[Thanh Ngọc Án Hệ Liệt] Mị Ảnh

Chương 29




Mị Ảnh gật đầu, hướng về phía cửa sổ nhìn một lần cuối cùng, thả người nhanh chóng rời đi.

Y đi, Giản Phàm tự nhiên cũng phải đi theo, hắn đang định đề khí bay khỏi Hoàng cung thì, Quỷ Ảnh đột nhiên gọi hắn lại, “Nè, ngươi đứng lại.”

Quay đầu lại, “Có việc gì?”

“Tuy ta không rõ Mị Ảnh vì sao phải từ chức hộ vệ, nhưng ta xem ra liên quan đến quan hệ giữa ngươi cùng Mị Ảnh.” Quỷ Ảnh theo dõi hắn, trong mắt thanh minh.

Giản Phàm âm thầm giật mình, biểu hiện ra vẫn là không nói một tiếng.

“Không sai, ngươi hết sức bảo trì bình thản.” Quỷ Ảnh tán thưởng, trong nháy mắt, trên mặt hắn lập tức trở nên ngưng trọng, uy hiếp nói: “Nếu ngươi làm cho Mị Ảnh chịu ủy khuất, thân là huynh đệ ta chắc chắn sẽ không bỏ qua ngươi.”

Giản Phàm tỏ vẻ không sao cả nhún vai. “Tuyệt sẽ không có ngày đó.”

“Hy vọng có thể như theo lời ngươi nói. Đi đi a.”

Giản Phàm nhẹ gật đầu, đề khí rời đi.

Bởi vì Quỷ Ảnh kêu to mà trì hoãn, đến khi Giản Phàm ra khỏi cung, Mị Ảnh đã rời đi rất xa.

Đứng tại mái hiên, hắn nhắm mắt ngưng thần, chuyên chú vận tức mạch khí, trong chốc lát sau mở mắt, cước bộ kiên định hướng bên phải bay vọt.

Cuối cùng hai chân hạ xuống tại bờ một hồ nước.

Người nọ ngồi ở hồ trước, cầm lấy tảng đá lấy chút lực thoáng cái ném vào trong hồ.

Giản Phàm đến gần, ngồi ở bên cạnh y, nghiêng đầu nhìn y.

Người nọ nhếch môi, hốc mắt ửng đỏ.

Giản Phàm trầm mặc, không có mở miệng nói chuyện.

Nhặt lên đá vụn, hướng trong hồ ném xuống, lúc cục đá rơi vào mặt hồ, nổi lên một vòng sóng rung động.

Một phút đồng hồ sau, mới do Mị Ảnh đánh vỡ cục diện buồn bực ngưng trọng. “Ngươi đã đoán được đi? Trước theo như lời chủ tử………tư cách, địa vị….. Ta là cô nhi, ngươi hiểu chưa? Mỗi ngày vì không biết tiếp theo cơm ở đâu mà cố gắng hành khất, có đôi khi xin không được thức ăn, đành phải đi trộm, chém giết, bị chủ quán bắt được hứng chịu quyền đấm cước đá là không thiếu được…… Còn có, ngươi hiểu tư vị thụ hàn chưa? Nằm ở trong đống tuyết, trên người vẻn vẹn quần áo may vá đơn bạc đầy vết rách, che ở trên người chính là cây cỏ bên ngoài nhặt được….. Ta chịu đủ rồi, loại cảm thụ chịu đói chịu rét này, ta không nghĩ sẽ muốn trải qua lần thứ hai.”

“Khi Hoàng Thượng nói với ta ‘Đi theo ta không cần ăn đói mặc rách’  những lời này, đã đánh sâu vào trong nội tâm của ta? Cho nên, việc ta làm là không chần chừ đáp ứng đề nghị của Hoàng Thượng, đơn giản là, ta không muốn ăn đói mặc rách……”

“Mị Ảnh……”

Y cắt đứt lời của Giản Phàm, “Để cho ta nói xong.”

“Ta rất yêu Hoàng Thượng, thương hắn yêu hắn đến không cần tánh mạng cũng có thể, chính là ta không dám cùng Hoàng Thượng nói ra tình cảm của ta, chỉ có thể chôn ở trong nội tâm, một năm rồi lại một năm, ta đã cho ta có thể tiếp tục thủ hộ Hoàng Thượng, mãi cho đến khi hắn thành thân, sống chết, cái loại tín niệm này đều có thể duy trì liên tục mãi…… Nhưng,” Mị Ảnh cười khổ, “Ta đã đánh giá quá cao chính mình.”

“Thẳng thắn cùng ngươi nói cũng không còn quan hệ, lúc trước rời đi Hoàng Thượng, là vì…… Ngươi cũng trông thấy vừa rồi đợi trong phòng còn có một vị nam tử a, đối, ta không cẩn thận nhìn thấy Hoàng Thượng cùng hắn…… Cùng hắn……” Mị Ảnh khó có thể mở miệng, ấp a ấp úng sau một lúc lâu, rõ ràng tỉnh lược làm y câu chữ nan kham, không nói tiếp được, “Niềm tin trong lòng một mực kiên trì sụp đổ, ta sợ hãi Hoàng Thượng biết được tình cảm của ta sau này đối với ta sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn ta, bởi vậy không dám để cho Hoàng Thượng biết, chính là…… Tuyệt đối không nghĩ tới…… Hoàng Thượng yêu mến chính là nam nhân, Hoàng Thượng cho dù cùng nam nhân trên giường cũng sẽ không cảm thấy chán ghét. Thực buồn cười, chính mình khổ cực mười năm lại tính cái gì? Rất châm chọc a?” Mị Ảnh nhẹ cười vài tiếng, trong mắt nhưng lại tràn đầy khổ sở.

“Sau khi gặp được cảnh đó, lòng ta tàn lạnh, đột nhiên bắt đầu sinh ý buông tha cho đầy đủ mọi thứ cảm giác tuyệt vọng, bởi vậy ta nuốt vào tất cả độc dược mang trên thân thể. Sau đó…… Gặp ngươi.”

Nói xong một đoạn dài, Mị Ảnh hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

“Vừa rồi, nghe xong Bạt Thác Vô Nhược nói câu cuối cùng kia, ta không hiểu sao cảm thấy vui mừng.”

“?”

“Hắn nói, vì Hoàng Thượng, cho dù muốn hắn chết, hắn cũng nguyện ý.” Thoải mái mà cười cười,“Hắn rất yêu Hoàng Thượng, ta nhìn ra được…… Cho nên, cho nên……” Mị Ảnh mở to mắt, không muốn làm cho chất lỏng trong hốc mắt rơi xuống, “Ta vì Hoàng Thượng cảm thấy vui vẻ, có một người như vậy thương hắn ở tại bên người Hoàng Thượng, ta, ta…… Thật sự rất…… Vui vẻ……”

Giản Phàm dùng sức đưa y ôm vào trong ngực, nước mắt thấm vào vạt áo trước của hắn.

“Lúc này đây, chỉ vẹn vẹn có lúc này đây, ta cho phép ngươi vì một người khác ngoại trừ ta ra rơi nước mắt, tiếp theo sẽ không được phép như thế nữa.” Vỗ vỗ phía sau lưng của y, “Khóc đi, dùng sức khóc to lên.”

“Giản…… Giản Phàm……” Mị Ảnh nuốt vào thanh âm nức nở, lần đầu ở trước mặt người ngoài lộ ra chính mình mềm yếu.

Đã nhịn không được, nếu không tìm đường phát tiết, chỉ sợ chính mình thật sự áp lực đến điên mất. Bởi vì rất đau, trái tim ở trong thân thể càng không ngừng co rút đau đớn, đau, rất đau.

Yêu một người tại sao phải khó chịu như vậy?

Nắm chặt vạt áo trước Giản Phàm, Mị Ảnh nước mắt liên tục rơi,  mặt chôn sâu tại trong ngực Giản Phàm.

“Vì cái gì người Hoàng Thượng yêu không phải ta? Vì cái gì ta cuối cùng là như vậy không được sống tốt? Vì cái gì không chịu hảo hảo nói ra tâm ý? Ta thật sự thống hận chính mình mềm yếu……”

Mị Ảnh tức giận đến cực điểm tự đấm đánh chính mình.

“Mị Ảnh, không nên thương tổn chính mình.” Giản Phàm kéo ra cánh tay đang tự tổn thương chính mình của y.

“Không ai yêu ta…… Không ai cần ta…… Ta ── sống trên đời rốt cuộc là vì cái gì……”

Bỗng nhiên, Giản Phàm thô lỗ một phen kéo y ra, trong mắt là phẫn nộ khó xuất hiện được, “Đủ rồi, không phải tự đày đọa chính mình như vậy! Ta nói rồi, hắn không cần ngươi, ta muốn; Hắn không thương ngươi, ta thương, sau này, ngươi là người của ta! Không cần nghĩ đến tên Hoàng đế chó má đó nữa!”

Nước mắt ngừng lại, Mị Ảnh sững sờ theo dõi hắn.