Thanh Mai Là Hồ Ly Tinh

Chương 47




Sau mấy chục giây, thân thể Tạ Tầm mới chậm rãi buông lỏng, hắn ghé vào hõm cổ Tống Như Oản thở hổn hển, hơi thở nóng rực phả vào vành tai mẫn cảm của nàng.

“Oản Oản… Cùng ta hành phòng… Thoải mái hay không?” Tạ Tầm vừa vuốt ve mái tóc của Tống Như Oản, vừa dụ dỗ hỏi.

Tống Như Oản ngượng ngùng nhìn Tạ Tầm, nghiêng mặt, gật đầu. Chỉ cảm thấy giữa hai chân rất trướng, mệt mỏi.

Tạ Tầm tựa hồ nhìn ra Tống Như Oản không khoẻ, hắn chống thân thể lên, đưa côn th*t mềm nhũn ra khỏi cơ thể nàng, côn th*t dù mềm nhũn vẫn to lớn như cũ, từ từ trượt ra khỏi hoa huy*t, tinh dịch màu trắng ngà chảy ra từ miệng huyệt đỏ bừng... Tạ Tầm xoay người bước xuống giường, ôm chặt Tống Như Oản vào trong ngực, thâm tình nhìn tiểu kiều thê trong lòng, khóe miệng cong lên: “Oản Oản, từ hôm nay trở đi, nàng chính là thê tử Tạ Tầm ta cưới hỏi đàng hoàng. Nàng biết không? Ta thật sự rất vui vẻ.”

Tống Như Oản làm sao lại không vui, nàng chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực Tạ Tầm, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực, hắn tốt như vậy, hơn nữa một đời này rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ tâm ý của hắn. Sau này, nàng là thê tử của hắn, sẽ vì hắn mà sinh con dưỡng cái, sống đến bạc đầu.

“Tầm ca ca… Có thể làm thê tử của chàng … Ta cũng rất vui vẻ…”

Ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu sáng, trong phòng xuân ý nồng đậm, nến đỏ cháy suốt một đêm.



Sau khi Tống Như Oản gả vào Ninh Quốc công phủ, ngày ngày trôi qua càng thêm như ý, công công chủ ngoại, bà bà từ ái, mà cô em chồng Tạ Bảo Lăng lại là bạn khuê phòng, cuộc sống so với trước kia ngày càng tốt.

Cho đến một ngày, Vệ Mạn Vũ cho người tới tìm nàng, nói muốn gặp nàng để xin lỗi. Tống Như Oản vốn không định đi, nhưng lại nghĩ đến dù sao cũng là biểu tỷ ruột thịt, cữu cữu và mợ từ nhỏ đã chiếu cố nàng rất nhiều, nghĩ xong thì quyết định đi.

Vệ Mạn Vũ hẹn nàng ở Ninh Vân Tự. Hôm sau, Tống Như Oản tới sương phòng đợi, Vệ Mạn Vũ có chuyện muốn nói một mình với nàng, Tống Như Oản nghĩ thầm Vệ Mạn Vũ cũng không muốn trước mặt nha hoàn xin lỗi nàng, đành lệnh cho nha hoàn đi xuống.

Nào biết Vệ Mạn Vũ lại mở miệng nói: “Biểu muội, muội có biết không Tạ thế tử vẫn luôn liên lạc với Phù Xu công chúa.”

Tống Như Oản ngẩn ra, phản ứng đầu tiên chính là không tin, nàng nhìn chằm chằm Vệ Mạn Vũ, “Biểu tỷ, lời này không thể nói bậy.”

Nhưng Vệ Mạn Vũ lại làm bộ lời thề son sắt, nhìn Tống Như Oản với ánh mắt không đáng giá, “Như Oản, ta còn có thể lừa muội sao! Lúc này bọn họ đang ở sau núi gặp lén nhau! Muội không tin thì cùng ta đi xem!”

Không có khả năng! Tạ Tầm đối nàng tốt như vậy, hơn nữa đêm qua trên giường còn nói muốn nàng sinh hài tử cho hắn, hắn sẽ không! “Biểu tỷ! Tỷ đừng vội vàng nói bậy! Nếu tỷ muốn bôi nhọ tướng công của ta, ta đây không rảnh phụng bồi.” Dứt lời, Tống Như Oản đứng dậy muốn đi.

Nhìn Tống Như Oản sắp đi tới cánh cửa, trong mắt Vệ Mạn Vũ hiện lên một tia điên cuồng, nàng ta lấy khăn tay đã giấu sẵn trong tay áo ra, nhanh chóng chạy đến sau lưng Tống Như Oản, sau đó bịp kín miệng nàng.

Tống Như Oản giãy giụa vài cái liền mất đi ý thức.

“Biểu muội, là muội bức ta. Nếu muội không gả cho Tạ Tầm, ta đã không làm vậy với muội. Ta rất thích Tạ Tầm, từ nhỏ đã thích hắn, vì sao hắn lại cưới muội, mà không phải ta?” Vệ Mạn Vũ si ngốc nói, sau đó kéo Tống Như Oản vào trong sương phòng. Chỉ thấy Vệ Mạn Vũ chuyển động Đa Bảo Các, phía sau hiện ra một lối đi mới.



Trong xe ngựa xóc nảy, Tống Như Oản mơ mơ màng màng tỉnh lại, trong tầm mắt xuất hiện một thân ảnh nữ tử, nàng cắn đầu lưỡi, khuôn mặt nữ tử hiện lên rõ ràng, thế nhưng là Phù Xu!

Tình cảnh tương tự như vậy giống như đã từng xảy ra, trong lòng nàng căng thẳng, từng cảnh tượng đáng sợ không ngừng hiện lên trong đầu nàng.

Nàng… Nàng rốt cuộc cũng nhớ lại đời trước nàng đã chết như thế nào!