Thanh Mai Không Gả Hai Lần

Chương 11




Đáy mắt Phong Tiêu Dã như mụ mị đi khi thấy Vương Dĩ Cầm, Điềm Điềm vui vẻ khua chén đũa, “Chị Cầm, chị thật xinh đẹp!” Cô bé hưng phấn nắm lấy tay Vương Dĩ Cầm kéo cô đến bàn ăn, “Lớn lên liệu em có xinh đẹp như chị không?”

Sự cổ vũ của cô bé và ánh nhìn gắt gao của Phong Tiêu Dã khiến Vương Dĩ Cầm ngượng ngùng, ý niệm muốn chiến thắng trong đầu cô hình như thể hiện ra ngoài rất rõ ràng thì phải.

Lâu lắm mới có một ngày nghỉ nên họ không ra ngoài, Vương Dĩ Cầm và Phong Tiêu Dã đến ban công tầng thượng, cô hí hoáy đùa với hoa cỏ và rau dưa mà anh trồng, cô ngày càng cảm thấy số cô tốt không thể tả, vì cô đã gả cho một người chồng quá tốt, chỉ cần đọc sách và học trên mạng mà anh lại có thể nấu ăn và mát xa tốt đến vậy, còn rất giỏi chăm sóc hoa cỏ, rau xanh trong nhà ăn cũng đều do chồng cô tự trồng hết.

“Ông xã, đợi em rời Lưu thị, mình sẽ mở một nhà hàng, trồng một vườn rau sạch, dựa vào tài nghệ nấu ăn của anh để kiếm sống được không?” Vương Dĩ Cầm cọ cọ vào người Phong Tiêu Dã, nhìn anh bắt sâu cho rau.

“Được.” Phong Tiêu Dã chuyên tâm bắt sâu, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Vương Dĩ Cầm và Điềm Điềm đang chạy tới chạy lui giữa mấy chậu hoa, vui vẻ cười không ngừng.

“Để Alice ra ngoài một mình có sao không anh?” Sau khi ăn cơm trưa Alice ầm ĩ muốn Phong Tiêu Dã mang cô ta đi tham quan, Phong Tiêu Dã từ chối, cô ta khóc loạn một hồi vẫn không đạt được mục đích liền đi một mình. Tuy dáng vẻ Alice khóc lóc om sòm khiến Vương Dĩ Cầm và Điềm Điềm đều thấy sợ nhưng dù sao cô ta cũng là em gái của Phong Tiêu Dã, ở Đài Bắc chẳng quen biết một ai, họ có trách nhiệm săn sóc cô ta.

“Con bé đi đâu cũng được, chỉ cần không gây chuyện là tốt rồi.” Cứ nhắc đến Alice là Phong Tiêu Dã lại thấy đau đầu, nếu là người khác thì anh đã bỏ mặc không quan tâm rồi, nhưng Alice là con gái của dì Lan, anh không thể không để ý đến cô được, mà nói thì cô lại không nghe lời.

Vương Dĩ Cầm lặng lẽ thở dài, sự xuất hiện của Alice khiến cô nảy sinh cảm giác bất an mà trước giờ chưa từng có, cô phải đối xử thật tốt với chồng cô mới được, nếu không đến lúc ông chồng vĩ đại của cô bị người ta cướp mất thì cô sẽ khóc chết mất.

Vương Dĩ Cầm quyết định phải sớm rời khỏi Lưu thị, ở cạnh canh giữ chặt chẽ Phong Tiêu Dã.

Hôm sau, trải qua một ngày nghỉ ngơi, sau khi dùng xong bữa sáng tình yêu, Vương Dĩ Cầm đầy sức sống đi làm, vào đến sảnh lớn của Lưu thị cô liền phát hiện không khí có chút dị thường, ánh mắt mọi người nhìn cô không giống trước, cũng không phải khinh bỉ mà là những cái nhìn phức tạp, cô cảm nhận được có sự thông cảm trong đó.

Sau khi Vương Dĩ Cầm vào thang máy, cô nhìn gương nhăn mặt, thần kinh của cô giờ đây có phải nhạy cảm quá rồi không mà lại cảm thấy tất cả mọi người đang bàn tán về cô, không được, cô phải nhanh chóng rời xa nơi này mới được, cô sợ cứ tiếp tục ở đây thời gian dài thì cô sẽ bị phát điên mất…

“Đồ xấu xa! Tao biết mày muốn hại con ta, hại Lưu gia sụp đổ mà!”

Vương Dĩ Cầm bị tát đến choáng váng, tai ong ong lên, má cô đau rát, sưng lên nhanh chóng, búi tóc lúc sáng Phong Tiêu Dã vấn cho cô đã xõa tung ra.

“Phượng Chi, bà làm gì vậy?” Lưu Khang Thái túm lấy bàn tay đang giơ lên của Trương Phượng Chi, “Bà đừng đánh nữa!”

“Tôi muốn đánh chết đứa con gái xấu xa này! Nó làm thế là muốn hủy hoại Đắc Chí, muốn hủy hoại danh dự của Lưu gia!” Trương Phượng Chi điên cuồng không chịu nghe theo Lưu Khang Thái, giãy dụa đòi đánh Vương Dĩ Cầm.

“Chủ tịch, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Vương Dĩ Cầm nghe thấy vị máu tanh trong miệng, tóc rối bù, cô đứng thẳng tắp cố không khóc, trước hết cô phải biết chuyện gì xảy ra đã.

“Ai!” Lưu Khang Thái thở dài, “Thư ký có giữ một tờ tạp chí đấy, cháu đi xem đi!” Lưu Khang Thái ôm lấy Trương Phượng Chi đang không ngừng giãy dụa đi vào văn phòng của mình, tuy nhân viên tầng trung tâm không nhiều chuyện như nhân viên ở dưới lầu nhưng ông vẫn cảm thấy không thể đối mặt với họ được.

Vương Dĩ Cầm vào văn phòng, thư ký lập tức đưa cho cô một cuốn tạp chí lá cải, sau đó lại nhanh chóng đưa một túi chườm đá cho cô, “Phó tổng, chị chườm một chút đi, sẽ đỡ đau hơn đó.”

“Cảm ơn.” Vương Dĩ Cầm để túi chườm đá lên mặt, hơi lạnh đột ngột khiến cô phải hít sâu một hơi. Sau khi thấy má thoải mái hơn, cô liền lật tạp chí ra xem mới biết vì sao Trương Phượng Chi lại tức giận như vậy.

Tạp chí lá cải đã chụp được ảnh Lưu Đắc Chí và Trương Hiển Dương hôn nhau ở ngã tư vắng người, sau đó moi móc chuyện tình cảm của vị công tử Lưu gia này, cô cũng vì thế từ vai diễn một người đàn bà độc ác vứt bỏ chồng chưa cưới trở thành nhân vật đáng thương bị lừa gạt nhiều năm.

“Thật vớ vẩn!” Cô thét lớn, má lại cảm thấy đau đớn tràn tới. Cô thật buồn bực, chuyện Lưu Đắc Chí bị phát hiện chắc chắn Lưu thị sẽ nhanh chóng xử lý, vậy mà lại khiến mặt cô sưng lớn như vậy, giữa trưa chồng cô thấy được nhất định sẽ nổi giận, tuy cô không thích Trương Phượng Chi nhưng cũng không muốn Phong Tiêu Dã vì cô mà xích mích với bà ta.

Đám chó săn sao đột nhiên lại có hứng thú với cậu chủ của một công ty quy mô không lớn như Lưu Đắc Chí chứ? Rất nhiều công tử phách lối đang chờ họ theo đuôi mà. Lần trước báo chí can thiệp là vì Lưu gia cố ý thả tin tức ra để việc hậu quả viêc từ hôn không gây tổn thất cho Lưu gia, lần này là vì sao?

Lưu Khang Thái mở cuộc họp khẩn cấp để xử lý hậu quả, nhưng không thông báo cho Vương Dĩ Cầm, trong lòng ông cũng cho rằng chuyện này là do Vương Dĩ Cầm gây ra, tuy biết dư luận bất công với Vương Dĩ Cầm nhưng ông lại không thể để bản thân khó xử khi bị mọi người gièm pha được.

Lưu Đắc chí vốn nên tham dự cuộc họp để nhận khiển trách lại không đến, anh ta thành tâm thành ý nhận lỗi với Vương Dĩ Cầm, “Thật sự rất xin lỗi, em vì anh mà phải chịu ấm ức rồi.”

“Không sao.” Mấy hôm nay Lưu Đắc Chí vẫn đến công ty học hỏi theo kế hoạch, nhưng Vương Dĩ Cầm biết lòng anh ta không ở đây, bắt buộc một người không hề có hứng thú với kinh doanh dấn thân vào đường thương nghiệp là chuyện thật tàn nhẫn, song con người ai cũng đều có số phận và trách nhiệm của riêng mình, cô không giúp được anh ta, mà cho dù là ai khác thì cũng đều không giúp được anh ta.

Vì có Phong Tiêu Dã nên tâm trạng Vương Dĩ Cầm khi đối mặt với Lưu Đắc Chí bình tĩnh lạ thường. Những năm nay, bọn họ cũng không yêu nhau sâu đậm, chỉ có cảm giác ấm áp, Vương Dĩ Cầm thậm chí không dám nghĩ đến, nếu Lưu Đắc Chí không phải người đồng tính, và cô thật sự gả cho anh ta thì sẽ phải trải qua cuộc sống buồn chán đến thế nào nữa.

“Mẹ anh vốn có chút hiểu nhầm với em, không ngờ lần này lại làm ra chuyện như vậy.” Lưu Đắc Chí cào tóc đến rối bù, trông anh ta như con thú bị nhốt trong lồng sắt, cáu kỉnh căm phẫn.

“Anh không nghi ngờ em sao?” Vương Dĩ Cầm vừa lên mạng tìm cách giảm sưng vừa tò mò hỏi anh ta.

“Anh tin em.” Lưu Đắc Chí nhìn về phía Vương Dĩ Cầm, “Em chắc chắn sẽ không bao giờ làm nhưng chuyện hại mình hại người, chuyện trước kia thật có lỗi với em.”

“Anh đã nói nhiều lần lắm rồi!” Vương Dĩ Cầm nhếch môi cười, lại chạm phải vết thương trên mặt nên đau đến nghiến răng, “So với việc anh cứ đứng đây xin lỗi tôi thì anh nên đi tìm cách cứu vãn sự việc có lẽ tốt hơn đấy.”

“Anh biết làm gì bây giờ? Bọn họ nói anh làm gì thì anh làm cái đó thôi! Cả đời anh luôn như thế, luôn là một con rối nghe lời.” Lưu Đắc Chí tuyệt vọng nói, “Bọn họ đã sắp xếp đối tượng mới cho anh rồi, mẹ muốn anh nhanh chóng cưới cô ta, chỉ cần sinh con xong thì họ sẽ không quản anh nữa.” Vấn đề là anh không có hứng thú với phụ nữ, không có khả năng sinh con với họ.

“Ai.” Ngoài thở dài ra, Vương Dĩ Cầm không biết phải nói gì, an ủi hay khuyên nhủ cũng uổng công, cô hiểu tính mẹ anh ta, tuy cô không đồng ý với việc làm của họ nhưng là người ngoài, cô đâu có quyền lên tiếng.

Thư ký mua giúp cô mấy tuýt thuốc giảm sưng, cô cũng lên mạng tìm được một phương thuốc cổ truyền nhưng đến giữa trưa, má của cô tuy tốt hơn trước nhưng vẫn sưng đỏ rất rõ.

“Tiêu rồi, để ông xã chị nhìn thấy thì tiêu.” Vương Dĩ Cầm cầm gương soi đi soi lại, lại lấy phấn dặm đè lên, không biết bây giờ gọi điện nói chồng cô đừng mang cơm trưa đến có còn kịp không.

“Phó tổng, chị có yêu chồng chị không?” Sau khi tốt nghiệp vị thư ký này liền đi theo Vương Dĩ Cầm đến giờ, cô rất khâm phục Vương Dĩ Cầm, không ai biết rõ hơn cô Vương Dĩ Cầm phải trả giá nhiều đến mức nào cho chức vị và trách nhiệm này, sau khi cô biết được âm mưu của Lưu Đắc Chí thì cô thấy phẫn nộ thay cho Vương Dĩ Cầm.

Người ngoài đồn đại Vương Dĩ Cầm vì không muốn dây dưa gì với Lưu gia nữa nên mới tìm người thay thế, nhưng theo quan sát mấy hôm nay của thư ký thì cô cảm thấy sự tình có vẻ không giống như lời đồn.

“Chị rất thương anh ấy, anh ấy cũng rất yêu chị.” Tuy Phong Tiêu Dã chưa nói ra bao giờ nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được tình yêu của anh, những quan tâm, săn sóc cẩn thận, dịu dàng của anh còn chân thật hơn lời nói rất nhiều.

Khi thư ký có được câu trả lời của cô hài lòng đi ra ngoài thì Vương Dĩ Cầm lại tiếp tục cầm gương, thuốc mỡ và túi chườm đá mà phát rầu, nếu cô nói với chồng là mặt cô do không cẩn thận bị té nên như vậy liệu anh có tin không nhỉ?

Phong Tiêu Dã vẫn đúng giờ mang cơm trưa đến cho cô.

Anh nghe thấy vài lời bàn tán nói anh là hạng người ăn cơm mềm, cũng có người nói anh cả ngày ru rú trong xó nhà làm nội trợ thật ấm ức, nhưng anh chẳng để tâm đến cái nhìn của người khác về mình, lòng anh vô cùng thỏa mãn và bình thản khi làm những chuyện này.

Những năm nằm vùng đã cho anh thấy cuộc sống bạc bẽo, tàn nhẫn và thống khổ, tra tấn đến mức nào, cho nên sau khi đã trải qua cuộc sống áp lực, căng thẳng như thế, anh thầm mong muốn có một cuộc sống không màng danh lợi, được ở bên người mà anh yêu, đem hết khả năng của anh để chiếu cố cô ấy.

Ánh mắt nhân viên Lưu thị nhìn Phong Tiêu Dã từ khinh bỉ đã chuyển sang thương hại, tất cả mọi người đều nghĩ anh là kẻ thế thân mà Vương Dĩ Cầm dùng để thoát khỏi Lưu Đắc Chí.

Phong Tiêu Dã nắm tay Điềm Điềm đi vào thang máy, Điềm Điềm giống như con chim cánh cụt nhỏ nắm tay đi cạnh bên anh, chỉ cần cúi xuống nhìn thấy nụ cười của Điềm Điềm thì tâm trạng của anh lại tốt lên.

Sau khi gõ cửa rồi bước vào phòng làm việc của Vương Dĩ Cầm, Phong Tiêu Dã liền nhận thấy cô là lạ.

Vương Dĩ Cầm không đứng dậy đón anh như trước, cũng không đòi ôm Điềm Điềm, Vương Dĩ Cầm dường như đang rất bận rộn viết lách gì đó, búi tóc chuyên nghiệp của cô đã tháo xuống, “Hai người ngồi xuống trước đi.”

Phong Tiêu Dã đặt hộp cơm xuống rồi đi đến bàn làm việc, “Em ăn cơm đi rồi làm tiếp.” Anh muốn nhìn xem Vương Dĩ Cầm đang viết gì.

“Để chút nữa em ăn cũng được.” Vương Dĩ Cầm vội che đi tờ giấy, cô không biết Phong Tiêu Dã đã nhìn thấy bức vẽ nghuệch ngoạc của cô rồi.

“Tiểu Cầm, đã xảy ra chuyện gì?” Phong Tiêu Dã dựa vào bàn làm việc, hỏi thẳng Vương Dĩ Cầm.

“Chị Cầm, em đói lắm rồi, mình ăn cơm được chưa?” Điềm Điềm mon men đến gần hộp cơm.

“Tiểu Cầm, ngẩng đầu lên nhìn anh đi.” Phong Tiêu Dã đã xác định được vấn đề nằm trên mặt Vương Dĩ Cầm, lúc anh tới gần cô rất căng thẳng, còn cố ý vuốt vuốt tóc để chúng che đi má cô nữa.

Vương Dĩ Cầm suy nghĩ một chốc, thấy thật không có lý do gì để kéo dài nữa đành phải ngẩng mặt lên, lộ ra gò má nổi rõ năm dấu tay sưng đỏ.

“Mặt em bị sao vậy?” Phong Tiêu Dã nâng cằm Vương Dĩ Cầm lên để nhìn cho rõ, “Ai đã đánh em?”

Bốn chữ cuối là rít qua kẽ răng mà nói, Vương Dĩ Cầm nghe được sự tức giận của Phong Tiêu Dã trong lời nói.

“Em đói bụng rồi, mình ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói được không?” Vương Dĩ Cầm biết hiện tại chồng cô đang cực kỳ tức giận, nếu giờ cô nói ra tên của Trương Phượng Chi thì bà ta chắc chắn sẽ rất thảm.

“Em đói lắm rồi, đói lắm, đói lắm lắm luôn rồi!” Vương Dĩ Cầm không còn cách nào đành chơi xấu chạy khỏi chỗ Phong Tiêu Dã, đến bên chỗ hộp cơm, ngồi xuống sô pha ôm Điềm Điềm vào trong ngực, hưng phấn mở hộp cơm ra, “Ông xã, mau đến xới cơm đi, em đói lắm rồi.”

Mu bàn tay Phong Tiêu Dã đã nổi gân xanh, tay nắm thành nắm đấm, trừng mắt nhìn Vương Dĩ Cầm một lúc nhưng chẳng thể làm gì cô, chỉ còn cách đè tức giận xuống, nghe lời đi đến xới cơm cho vợ mà thôi.

“Chị Cầm, mặt chị…” Khi Phong Tiêu xới cơm thì Điềm Điềm tò mò nhìn má Vương Dĩ Cầm, Vương Dĩ Cầm vội bịt miệng Điềm Điềm không cho cô bé hỏi hết câu, cô thật khó khăn mới kéo dài thời gian được một chút, không thể để cô bé làm hỏng việc được.

Phong Tiêu Dã ngẩng đầu liếc Vương Dĩ Cầm một cái cảnh cáo cô, nói rõ cho cô biết, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.

“Hư nào.” Vương Dĩ Cầm nhẹ giọng nhắc nhở bên tai Điềm Điềm, thoát được lúc nào hay lúc đó, cô không ngờ đến tận khi ăn cơm mà Phong Tiêu Dã vẫn xúc động như vậy.

Lúc ăn cơm Phong Tiêu Dã luôn nhìn chằm chằm khuôn mặt sưng đỏ của Vương Dĩ Cầm, anh không phải kẻ ngốc, đại khái có thể đoán được do ai làm, ngón tay cầm đũa của anh chợt nắm mạnh lại, chiếc đũa bị bẻ gãy ngay lập tức.

“Anh trai à!” Điềm Điềm hoảng sợ, hoang mang nhìn Phong Tiêu Dã.

“Em ăn cơm ngoan đi, anh trai vào nhà vệ sinh một chút.” Phong Tiêu Dã mặt không đổi sắc ném chiếc đũa vào thùng rác, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Liếc mắt về phía thùng rác, lòng Vương Dĩ Cầm chùng xuống, nguy rồi nguy rồi, chồng cô nổi giận thật rồi, Trương Phượng Chi ngàn vạn lần đừng lấp ló trước họng súng của anh nha.

“Chị Cầm, chị có đau không?” Điềm Điềm buông đũa xuống, nắm lấy vai Vương Dĩ Cầm lo lắng hỏi.

“Không đau.” Vương Dĩ Cầm ôm lấy Điềm Điềm hôn cô bé một cái. Cục cưng này vừa ngọt ngào lại vừa là tri kỷ của cô, “Trước mặt anh trai không được đề cập đến mặt của chị, anh trai sẽ lo lắng.”

“Dạ.” Dù chỗ hiểu chỗ không nhưng Điềm Điềm vẫn ngoan ngoãn gật đầu, “Chị thật sự không đau à?” Điềm Điềm vẫn rất lo lắng.

“Thật sự không đau…”