lối trống cho hắn đi.

Ngoài chính đường là một luyện võ trường trống trải. Cảnh Linh đứng lại nhìn lên, quả nhiên trên trời cao có một điểm đen đang cấp tốc lao xuống, rõ ràng là một đầu tiểu ưng đang giương cánh!

Cảnh Linh đưa tay, tiểu ưng ‘xoạt!’ một tiếng, bổ nhào vào cánh tay hắn đứng yên, khép hai cánh, phát ra một tiếng kêu to bén nhọn.

Cảnh Linh sờ sờ lớp lông cứng rắn của nó, từ trên đùi cởi xuống một cái ống bằng bạc – ưng trảo đã quắp sâu vào giáp thủ bằng da trên tay hắn. Sau khi mở ống bạc ra bên trong có một tờ giấy cuốn lại. Hắn tùy tay rung lên mở ra, chỉ thấy trên mặt có hai hàng chữ dày đặc bằng mực nước.

“…”

Cảnh Linh sắc mặt hơi hơi thay đổi.

“Không chỉ phải tổ chức hạ tang linh đình cho xá muội, còn phải tu sửa phòng ốc, đình viện, đủ loại công việc khác. Võ lâm đại hội sợ là không có cách nào cử hành đúng thời hạn được…”

Phó Văn Kiệt đương cố nén nghẹn ngào nói với mọi người cái gì, đột nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng: “Hạ táng? Thiếu trang chủ còn thiếu một sự kiện không tính đến a.”

Cảnh Linh giữa ánh mắt phẫn nộ của mọi người đi vào trong sảnh đường, tư thái kia quả thực như là lững thững dạo chơi nơi sân vắng – Phó Văn Kiệt cố nén phẫn hận, hỏi: “Cảnh công tử có ý tứ gì, tính thiếu sót cái gì?”

“Thần quỷ môn nếu đã hướng Đoán kiếm trang cầu hôn, hôn sự này phải được đứng hàng thứ nhất. Tuy rằng hiện giờ lệnh muội hương tiêu ngọc vẫn ngoài ý muốn, thế nhưng hảo sự đã định lại trăm triệu lần không thể thay đổi, vẫn phải theo kế hoạch tiến hành.”

Phó Văn Kiệt giống như nghe thiên thư mà không hiểu gì cả: “Như thế nào? Ngươi còn muốn cưới xá muội hay sao?”

Cảnh Linh nói: “Đúng!”

“Chẳng lẽ ngươi muốn cưới cái bài vị về nhà?!”

Cảnh Linh lại nói: “Chính thế!”

Hai câu tuyệt không do dự chút nào, hoàn toàn không giống như đùa bỡn, ngay cả ý chiếu lệ cũng không nghe ra.

Cả sảnh đường mọi người ồ lên, lão phu nhân quên cả khóc. Phó Văn Kiệt nhìn chằm chằm thiếu niên kiệt ngạo bất tuân lại nóng nảy đáng sợ trước mắt này, một lúc lâu mới tìm lại được tiếng nói: “Cái kia… Ngươi… cho dù cưới về thì thế nào?”

Cảnh Linh mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết mà sắc nhọn:

“Thần quỷ môn cưới vợ, đương nhiên sẽ nạp sính lễ; mà Đoán kiếm trang gả nữ nhi, tự nhiên cũng nên có của hồi môn…”

“… Ngươi!” Phó Văn Kiệt rốt cục hỏi ra vấn đề chôn dấu trong lòng mọi người: “Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?!”

Cảnh Linh mắt nhìn tờ giấy, lại nhìn về phía Phó Văn Kiệt, trong nụ cười ngạo nghễ tràn đầy ý thái ‘bắt buộc phải có được’: “Tuyết-liên-hoa.”

Tuyết liên hoa!

…Đông Cung Thái tử trúng độc, vật khẩn yếu để cứu mạng chính là Tuyết liên hoa!

Đan Siêu vẻ mặt chấn động, cơ bắp toàn thân đều theo bản năng mà căng thẳng. Tạ Vân bên cạnh hắn lại như sớm đã có dự đoán trước, cũng không thở mạnh lấy một hơi.

Mọi người đầy mặt ngạc nhiên, cũng không biết Cảnh Linh đang nói cái gì. Chỉ có Phó lão phu nhân thốt ra: “Không được!”

Cảnh Linh lạnh lùng nói: “Vì sao không được?”

“Cảnh công tử có điều không biết, Tuyết liên hoa sớm đã tuyệt chủng!” Phó Văn Kiệt vội vàng lớn tiếng: “Tệ trang gần trăm năm trước quả thật có cầu băng sơn Tuyết liên hoa thuỷ để rèn thành hai thanh kiếm độc nhất vô nhị cứng rắn cùng sắc bén; nhưng từ hơn mười năm trước Tuyết liên hoa cũng bởi vì khí hậu Tây Vực biến hóa đã bị tuyệt chủng. Một gốc cuối cùng mặc dù ở trong tay gia phụ; nhưng gia phụ thời trẻ cùng kinh thành đông đài xá nhân Lưu các lão giao hảo, đã xem nó tặng cho Lưu phủ rồi!”

Cảnh Linh nheo mắt, ánh mắt chậm rãi nhìn mọi người chung quanh, cuối cùng dừng ở trên gương mặt trắng như tờ giấy của Phó Văn Kiệt.

Đáy mắt thiếu niên tựa hồ phiếm ra một loại hoài nghi cùng thị huyết hỗn tạp, khiến người ta không rét mà run.

Đúng lúc này, phía sau hắn ánh mắt của Đan Siêu dừng ở trên thi thể đang được phủ vải trắng giữa sảnh đường, đột nhiên cảm thấy không đúng ở chỗ nào đó.

… Thi thể vốn được che đậy cẩn thận, vừa rồi Cảnh Linh loạn giở lên, liền có chút bộ phận lộ ra, chính là một cái tay cháy đen thò ra ngoài.

Năm ngón tay kia vô lực mở ra, bị đốt đến da tróc thịt bong, hoàn toàn nhìn không ra nửa điểm mượt mà trắng nõn ngày xưa, khiến người ta chỉ liếc mắt một cái liền không nỡ lại nhìn cảnh tượng thảm thiết kia nữa; Nhưng mà Đan Siêu lại giống như đột nhiên phát hiện ra cái gì, mi phong hơi hơi nhíu lại, thậm chí chính mình cũng đưa bàn tay cong cong ra tính toán.

“Đại sư nghĩ muốn cùng họ Cảnh kia đoạt tức phụ sao?” Tạ Vân thuận miệng hỏi.

Đan Siêu bỗng nhiên quay đầu: “Long cô nương, người bị lửa thiêu chết là một quá trình, trong quá trình đó sẽ thống khổ giãy dụa, đúng hay không?”

Tạ Vân khẩn thiết nói: “Cái này ta không kinh nghiệm. Nhưng ta cảm thấy đúng thế…”

Đan Siêu hơi gật đầu, ngay sau đó xuyên qua đám người, bước nhanh tiến lên. Chỉ nghe phía trên Phó Văn Kiệt đang kích động nói: “Sau đó tệ trang phái người đi Tây Vực thẩm tra mấy lần, đều hoàn toàn không tìm được bóng dáng Tuyết liên hoa. Cho dù hiện giờ có Tuyết liên hoa trên thế gian này, cũng tất nhiên là ở nơi đỉnh núi tuyết cao ngàn dặm không dấu chân người, không thể nào tìm được … Đại sư! Ngươi đang làm gì đó?!”

Mọi người lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Đan Siêu thế nhưng cũng nửa quỳ bên cạnh thi thể, xốc lên tấm vải trắng, thậm chí vươn tay cạy miệng Phó Tưởng Dung ra!

Trần Hải Bình giận không kềm được, Phó lão phu nhân chống quải trượng liền nghĩ xông lại đây, thậm chí ngay cả Cảnh Linh cũng đều ngẩn người ra. Nhưng giữa lúc mọi người khiếp sợ lẫn hỗn loạn, Đan Siêu nhanh chóng đưa ngón tay với vào trong khoang miệng Phó Tưởng Dung lau lau, sau khi rút ra nhìn thoáng qua, liền nhắm hai mắt lại.

“Hòa thượng chớ có vô lễ!” “Người đâu, đem hắn đá ra!” “Nhanh tới đây!”

Trần Hải Bình tiến lên bắt lấy Đan Siêu, quay đầu liền muốn đánh, lại bị Đan Siêu một phen đẩy ra.

“Bần tăng,” Đan Siêu dừng một chút, đứng ở giữa vòng vây của mọi người, thanh âm trầm thấp: “Bần tăng có thể biết được ngũ hành, thông hiểu âm dương. Vừa rồi chính là nghe vị cô nương này nói lời di ngôn cuối cùng… Bởi vậy mới mạo phạm tử thi, vạn mong thông cảm.”

Trần Hải Bình hốc mắt đỏ bừng đang giơ nắm tay chợt sửng sốt, mọi người chung quanh cũng cả kinh dừng lại.

“Ngươi… Ngươi nghe nàng…” Trần Hải Bình rung giọng nói: “Nàng nói cái gì?”

Đan Siêu mở to mắt. Ánh mắt của hắn lạnh như băng, cứng rắn như bàn thạch, từ trên mặt từng người biểu tình không đồng nhất đảo qua một lượt, mang theo vẻ trầm trọng khó nói thành lời.

“Nàng nói nàng bị oan,” Đan Siêu chậm rãi nói.

“Nàng là bị người cố tình hại chết, mà hung thủ là một người khác.”

Tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, một lúc lâu sau vài người nhát gan mới đột nhiên kịp phản ứng, lảo đảo lui ra phía sau, dẫn đến một trận xôn xao nho nhỏ.

“Hại… hại chết?” Trần Hải Bình ngạc nhiên nói: “Người nào hại chết nàng? Chẳng lẽ thật sự là lệ quỷ…”

Hắn muốn nói có phải lệ quỷ quấy phá hay không, Phó Tưởng Dung mới có thể nói mình bị oan, nhưng mà lời còn chưa dứt, lại nghe lão phu nhân phía sau lạnh lùng nói: “Làm sao có thể! Trên đời nào có việc tử thi mở miệng nói chuyện, chỉ là việc lén lút giả thần giả quỷ. Rõ ràng là hòa thượng ngươi cưỡng từ đoạt lý, tác loạn linh đường! Người đâu, bắt hắn đuổi đi cho ta…”

“Trên đời quả thật không có việc lén lút giả thần giả quỷ. Cô nương này cũng không phải bị lệ quỷ hại chết.” Đan Siêu dừng một chút, thanh âm càng trầm thấp: “Nàng là trước khi bị lửa thiêu đã… chết rồi.”

Người người biểu tình kích động, thần sắc lão phu nhân cũng cứng ngắc.

Không ai chú ý tới tăng nhân tuổi trẻ anh tuấn này, ở thời điểm những chữ cuối cùng dùng thanh âm khàn khàn nói ra, trong ngữ điệu ẩn chứa bi ai nặng nề, cùng phẫn nộ đến mức nào.

Chỉ có Tạ Vân ở sau đám người, không mở mắt mà nhẹ nhàng lắc đầu.

“Vì cái gì…” Trần Hải Bình thở dốc nói: “Vì cái gì ngươi lại nói như vậy?”

Đan Siêu chỉ chỉ bàn tay của thi thể: “Sau khi bắt lửa người ta sẽ giãy dụa kêu cứu, ngón tay ngón chân co quắp, sau khi chết chắc chắn sẽ hiện thành một khối cứng ngắc; mà thi thể này, ngón tay lại thả lỏng mở ra. Chẳng lẽ cô nương này chịu đựng lửa đốt thống khổ như vậy, tay chân lại không hề nhúc nhích hay sao?”

Trong hàng có đệ tử lớn gan bước lên nhìn nhìn ngón tay cháy đen của thi thể, cả kinh nói: “Thật đúng a!”

“Từ từ, bằng vào điểm ấy cũng không thể kết luận. Nếu trước khi Tưởng Dung bị thiêu cũng đã… cũng đã…” Trần Hải Bình hốc mắt đỏ lên, nói không được nữa: “Nếu nói như vậy thì sao?”

Vừa dứt lời liền chỉ thấy Đan Siêu cao thấp đánh giá hắn một khắc, trong ánh mắt sắc bén mơ hồ có chút bức người – nhưng trong lúc bi thống, Trần Hải Bình phản ứng có chút chậm chạp, không ý thức được hắn đang đánh giá mình cái gì.

“Sẽ không.” Đan Siêu không có việc gì, rời đi tầm mắt, nói: “Bởi vì trong khoang miệng người chết sạch sẽ, không có đất cát, cũng không có khói bụi.”

Hắn nâng lên ngón tay vừa rồi với vào khoang miệng Phó Tưởng Dung lau một phen, hướng chung quanh bày ra một vòng. Chỉ thấy trên ngón tay quả nhiên chỉ có chút bẩn, tuyệt không khói bụi hay cái gì màu đen khác, cùng với vẻ ngoài thi thể bị đốt cháy đen thui lại hoàn toàn bất đồng.

Trần Hải Bình nghi ngờ nói: “Chuyện này thuyết minh cái gì?”

“Người ở trong biển lửa giãy dụa kêu cứu, hoặc trong khói đặc chạy trốn sẽ bị sặc ho, khoang miệng cùng cổ họng nhất định sẽ dính vào khói bụi; cho dù khoang miệng có ngậm chặt, thì xoang mũi cũng bởi vì hô hấp mà tràn ngập màu đen. Mà cô nương này trong miệng mũi đều sạch sẽ, chỉ thuyết minh một tình huống, chính là trong toàn bộ quá trình bị thiêu cháy nàng không phát ra bất luận động tĩnh gì, thậm chí ngay cả hô hấp cũng đều không có.”

Đan Siêu thở ra một hơi dài, thấp giọng nói: “Nàng đã… là một người chết.”

“Đúng là lệ quỷ hù chết nàng, cho nên mới như vậy!” Lão phu nhân bước nhanh tới, cả giận nói: “Chuyện này vài cái nha hoàn đều có thể làm chứng, trong biển lửa truyền đến âm thanh nữ quỷ kêu khóc, nữ nhi đáng thương của ta trước khi bị lửa thiêu cũng đã bị lệ quỷ đòi mạng hù chết!”

Đan Siêu lạnh lùng nói: “Thật không? Lệ quỷ lấy mạng cần phải nhờ dây thừng xiết cổ? Bần tăng đây lần đầu tiên nghe nói như thế!”

Lão phu nhân đang nện bước lúc này cứng đờ, Đan Siêu quỳ xuống bên cạnh, cẩn thận đem thi thể ôm đứng lên lật thân hình qua một bên – thời điểm hắn làm điều này mọi người chung quanh nhất tề loạt xoạt lui nửa bước, nhưng mà bản thân hắn không chút nào sợ hãi, cũng không ngại dơ bẩn, chỉ vào sau gáy thi thể nhìn mọi người: “Các ngươi nhìn ra đây là cái gì không?”

Chung quanh lặng ngắt như tờ, một lúc lâu sau Trần Hải Bình run rẩy tiến lên, trong ngực dồn dập phập phồng, lại nói không ra lời.

Cảnh Linh không kiên nhẫn, đi nhanh tới gần, duỗi đầu vừa thấy, lạnh lùng nói: “Vệt dây.”

Hai chữ vừa thốt ra, chung quanh nhất thời vang lên tiếng hút khí đầy vẻ kinh sợ.

“Khi tại hạ vừa rồi kiểm tra thực hư trong khoang miệng thi thể, liền phát hiện bên gáy có hai vết dây thừng phá lệ cháy đen, so với những chỗ bị cháy khác lại bất đồng, như là bị tụ huyết sau lại bị bỏng vậy. Tại hạ lúc ban đầu trong lòng nghi ngờ là vết dây thắt cổ tự tử, nhưng vừa rồi nhìn thấy góc độ, dấu vết thắt cổ tự tử phải nghiêng về phía trên gáy, đây lại là xuống phía dưới.”

“Vả lại dấu dây thắt cổ ở phía sau gáy sẽ tạo thành một hình chữ bát (八), vệt dây thừng không có khả năng giao nhau; sau gáy cô nương này hai vệt dây lại rõ ràng giao nhau, chính là do dây thừng xiết làm hai vòng ở trên cổ…”

Ngón tay Đan Siêu chạm vào xương gáy của thi thể, thấp giọng nói: “Ngay cả xương cốt cũng đều bị tổn thương, chứng tỏ người hành hung thủ đoạn tàn nhẫn độc ác.”

Trần Hải Bình đột nhiên xiết chặt quai hàm, bước nhanh tiến lên ngồi xổm xuống, run rẩy đưa ngón tay sờ sờ xương cốt sau gáy thi thể.

Ngay sau đó hắn mãnh liệt nhắm mắt, nước mắt thánh thót liền rơi xuống.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, thần sắc đều cực kỳ hoảng sợ. Không ai ngờ tới một vụ hoả hoạn ngoài ý muốn lại có thể trong khoảnh khắc biến thành án sát nhân. Tình tiết ly kỳ gay cấn, quả thực ngoài dự đoán, ngay cả trong những vở hát cũng đều chưa từng thấy qua!

“Là ai làm…” trong yên lặng chỉ nghe thanh âm chậm rãi của Trần Hải Bình vang lên, vừa nghiến răng nghiến lợi vừa nói: “Rốt cuộc là ai làm? Tưởng Dung nàng mới bao lớn! Rốt cuộc là thâm cừu đại hận như thế nào …!”

“Ngươi quay đầu,” Đan Siêu nhìn thẳng ánh mắt của hắn, thanh âm vững vàng không có nửa điểm ngập ngừng: “Ngươi quay đầu nhìn di mẫu và biểu huynh của ngươi, hỏi bọn họ một chút xem hung phạm là ai.”

Đồng tử của Trần Hải Bình mãnh liệt co lại, quay đầu thật nhanh.

Trên ghế thủ tọa Phó Văn Kiệt ngồi lệch sang một bên, tránh được tầm mắt của hắn. Lão phu nhân thì gương mặt xanh mét, toàn thân phát run, một tay run rẩy mà nắm đầu quải trượng.

“… Ngươi đang nói cái gì… Không có khả năng…” Trần Hải Bình thở dốc nói: “Tưởng Dung là thân nữ nhi, thân muội tử của bọn họ… Ngươi nói hươu nói vượn cái gì…”

Đan Siêu hỏi: “Nếu như người chết căn bản không phải là Phó Tưởng Dung thì sao?”

Lời nói vừa ra, bốn phía tất cả mọi người như gặp sét đánh. Lão phu nhân lúc này sắc mặt chuyển thành trắng bệch, chỉ thiếu chút nữa là té lăn trên mặt đất.

“Cái…cái gì?” Trần Hải Bình lắp bắp: “Không phải là Tưởng Dung?”

Đan Siêu cười lạnh một tiếng, vẫn duy tư thế nửa quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng nâng bàn tay thi thể lên, so với bàn tay của chính mình: “Nhìn thấy các đốt ngón tay này không?”

Mọi người mắt mở trừng trừng mà nhìn, chỉ thấy thi thể da thịt cháy đen, khớp xương lộ ra tuy rằng dữ tợn đáng sợ, nhưng trông cực kỳ rõ ràng.

“Khớp xương ngón tay này so với bàn tay nữ tử bình thường khá là thô to, so với tay ta cũng chỉ nhỏ hơn một chút, rõ ràng là một bàn tay lao động, làm việc nhiều. Ngươi nói cho ta, có thể nào khớp xương bàn tay của Đại tiểu thư được nuông chiều từ bé trong khuê phòng lại là như vậy?”

Trần Hải Bình khó có thể tin mà nhìn chằm chằm khớp xương một lúc lâu, chợt nhìn phía bộ mặt thi thể hoàn toàn thay đổi, môi run rẩy nói không nên lời.

“Quả…quả nhiên là…” Đám người phía sau vang lên thanh âm rất nhỏ, dần dần nối nhau liên tiếp: “Quả nhiên là không đúng!”

“Không phải là Phó Đại tiểu thư?”

“Người chết kia là… Hoả hoạn…”

“Đủ rồi!” Lão phu nhân thốt nhiên rống giận, dùng quải trượng giậm thật mạnh xuống đất vài cái: “Nói bậy nói bạ cái gì, đây là Tưởng Dung! Lão thân còn có thể có hai nữ nhi hay sao? Không cần nghe hòa thượng kia hồ ngôn loạn ngữ!”

Đan Siêu đối với vẻ tức giận cuồng loạn mắng nhiếc này như không nghe thấy. Hắn đem bàn tay thi thể buông xuống, dùng vải trắng tỉ mỉ che đậy, cho đến khi xác chết đáng sợ kia hoàn toàn được che kín, mới chắp tay thành chữ thập niệm một tiếng Phật hiệu.

… Hắn cho tới bây giờ chưa từng niệm Phật hiệu. Trong vài âm tiết đơn giản, đã biểu thị rõ lòng thương xót, bình tĩnh cùng trang trọng.

Một khắc kia quanh thân hắn tựa hồ tản mát ra sức mạnh nào đó, khiến cho cảm xúc nôn nóng hoài nghi của mọi người đều bị mạnh mẽ trấn trụ, vô thức mà đứng ở nơi đó.

“Phó lão phu nhân.” Đan Siêu đứng lên, nói: “Ngươi nhất định muốn tại hạ mời sai nha đến, đi chung quanh thẩm tra xem tối hôm qua có cô nương nhà nghèo nào mất tích, cuối cùng mới bằng lòng nói thật, có phải hay không?”

Nam tử trẻ tuổi thân hình cường kiện giống như một cây tùng cao ngất, ánh nắng từ phía sau hắn chiếu đến, phác hoạ quanh trường kiếm, toả thành một cái bóng thật dài trên nền gạch.

“…” Phó lão phu nhân kịch liệt phát run, trừng mắt nhìn hắn, há miệng mấy lần mới cắn răng xuất ra một câu: “Ngươi yêu ngôn tà thuyết, mê hoặc người khác…”

“Không cần phải nói, mẫu thân.” Một thanh âm mang theo tiếng thở dài đột ngột vang lên, nói: “Đại sư lời nói không sai, Phó mỗ bội phục đến cực điểm.”

Trong đám người rầm rầm phát ra tiếng kinh hô, Trần Hải Bình bi phẫn thét: “Biểu huynh!”

Chỉ thấy trên ghế thủ tọa, Phó Văn Kiệt đem bàn tay vẫn luôn che thái dương đặt lên trên án, lộ ra khuôn mặt tái nhợt, chậm rãi hiện lên một nụ cười đầy vẻ bất lực.

Trần Hải Bình bỗng nhiên đứng dậy: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Tưởng Dung đâu? Chẳng lẽ các ngươi thật sự …”

“Tưởng Dung thực vẫn an toàn. Tối hôm qua đã được chúng ta đưa đi biệt trang phía sau núi. Chuyện này hết thảy an bài đều là vì an nguy của nàng…” Phó Văn Kiệt chỉ về phía thi thể bọc vải trắng kia, cười khổ nói: “Tại hạ tính toán là dùng kế thay mận đổi đào, tránh né việc Thần quỷ môn bức hôn. Thi thể trước mắt các ngươi đây, là nha đầu quê mùa tệ trang tối hôm qua suốt đêm đi ra ngoài mua về.”

Một lời này của hắn vừa ra, tất cả đều kinh hãi ngây người. Một lúc lâu mới có vài tên đệ tử lớn tuổi phái Thanh Thành không đồng ý nói: “Thiếu trang chủ! Mạng người quan thiên, chuyện này làm thế sao được?”

Những người khác có chút tuổi trẻ khí thịnh cũng sôi nổi phụ họa: “Đúng thế!” “Đoán kiếm trang mấy chục năm cơ nghiệp, có thể nào làm ra chuyện như vậy?!” “Tốt xấu vẫn là gia nghiệp của tiền nhiệm minh chủ võ lâm, thế nhưng lại coi nhân mạng như cỏ rác, để lão minh chủ dưới cửu tuyền ngẩng đầu như thế nào!”

Tiếng lên án công khai liên tiếp, Phó Văn Kiệt nhìn chung quanh mọi người dưới sảnh đường, trên mặt lộ ra vẻ bi ai nặng nề: “Các vị an tâm một chút chớ nóng. Tại hạ biết việc làm như thế không ổn, chỉ là tình thế bất đắc dĩ mới dùng đến hạ sách này… Cha mẹ nha đầu quê mùa này cũng được đền bù ngân lượng, đều cam tâm tình nguyện, tuyệt không phải là hãm hại lừa gạt…”

Hắn còn định giải thích tiếp, lại bị Đan Siêu tức giận cắt ngang: “Cam tâm tình nguyện? Ai biết có phải do Đoán kiếm trang mọi cách cưỡng bức mới đành cam tâm tình nguyện hay không …”

“Cô nương kia cũng cam tâm tình nguyện sao?” Một cái thanh âm nhẹ nhàng mà lạnh lùng đột nhiên từ sau đám người vang lên.

Phó Văn Kiệt nháy mắt cứng ngắc, nhất thời cái gì cũng đều không nói ra được.

Đan Siêu nhìn lại, chỉ thấy Tạ Vân bả vai dựa vào thạch trụ, hai tay khoanh lại, khuôn mặt sau lớp lụa mỏng đầy vẻ lãnh đạm.

Y không giống bất luận kẻ nào ở đây nhất dạng phẫn nộ, đồng tình, hoặc không thể dằn được lớn tiếng chỉ trích. Nếu bắt buộc phải hình dung, y thậm chí có chút xa cách với tình huống hỗn loạn của mọi người trong chính đường.

Nhưng mà chẳng biết tại sao, ngay lúc Đan Siêu nhìn thấy Tạ Vân, nội tâm đột nhiên xác định.

Tựa hồ như từ trong tiềm thức, hắn biết người này vĩnh viễn đứng ở bên cạnh mình. Bất luận tình huống biến hoá kỳ lạ đến cỡ nào, nguy hiểm hay bất hạnh, Long cô nương đều sẽ cùng mình một chỗ. Trước sau như một, chưa từng thay đổi.

“Các ngươi biết cái gì? Nha đầu kia không chết, khuê nữ của ta liền phải gả đi đến chỗ võ lâm tà giáo đó, khuê nữ của ta làm sao phải chịu cái tội này!” Phó lão phu nhân một phen đẩy ra nha hoàn muốn tới dìu mình, dùng quải trượng chỉ vào Đan Siêu, giận dữ nói: “Trên đời này thế nhưng còn có kẻ tâm địa ác độc như ngươi, ta hôm nay mới xem như gặp được! Đoán kiếm trang ta cùng ngươi có oán có cừu gì, ngươi lại phải ở trước mặt mọi người vạch ra chuyện này? Ngươi mong con gái ta gả đến cái chỗ không ra người đó, ngươi liền có thể được chia lợi, có phải hay không? …có phải hay không?!”

Lão phu nhân khóc lóc khàn cả giọng, ánh mắt kia lại oán hận đến tựa hồ như có độc dược, nhưng mà trong ánh nắng khuôn mặt Đan Siêu lại thờ ơ, thậm chí trong thanh âm ngay cả một chút xúc động cũng không có: “Việc Đoán kiếm trang bị Thần quỷ môn bức hôn, cho dù vừa oan khuất lại vừa bất đắc dĩ, cũng không thể liên luỵ tính mạng đến một kẻ vô tội, không ai có quyền dùng ngân lượng mua đứt sinh tử của người khác.”

Hắn xoay cổ tay rút ra Thất tinh Long Uyên, cầm trong tay vỏ kiếm, nâng ngang người, chậm rãi xoay một vòng.

Ánh mắt nam tử thâm thúy ngưng trọng mà kiên định, giống như vô hình, lại có loại sức mạnh không gì có thể áp đảo được.

“Nếu hôm nay Thần quỷ môn bức hôn không thành, muốn diệt môn Đoán kiếm trang, thì ắt phải bẻ gẫy kiếm trong tay ta, bước qua xác chết của ta trước; Đến lúc đó ta tin tưởng các vị đang ngồi đây, thậm chí toàn bộ võ lâm giang hồ, cũng sẽ không mắt mở trừng trừng mà khoanh tay đứng nhìn.”

“Nhưng nếu có bất luận kẻ vô tội nào bị chết ở chỗ này. Cho dù chỉ là cô nương nghèo khổ bình dân, cho dù chỉ là nha đầu quê mùa như con kiến, đều cùng cả một Đoán kiếm trang diệt môn cũng không có cái gì bất đồng …”

Đan Siêu từng câu vang lên chấn động giữa không khí yên lặng, lướt qua cột gỗ thiếp vàng cùng thềm son ngói đó, vang vọng trong chính đường ngày hôm đó qua vô số năm tháng sau này.

“Chung thân của Phó gia Đại tiểu thư, hôn sự của võ lâm đệ nhất mỹ nhân, thậm chí Đoán kiếm trang trăm năm cơ nghiệp lừng lẫy đường hoàng.”

“Ở trong mắt ta, giờ phút này cùng với sinh mệnh của tiểu nha đầu quê mùa dưới đường kia, đều có phân lượng như nhau.”