[Thanh Ngọc Án Hệ Liệt] Mị Ảnh

Chương 47




Giản Phàm hiện tại mới phát giác hắn không cách nào mất đi Mị Ảnh, hắn không thể chịu đựng được lại thêm một người nữa biến mất ngay trước mắt hắn, loại thống khổ này, loại sợ hãi này, thoáng đau đớn như máu thịt trong lòng bị cường ngạnh chia lìa, thừa nhận một lần là đủ rồi, một lần là đủ rồi……

Thời gian từng giọt từng giọt trôi qua.

Hắn tìm tất cả các ngõ ngách lớn nhỏ, mỗi gian mặt tiền cửa hàng, khách điếm, trà lâu cơ hồ hắn cũng lật qua một lần, trên dưới, trong ngoài Xích Vũ trấn Giản Phàm đều đi qua, nhưng vẫn tìm không ra y.

Có lẽ là người đã rời đi, cái ý niệm này trong đầu xoáy qua, hắn lập tức thi triển khinh công hướng khu vực phụ cận của trấn bay vọt.

Ra ngoài Xích Vũ trấn là một mảnh hoang vu, cách trấn khoảng mười dặm, nhưng với khinh công của Giản Phàm mà nói bất quá cước trình không đến nửa khắc đồng hồ, nếu như Mị Ảnh đi bộ, có lẽ giờ phút này Mị Ảnh còn dừng lại tại phụ cận của trấn cũng không trừng, chỉ sợ là y cũng sử dụng khinh công……

Như vậy hành tung của Mị Ảnh hắn thật sự không ước lượng chính xác.

Rất nhanh hắn đã đi tới phụ cận của trấn, nơi này cũng không so được với Xích Vũ trấn phồn hoa, giữa đường người đi tốp năm tốp ba, có vẻ quạnh quẽ.

Lúc này trời đã tối.

Hắn tiến vào cái khách điếm duy nhất trong trấn trên, bên trong khách nhân không nhiều lắm, nếu không có tiểu nhị trong điếm luôn ngăn cản, nếu không Giản Phàm sớm đã xông lên lâu từng gian kiểm tra hành tung của Mị Ảnh.

Không thể làm gì khác, Giản Phàm đành phải hỏi thăm chưởng quầy xem y có hay không đến trọ, tuy nhiên hắn cho rằng khả năng Mị Ảnh nặc danh khá lớn, quả nhiên, chưởng quầy lắc đầu tỏ vẻ không có người này.

Tương đối thất vọng, rồi lại không nghĩ cứ như vậy trở về, khoa tay múa chân hình dung bộ dáng của Mị Ảnh.

Chưởng quầy vẫn như trước lắc đầu.

“Cám ơn.”

Bước ra khách điếm, hắn ôm hi vọng cực kỳ nhỏ bé tại phụ cận tìm kiếm.

Trời càng lúc càng đen kịt, vài chấm nhỏ lộ diện, ngay cả ánh trăng đầu tháng cũng bắt đầu lộ diện, hình dáng như khay ngọc.

Thời gian còn thừa không nhiều lắm, nếu không bao lâu độc sẽ bắt đầu phát tác.

Giản Phàm không dám thư giãn, tìm khắp nơi này, đành phải hướng thôn trấn kế tiếp tiếp tục tìm.

Cái trấn phía trên này cũng là một thôn trang nhỏ vắng vẻ, vào khoảng đêm, người ở trấn trên cơ hồ đều trốn vào trong chăn, trên đường không có tung tích người đi đường.

Rốt cuộc qua không biết bao lâu, Giản Phàm sớm đã không rõ ràng lắm. Mắt thấy mặt trăng dần dần trôi đến chỗ cao nhất, hắn lòng nóng như lửa đốt, hình ảnh Mị Ảnh thân trúng độc tố mà bỏ mạng không ngừng tràn ngập trong đầu óc của hắn.

Sẽ có biện pháp! Sẽ tìm được Mị Ảnh.

Hắn sẽ không, sẽ không lại trơ mắt nhìn bất luận một người bệnh của hắn chết đi.

Ngẩng đầu, hắn thê lương liếc nhìn vầng nguyệt sáng tỏ, hàm răng cắn chặt, xoay người quay lại đoạn đường vừa qua mà đi, thân ảnh rất nhanh như gió mạnh quét qua cảnh vật nhưng không thấy thực thể.

Trái tim nhảy lên thoáng cái lại hạ xuống chấn động lồng ngực hắn, màng nhĩ rầm rầm rung động.

Điểm nhánh cây, đi tắt hướng tới khoảng giữa tùng lâm mà chạy tới, chỗ đi qua lá cây lắc lư.

Lúc này đây hắn không hề giảm tiến độ, tốc độ càng lúc càng nhanh, quanh thân cảnh vật càng không ngừng cực nhanh lùi lại sau, gió đêm xẹt qua gò má đem đến một chút cảm giác đau đớn, nhưng cái này không đủ để ảnh hưởng tốc độ của hắn.

Trọn vẹn ước chừng một phút đồng hồ hắn mới trở lại Xích Vũ trấn, hắn thở dốc, con ngươi đen quét qua lại tại trên trấn.

Bây giờ là lúc nào? Giờ Hợi? Cũng hoặc giờ Tý?

Độc đã bắt đầu phát tác a?

Trong đếm tối hông hề có người ở mà im ắng, cách đó không xa ẩn ẩn truyền đến thanh âm gõ mõ cầm canh, nguyên lai đã là canh ba.

Hắn không thể dừng lại, phải mau chóng tìm được Mị Ảnh.

Người gõ mõ cầm canh vang dội tiếng đồng la từ xa đến gần, trong nháy sẽ đến chỗ góc đường. Đột nhiên, hắn ngửi ra trong không khí vẻ không đúng, người vừa xoay qua, một bóng dáng theo chỗ tối chợt đảo qua đánh về phía nam tử đang gõ la.

Mặc dù bóng dáng cực kỳ nhanh chóng, nhưng Giản Phàm tập võ nhiều năm vẫn là nhìn thấy gương mặt người nọ.

Là Mị Ảnh, y quả thật còn ở lại Xích Vũ trấn!

Phảng phất giống như bảo vật mất đi được trở lại, Giản Phàm mừng rỡ như điên, không dám trì hoãn nữa, bước dài hướng góc đường chạy tới. Bị niềm vui sướng khi gặp lại làm cho đầu óc trì trệ, lại đã quên tự hỏi vì sao Mị Ảnh lại muốn tập kích người gõ mõ cầm canh đó.

Đợi hắn đi đến góc đường, Mị Ảnh đã không hề ở chỗ cũ, Giản Phàm nhìn quanh bốn phía, thấy bên phải hướng xa xa mơ hồ có bóng đen lắc lư, hắn không chút nào lo lắng hướng chỗ đó chạy đi.