Thanh Mai Chử Tửu (Mơ Xanh Nấu Rượu)

Chương 19




Thân thể Giang Sam không chịu nổi trêu đùa của Tống Trí Văn, rất nhanh lại tiến nhập trạng thái, nhưng cậu không còn dám làm, chủ yếu là ngày mai sự tình quá nhiều, cậu không muốn bởi vì cái này mà hỏng việc, thế là từ trạng thái nằm, quỳ ngồi dậy, chủ động ôm lấy vai Tống Trí Văn hôn môi y.

Con mắt của cậu rất đen, xen lẫn dục vọng mông lung như nước, lúc này âm thanh cũng rất khàn khàn: “Tống tiên sinh, em ngày mai rất bận, thực sự không thể giúp ngài.”

Tống Trí Văn ngồi ở trên giường, phân thân đã lên tinh thần.

Y nhìn Giang Sam một chút, còn chưa nói, Giang Sam đã đem y đẩy ngã xuống giường, sau đó từ trên người y chậm rãi hôn, đỡ nam căn của y ngậm vào trong miệng, cậu vừa mò mẫm bao tinh hoàn vừa phun ra nuốt vào vật kia, Tống Trí Văn dựa vào gối hưởng thụ động tác của cậu, tay êm ái xoa xoa bờ vai của cậu cùng sau gáy.

Tại lúc đâm sâu mấy cái vào trong cổ họng Giang Sam, Tống Trí Văn bắn ra, Giang Sam từ tủ đầu giường trên xé giấy ăn đem thứ trong miệng phun ra, rồi giúp Tống Trí văn lau chùi.

Cậu đến gần hôn ngực Tống Trí Văn hai lần, lúc này mới xuống giường, hướng phòng tắm đi.

Tống Trí Văn cũng theo vào phòng tắm, Giang Sam đã tắm rửa, y cũng đi vào bên trong làn nước.

Từ trong phòng tắm đi ra, môi Giang Sam bị hôn đến càng ngày càng đỏ bừng, cậu muốn đi lấy áo sơ mi của mình cùng quần tây mặc vào, Tống Trí Văn đã phủ lên áo tắm, nói: “Liền ở lại đây ngủ đi.”

Giang Sam quay đầu lại liếc mắt nhìn y, Tống Trí Văn lại nói một lần: “Lưu ở chỗ này của tôi ngủ. Sáng sớm ngày mai lại xuống về cũng không vội.”

Giang Sam nói: “Em sợ bọn họ lại có chuyện tìm em.”

Tống Trí Văn nói: “Lưu lại, trễ như vậy, ai có chuyện tìm cậu? Lưu Dịch Tư?”

Động tác mặc quần của Giang Sam ngừng lại, chân trần đứng trên thảm lông, trong lòng cảm giác là lạ.

Cậu quay đầu lại nhìn Tống Trí Văn: “Em là bán thuốc, cũng không phải bán thân.”

Tống Trí Văn trầm mặt, cũng không biết y đang suy nghĩ cái gì, y tiến lên lôi Giang Sam: “Lưu lại ngủ.”

So với nghe như là mệnh lệnh, Giang Sam cảm thấy được y như đứa con nít làm hỏng việc bị chơi xấu vậy.

Giang Sam liền như thế lưu lại, giường rộng lớn đủ để hai người ngủ thoải mái.

Trước kia Lê Lê học tiểu học, ở nhà Giang Sam, đều là cùng Giang Sam ngủ, cậu tư thế ngủ rất tốt, còn rất cảnh giác, Lê Lê đá chăn, cậu luôn có thể phát hiện đầu tiên.

Giang Sam ngủ dựa vào cửa sổ bên kia, bắt đầu còn có chút ngủ không được, lần cùng Tống Trí Văn cùng giường cùng gối đã là tám, chín năm trước .

Mà trên núi rất yên tĩnh, gió thổi cây rung ngoài cửa sổ, gió lạnh cũng từ cửa sổ tiến vào, núi này ban đêm chỉ có hơn mười độ, chăn đắp có hơi dầy.

Giang Sam trong lúc vô tình đang ngủ, hơn nữa quên mất mình là cùng Tống Trí Văn ngủ cùng nhau, ban đêm rời giường đi phòng vệ sinh, thời điểm hướng phương hướng phòng vệ sinh xuống giường mơ hồ đụng phải Tống Trí Văn, cơ hồ ngã ở trên người y.

Tống Trí Văn ở trong bóng tối thân thủ đỡ lấy cậu, nói: “Chậm một chút.”

Giang Sam sửng sốt một chút, lúc này mới xuống giường, từ phòng vệ sinh trở về, cậu lần này từ cạnh giường bên cửa sổ, Tống Trí Văn bị cậu đánh thức cũng vừa hay đi một chuyến tới phòng vệ sinh, trở lại trên giường, Giang Sam hạ thấp người tiến tới bên cạnh anh, duỗi ra cánh tay ôm lấy hông của anh, loại tư thế chim nhỏ nép vào người này khiến Tống Trí Văn rất được lợi, y sờ sờ tóc cùng vai Giang Sam, Giang Sam ngẩng đầu lên cùng y hôn môi, y liền theo cậu, ôn nhu như vậy, thực sự hiếm thấy, khiến tâm Tống Trí Văn đều mềm mại .

Y quyến luyến Giang Sam, khoảng chừng tổng cũng là bởi vì các loại chi tiết nhỏ, làm cho y cảm thấy ôn nhu như nước, khó có thể quên.

Giang Sam giúp hai người kéo chăn, bên ngoài thật giống trời mưa, có âm thanh huyên náo, trong phòng cũng so với mấy ngày trước muốn lạnh hơn một chút.

Giang Sam mơ hồ liền ngủ, sáng sớm sáu giờ rưỡi, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên, cậu cầm điện thoại di động tắt đồng hồ báo thức, bắt đầu yên tĩnh rời giường.

Tống Trí Văn vốn đang ngủ, lại hỏi cậu: “Mấy giờ rồi?”

“Sáu giờ rưỡi.”

Tống Trí Văn: ” Trời còn đang mưa sao?”

Giang Sam mặc áo ngủ của Tống Trí Văn đi đến cửa sổ nhìn một chút, trời đã hơi sáng, mặt trời vẫn chưa ló dạng, trong vườn hoa trên đất đều ẩm ướt, trên cỏ cùng hoa và cây cảnh có nước mưa, hết thảy đều rất thanh tân đáng yêu: “Hết mưa rồi.”

Thế là Tống Trí Văn cũng rời giường.

Bên trong phòng tắm của Tống Trí Văn có hai bộ đồ rửa mặt, thậm chí có dao cạo râu điện mới, Giang Sam không biết đây là y gọi người vì mình chuẩn bị, hay là chỉ dành một người khác, người kia cũng có phải là … cũng tương tự cậu hay không.

Giang Sam thu thập xong phải đi thay đổi quần áo rời đi, Tống Trí Văn lại nói: “Tôi ra ngoài tản bộ.”

Giang Sam nghĩ thầm y là muốn đưa mình đi sao, không khỏi tại cửa đợi hai phút, Tống Trí Văn cùng cậu cùng đi ra ngoài.

Hai người hướng dưới sườn núi tiếp tục đi, đường cái bởi vì trời mưa có chút trơn trượt, mà không khí trong lành, mang theo cảm giác mát mẻ, Giang Sam không khỏi duỗi cánh tay mở rộng thân thể một chút, hỏi Tống Trí Văn: “Tống tiên sinh, ngài viêm amiđan khá hơn chút nào không?”

“Không sao rồi. Mấy ngày nay cũng phải đi xuống núi, ở nơi này cũng không tiện.” Tống Trí Văn trên mặt không thừa biểu tình nói.

Từ trên núi đến nội thành lái xe muốn gần hai giờ, có chuyện gì xác thực không tiện, bất quá Giang Sam mới ở đây có mấy ngày, đã thích nơi này, bởi vì nơi này không khí tốt nhiệt độ thích hợp. Nhưng cậu cũng phải về trong thành phố đi công tác.

Giang Sam nói: “Nơi này dưỡng lão ngược lại không tệ. Em thấy trên núi đều là bán biệt thự, không có phòng ở nhỏ, nếu không có thể mua một căn.”

Tống Trí Văn liếc cậu một cái, nói: “Một bên khác còn có thể xây nhà ở, tôi xem bản vẽ, có thể nhỏ hơn một chút.”

Giang Sam đối với y cười cười, hai người đã đi xuống đường cái, hướng làng du lịch khu biệt thự đi tới, lúc này còn sớm, người thức dậy không nhiều, Tống Trí Văn cùng cậu nói tạm biệt, hướng một bên khác đi, nói: “Có việc có thể trực tiếp tìm tôi.”

Giang Sam cười đáp được.

Giang Sam ngày thứ hai trở về nội thành, gọi điện thoại cho Tống Trí Văn nói chuyện này: “Chúng em ngày hôm nay phải đi.”

Tống Trí Văn nói: “Trên đường hiểm trở, lái xe chú ý. Sau đó sẽ liên lạc lại.”

“Ừm, tốt.”

Giang Sam đi J thành mấy ngày, cậu đi công tác trên đường nhận được điện thoại của Tống Trí Văn hẹn cậu ăn cơm, cậu không thể làm gì khác hơn là xin lỗi từ chối, trở về, cậu liền mang theo lễ vật từ J thành đến thăm Tống Trí Văn.

Tống Trí Văn đồ vật gì đó khoảng chừng đều không thiếu, loại quà này kỳ thực không có cái gì ý nghĩa, mà đều là có lý do.

Lễ vật là một bộ dụng cụ uống trà, chỉ có một bình hai chén, vô cùng tinh xảo, giá cả không ít.

Tống Trí Văn ở tại Hồ Song Nguyệt, Giang Sam đến trên đảo, Tống Trí Văn đang ở hành lang chính viện đùa con vẹt, con vẹt đang nói: “hello, hello, nhóc con tốt không?”

Giang Sam đối với lời thăm hỏi hắn của nó rất 囧, mà vẫn trấn định tự nhiên đi lên phía trước: ” Con vẹt này thật đẹp.”

Tống Trí Văn với con vẹt có tai như điếc, mặt không đổi sắc nói: “Nghê Hái thả nơi này, hắn đi Bắc Âu nghỉ hè rồi.”

Giang Sam lần đầu tiên nghe được tên thật Thải Thải, lại gọi là “Nghê Hái”, cùng “Ni Hái” không phải cùng âm thanh sao, cũng khó trách không có người gọi tên thật hắn.

Tống Trí Văn nhìn về phía cậu mang theo gì đó, Giang Sam nói: “Đúng vậy mang về làm quà, ấm trà và tách uống trà.”

Tống Trí Văn thân thủ tiếp lấy, nói: “Từ giờ tới lúc ăn cơm còn có chút thời gian, uống tách trà đi.”

Tống Trí Văn không cho Giang Sam mang tách uống trà đi, kêu người hầu cầm đi rửa sạch pha trà, sau đó ngồi ở trong phòng khách để Giang Sam bồi mình chơi cờ.

Này chính là cờ vây.

Giang Sam buồn cười nói: “Em làm sao chơi đây?”

Tống Trí Văn hào hứng nói: “Tôi làm sư phụ dạy cậu được rồi.”

Lập tức liền cảm thán một câu: “Tôi còn tưởng rằng cậu mọi thứ đều biết, tôi lần trước nhìn thất cậu đánh gôn cũng không tệ lắm.”

Giang Sam nói: “Bất đắc dĩ học sơ qua mà thôi.”

Giang Sam khi còn bé học qua một chút cờ vây, cơ hồ chỉ nhớ rõ quy tắc cơ bản nhất, mà cờ vây quy tắc đơn giản, cậu rất nhanh liền bắt đầu , Tống Trí Văn cùng cậu một người mới biết chơi cư nhiên cũng không cảm thấy tẻ nhạt.

Giang Sam phát hiện Tống Trí Văn gần đây xác thực phải dưỡng thân không ít, ước chừng là bị bệnh một hồi mới biết tầm quan trọng của thân thể khỏe mạnh.

Cơm tối xong y còn để Giang Sam cùng mình ngồi thuyền bơi bên bờ tản bộ, đến lúc mặt trời triệt để xuống núi, hoàng hôn tới, hai người mới hướng phía hòn đảo trở về.

Tác giả cảm thấy chính văn ở đây là có thể kết thúc. Hai người chỉ cần cùng nhau, không còn khiến người khác phải chịu đựng nữa. Cho nên đến đây chính là chính văn xong. Phía sau còn viết một ít phiên ngoại sinh hoạt.