Thanh Phong Hận

Chương 12




Tàn nhẫn….

Trước đây cho dù bị tổn thương bao nhiêu lần, ta vẫn chưa từng oán trách các người vì sao đối với ta tàn nhẫn như vậy, thế mà hôm nay các người lại quay ngược lại trách cứ ta. Các người hết lần này đến lần khác cào xé vết thương trong lòng ta, hai bàn tay các người đều dính đầy máu của ta cùng ca ca. Vậy mà vẫn không ngừng níu kéo một tình yêu, máu, lệ của ta đều vì các người mà chảy, vậy mà các người còn nói ta tàn nhẫn?

Ta cười lạnh nói: ”Từ trước đến giờ chỉ có người khác đối với ta tàn nhẫn, ta làm gì có bản lĩnh mà tàn nhẫn với người khác.”

Bồ Tĩnh liếc mắt nhìn ta, nhẹ nhàng thở dài: ”Chúng ta không thể quên đi quá khứ mà bắt đầu lại từ đầu sao?”

Ta lắc đầu nói: ’’Ta không có cái gì để mà quên. Ta với ngươi cũng sẽ không có bắt đầu.‘’

Ta cúi đầu bước ngang qua hắn, không muốn nhìn thấy thần tình trên khuôn mặt của hắn lúc này. Ở chỗ rẽ, thân ảnh Quỳnh Hoa đột nhiên xuất hiện trước mắt. Đôi mắt phượng vô hồn đang trừng trừng nhìn ta mang theo đầy rẫy hận ý cùng tuyệt vọng khiến ta không khỏi rùng mình ớn lạnh.

‘’Trầm Thanh Phong, tình yêu của hắn phải dành cho ta.” –Vừa nói nàng vừa móc chủy thủ trong tay hướng ta mà đâm tới.

Ta không kịp né tránh, nên đành đứng yên chờ đợi một sự đau đớn kéo đến, nhưng tiếng thét chói tai của một nữ tử đã khiến ta chú ý. Định thần nhìn lại đã thấy thân ảnh Bỗ Tĩnh che phía trước mặt, ta đưa tay định đẩy hắn ra nhưng lòng bàn tay lại dính đầy một thứ chất lỏng màu đỏ, máu tươi uốn lượn theo tay ta chảy xuống đọng thành một vũng đỏ tươi.

Vì cái gì, vì cái gì lại cứu ta…

Ta nhìn Bồ Tĩnh, muốn hỏi hắn tại sao lại cứu ta, nhưng thanh âm không thể thoát ra thành lời. Ta mờ mịt đỡ Bồ Tĩnh ngồi xuống, hai tay áp chặt vào lồng ngực của hắn, máu theo kẽ tay không ngừng tuôn ra khiến quần áo của ta và hắn chẳng mấy chốc đã nhuộm hồng.

Ta đang lúng túng không biết làm sao thì thanh âm của Bồ Tĩnh yếu ớt vang lên: ‘’Thanh Phong, ngươi khóc sao… ngươi vì ta mà rơi lệ sao?” Đến khi Bồ Tĩnh đưa tay sờ lên dịch thể ấm nóng trên mặt, lúc đó ta mới nhận ra ta đang khóc.

”Ta không dám hy vọng ngươi có thể yêu ta… chỉ cầu ngươi vì ta mà rơi một giọt nước mắt…” – Lời nói vừa dứt hắn đã chậm rãi nhắm mắt lại.

Chỉ cần một giọt nước mắt… dường như trong quá khứ ta cũng đã từng nói như vậy.

Không dám xa cầu ngươi một chút thật tình, chỉ cần một ánh mắt của ngươi….

Chỉ cần ngươi cho ta một giọt nước mắt, ta chỉ cần Nghiêm Thự vì Trầm Thanh Phong mà rơi một giọt lệ tiếc thương…

Chỉ cầu ngươi một giọt lệ, ta không oán cũng không hận…

Ký ức về Nghiêm Thự không ngừng trỗi dậy trong lòng khiến ta không khỏi lệ rơi đầy mặt.

Bồ Tĩnh, ta thực sự đối với ngươi quá mức tàn nhẫn…

Thời gian đã qua rất lâu, hay có thể chỉ là phút chốc, ta cũng không biết. Tại căn nhà lao âm u này không có ban ngày cũng như đêm, thỉnh thoảng chỉ có vài tia sáng lạnh lẽo của ánh trăng lọt vào qua ô cửa sổ ở trên cao.

Từ khi biết được tính mệnh của Bồ Tĩnh không đáng ngại, chỉ là hôn mê chưa tỉnh, ta không nói lời nào cũng không ăn cơm, chỉ mải đứng bên cửa sổ ngắm nhìn một mảnh phong cảnh nho nhỏ ở bên ngoài.

Quỳnh Hoa sau khi đâm Bồ Tĩnh bị thương, dường như không chịu được đả kích khi chính tay sát hại người mình yêu thương nhất, nên đã cầm đoản đao dính đầy máu của Bồ Tĩnh cắt cổ tự vẫn. Ta vẫn còn nhớ đến cuối cùng trên mặt nàng vẫn hiện lên một nụ cười thỏa mãn.

Đem sinh mạng để đổi lấy tình yêu, đối với nàng kết cục như vậy có thể là tốt nhất, bởi tình yêu của nàng cũng giống như ta, tất cả đều là vô vọng. Có thể tình yêu chưa bao giờ là hoàn mỹ, hay phải chăng số phận vốn không nhân từ.

Ta trở thành kẻ sát nhân bị tống giam vào ngục, ta không thừa nhận mà cũng không phủ nhận điều đó. Vết thương của Bồ Tĩnh cùng cái chết của Quỳnh Hoa đều không phải ta tự thân xuống tay, nhưng nguyên nhân vẫn là do ta. Ta vô pháp phủ nhận điều đó.

“Là ngươi giết nữ tử thanh lâu kia, rồi đả thương Bồ Tĩnh đại nhân phải không?”

Từng roi, từng roi trên tay lao ngục liên tục hạ xuống người ta, trước mắt chỉ thấy một màu đỏ của máu cùng tiếng người không ngừng đe dọa bên tai.

Ta chưa bao giờ phản ứng lại những điều đó.

“Phì, chưa thấy ai bề ngoài nho nhã mà thủ đoạn lại độc ác như vậy.“ – Quan coi ngục tức giận bỏ đi, không quên để lại một câu thóa mạ như mọi khi.

Ta chỉ yên lặng mỉm cười, ta nghĩ nhà lao tối như vậy có lẽ hắn cũng không nhìn thấy ta đang cười. Người khác coi rẻ, nhục mạ ta cơ bản đã không còn cảm giác.

Ta tự tay cắt đứt tình yêu của kẻ khác, ta đã không còn tư cách để khẩn cầu hạnh phúc, cho dù đó là một mơ tưởng xa vời cũng không được. Hôm nay ta rơi vào hoàn cảnh này là ta đang tự trả giá cho những việc mà ta đã làm thôi. Nhưng vì cái gì mà ta vẫn không thể chết được, vì cái gì mà tất cả mọi người đều ra đi trong khi kẻ gây ra lỗi lầm là ta vẫn còn sống…?

Trên lưng, trước ngực đầy rẫy những vết thuơng chưa khép miệng, máu vẫn cứ chảy ra không ngừng. Ta dựa vào tường mà không khỏi tự hỏi.

Sinh ký vô hoan, tử làm sao quản.

Sinh mệnh của ta từ lâu đã mất đi màu sắc, tất cả ái dục đều bị đẩy xuống vực sâu, ta còn chờ đợi cái gì, kỳ vọng cái gì, ta cuối cùng có thể như ca ca và Quỳnh Hoa, chết đi để chấm dứt mọi đầy ải này không? Ta không biết, thực sự không biết…

“Người thanh niên, chết đúng là có thể giải thoát được tất cả, nhưng một khi đã chết thì tất cả mọi chuyện cũng sẽ kết thúc.“ – Một lão hủ sát vách bị giam đã gần chục năm nói với ta.

Phàm những kẻ đã bước chân vào đây đều thấp thỏm không yên, suốt ngày chỉ luôn miệng nói mình oan uổng, trong đầu chỉ không ngừng có một ý niệm điên cuồng là thoát ra khỏi nơi này. Những người này bị giam lâu ngày tại nơi đây không bị bức cho đến điên loạn thì cũng bị dồn đến tử lộ, nhưng nếu ở lâu hơn một chút thì ngay đến khí phách để tự sát cũng không có, ngay cả mong muốn một lần cuối cùng được bước ra ngoài để từ biệt ánh dương trước khi chết cũng không đủ can đảm để nghĩ. Người đúng là vẫn sợ chết, thật đáng buồn cười, muốn chết nhưng lại không dám chết, bất quá là đang sợ hãi cái gì, thật ra đôi khi sống còn khó hơn cả chết.

Đây là câu nói cuối cùng của hắn mà ta nghe được. Cách một ngày ta không còn nghe được thanh âm của lão nữa, ta nghĩ cuối cùng ông trời vẫn có lòng từ bi, đã thành toàn cho lão một nguyện vọng. Ta không sầu não, ngược lại còn vì lão mà vui mừng, chỉ bực một điều là vận may chẳng bao giờ đến phiên ta.

Có tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng giam, tiếng chìa khóa tra vào ổ thanh thúy vang lên. Ta nhàn nhạt nở nụ cuời, cuối cùng thời khắc thoát ly tất cả cũng đã đến…

“Thanh Phong, ngươi luôn muốn đem chính mình làm cho thê thảm như vậy mới vừa lòng sao?”

Một tia sáng thình lình chiếu vào phòng giam làm ta không khỏi có chút chói mắt, nỗ lực mở mắt ra thì Nghiêm Thự đã đứng ngay trước mặt, đôi lông mày nhăn lại như có chút bất đồng, ánh mắt hắn nhìn ta như muốn trách móc dáng điệu của ta bây giờ.

Ta cố sức nhích động thân người lạnh lùng nói: “Ta như vậy đã khiến ngươi hả mối hận trong lòng chưa? Sao ngươi không thừa cơ giết ta luôn cho rồi, đây là cơ hội khó gặp lần thứ hai đó.“

Đúng vậy… người nam nhân trước mắt là kẻ có khả năng tổn thương ta mạnh nhất. Chỉ cần hắn mở miệng nói ra một câu tuyệt tình cũng đủ sức giết chết chính ta, một câu nói của hắn đối với ta mà nói còn đau đớn hơn việc thụ hình gấp mấy chục lần.

Ta vô pháp tưởng tượng, những vết roi trên người ta là do chính hắn gây ra, khi đó trái tim ta sẽ đau khổ đến mức nào.

Thật đáng sợ… ta không thể tưởng tượng được.

Nghiêm Thự đến gần, cởi trường bào màu xanh đen trên người khoác lên vai ta, đem ta ôm vào người, bước ra khỏi nhà lao.