[Thanh Ngọc Án Hệ Liệt] Mị Ảnh

Chương 25




“Ngươi quá chậm.” Mị Ảnh cũng không trả lời vấn đề của hắn, đưa lưng về phía Giản Phàm nói vài chữ, thần sắc lạnh lùng.

Thở dài một hơi, Giản Phàm đến gần y, tay chạm qua thân thể của y.

“Thực xin lỗi, ta có chút bận.”

Mị Ảnh hừ lạnh một câu, bỏ qua tay của hắn, tự mình đi lên phía trước.

Giản Phàm cước bộ nhanh hơn, cùng y sóng vai đi tới.

“Ta cùng Trình Dịch kia rốt cuộc có bao nhiêu phần giống nhau?”

“Hai người các ngươi rất giống nhau.”

“Rốt cuộc giống nhiều như như nào?” Khẩu khí mang chút ít tức giận.

“Vì chuyện vừa rồi sinh khí? Hắn không phải cố ý.” Giản Phàm tránh né, chỉ giản lược dùng câu chữ hỏi qua.

“Giản Phàm, thành thật nói cho ta biết!”

Mị Ảnh nghe thấy Giản Phàm lại thở dài, sau nửa ngày qua đi lại không nói chuyện.

Mị Ảnh kiên nhẫn dần dần hầu như không còn.

Đợi đã lâu, lại đổi được một câu của hắn: “Ngươi đến tột cùng hy vọng ta nói cái gì?”

“Ngươi ──”

“Chỉ cần là ngươi hy vọng nghe thấy, ta đều nguyện ý nói ra khỏi miệng.”

Mị Ảnh lời dừng ở bên miệng.

Thứ y mong muốn nghe thấy, Giản Phàm chẳng lẽ còn không rõ, không rõ ràng?

Có ai không hy vọng mình ở trên đời là độc nhất vô nhị? Bị người ta coi như một người khác, ngay từ đầu tuy tân kỳ, nhưng lâu, số lần nhiều hơn, thay thế vào đó chỉ là không kiên nhẫn cùng tâm tình táo bạo.

Nhưng mà, Mị Ảnh cho rằng Giản Phàm hiểu lòng của y, y cho rằng Giản Phàm biết rõ nội tâm của y chờ đợi cái gì, vì sao lời hắn mở miệng nói ra nhưng lại làm cho người ta  không thoải mái như vậy.

Từ đáy lòng cực kỳ không thoải mái.

“Ngươi người này ── thật sự là hỗn đản!” Sau khi nói những lời này, Mị Ảnh nhảy lên  mái hiên, giẫm chân rất nhanh liền đi xa.

Độc lưu lại Giản Phàm đợi nguyên chỗ đó.

Giản Phàm không đuổi theo.

Song đồng đen như mực nhìn qua bóng lưng rời đi của y, trong mắt nổi lên một vòng cảm xúc không thể giải thích.

Mị Ảnh biết rõ Giản Phàm có thể đuổi kịp.

Giống như phát tiết tâm tình mà điên cuồng chạy vài chục dặm, y cuối cùng vẫn là trở lại kinh thành, tùy ý chọn một gian khách điếm vào ở.

Đêm nay, y một người nằm ở trên giường, lật qua lật lại, nhưng ngủ không được.

Có chút…… quái dị nói không nên lời, giống như không thích ứng.

Một câu nói cuối cùng kia, Mị Ảnh vội vàng ở trong đầu xóa đi.

Cũng không phải là không thích ứng, y có thể không thích ứng cái gì? Y rất tốt, cho dù Giản Phàm không ôm y chìm vào giấc ngủ, y vẫn là có thể ngủ được an an thỏa thỏa, không có chút nào không quen!

Kéo cao đệm chăn.

Khép kín mí mắt, trương bế, muốn ngủ.

Mỏi mệt dần dần xâm nhập, cảm giác vô lực khiến Mị Ảnh ngủ không được, hoảng hốt, tựa hồ có ngủ, rồi lại giống như căn bản không ngủ.

Chết tiệt!

Giản Phàm lại không có theo tới, dựa vào hiểu biết của Mị Ảnh đối với khả năng của  hắn, hẳn đã sớm đánh hơi ra y ở tại  khách điếm nào, sẽ không phải đến lúc này còn không có phát giác.

Nhất định là cố ý không hiện thân, tên kia thật sự là đáng giận.

Lúc này hắn, tuyệt đối tránh ở chỗ tối vụng trộm quan sát nhất cử nhất động của y, nhìn y vì hắn bộ dáng tâm phiền loạn, sau đó cười trộm.

Tiểu tử giảo hoạt khốn khiếp!

Mị Ảnh càng nghĩ trong nội tâm càng tức giận, nghĩ đến cuối cùng, như là có một ngon lửa trong ngực vây lấy y mà thiêu đốt, hỏa thế có vẻ càng lúc càng lớn.

Càng lúc càng tràn đầy.

Nghĩ đến cuối cùng, y rõ ràng đem chính mình bao vây tại trong đệm chăn.

“…… Tên khốn.” Mị Ảnh không tự giác thốt ra tiếng trách mắng.

Đột nhiên, cánh tay hữu lực từ bên cạnh giữ chặt lấy eo của hắn, phía sau lưng dán chặt lấy một đạo da thịt ôn hòa. “Đang mắng ta?”

Mị Ảnh chợp mắt.

“Sợ ngươi giận ta, cho nên muốn cho ngươi tạm thời yên lặng một chút, không nghĩ tới lại hoàn toàn ngược lại, thật có lỗi.”

Đôi môi mở ra hợp lại rất nhiều lần, Mị Ảnh cuối cùng mới tìm lại được thanh âm, giọng khàn khàn nói: “…… Ngươi tạm thời cứ như vậy……”

Trả lời y, chỉ là tiếng Giản Phàm cười khẽ, “Ha ha.”

Ngươi cười cái rắm a. Mị Ảnh trong tâm khó chịu trả lời.

“Đừng tức giận.” Bàn tay xấu xa xâm nhập vào trong đệm chăn, kéo ra quần áo lót, từ dưới lẻn vào. “Làm vài chuyện thoải mái đi?”