Thanh Quan

Chương 175-176: Sát cơ ​




Vừa nghe nói người khó xử Cừu Tiểu Bằng là Cát Trung Cường, Tần Mục dở khóc dở cười. Tên Cát Trung Cường đúng là âm hồn bất tán, La Vạn Hữu ngược lại không biết vì sao giữ hắn lại, một lần nữa trở lại cục công an. Đối với chuyện này Lưu Đại Hữu cũng có chút bất đắc dĩ, nói với Tần Mục người xin cho hắn rất có phân lượng, cho nên mới dùng Cát Trung Cường dùng.

Trong lòng Tần Mục cũng hiểu rõ, người có sức nặng không cần nói là ai, nói với Lưu Đại Hữu xử lý Cừu Tiểu Bằng đừng lạm dụng chấp pháp, bằng không dân chúng sẽ mắng.

Lưu Đại Hữu vỗ nực cam đoán, tuyệt đối sẽ theo công bằng chấp pháp, lại nói giỡn với Tần Mục tính tình rất có ý tứ, luôn có ý nghĩ cho dân. Tần Mục nghĩ cũng đúng, Chu Tiểu Mai, Cừu Tiểu Thiền vừa kết hôn mấy ngày thì chồng đã chết.

Hai người lại nói đùa một hồi, Tần Mục bảo Lưu Đại Hữu hỗ trợ trông nom Quý Chí Cương, đừng chọc ra phiền toái gì, bên kia có tài chính mấy trăm vạn rót qua, xảy ra sự cố là khó khăn lưams. Lưu Đại Hữu bảo Tần Mục dương lịch năm tới huyện uống với hắn, Tần Mục cũng đáp ứng.

Cúp điện thoại, Tần Mục hút thuốc lâm vào trầm tư. Hắn bây giờ không còn Bạch Quang Lượng che chắn, quả nhiên có không ít tôm tép nhãi nhép xuất hiện, khi dễ Tần Mục là hắn là kẻ xuất thân quê mùa, vậy phải chơi với bọn chúng thật tốt mới được.

Ngày hôm sau Cừu Tiểu Thiền đầy vui vẻ đi vào văn phòng, thấy mặt đã cười với Tần Mục nói ra:

- Tần hương trưởng, hôm nay tôi mời khách, buổi tối anh cho tôi mời nhé.

Tần Mục trở mình xẹm báo chí trong tay, hỏi:

- Ah? Có đại hỷ sự gì à, muốn mời người trong quê như tôi ăn cơm?

Cừu Tiểu Thiền sững sờ, dậm chân một cái, cười nói:

- Anh là lãnh đạo trực tiếp của em, đương nhiên là mời mình anh ăn cơm rồi. Tôi vừa mới lãnh tiền lương đấy, xin anh đừng cho tôi cục hứng."

Trong giọng nói mang theo vui mừng và bất đắc dĩ.

Tần Mục ngẩng đầu nhìn qua Cừu Tiểu Thiền, thoáng sững sờ một chút. Hôm nay Cừu Tiểu Thiền đổi một bộ quần áo khác, bộ này mang theo phong cách phục vụ cà phê Cappuccino (cafe ca cao) chuyên nghiệp, tuy hơi có chút mập nhưng lại tôn lên vòng eo và dáng người đầy phong tình của nàng ta, từ búi tốc biến thành thắt bím ngựa, trong xinh đẹp mang theo thanh thuần, nhất là đôi giày cao gót kia tôn bờ mông của nàng lớn hơn vài lần, càng hiển lộ dáng người thon dài.

Cừu Tiểu Thiền nhìn ra ánh mắt đăm đăm của Tần Mục, trong lòng bắt đầu khinh bỉ. Đêm qua nàng đã nghe tin tức trong nhà, nói chuyện của Cừu Tiểu Bằng cơ bản đã được giải quyết, chỉ cần nộp lên năm trăm đồng và ngồi trong đồn công an mấy ngày là được rồi. Mấy ngày hôm trước cục công an mặt mũi tràn đầy phiền phức khó chịu nói cho nàng biết, Cừu Tiểu Bằng tụ tập nhiều người ẩu đả tội rất nghiêm trọng, khẳng định phải ăn cơm tù, nàng lúc này mới đáp ứng bên kia, hỗ trợ gài bẫy Tần Mục, dẫn tới Tần Mục thân bại danh liệt, bên kia bây giờ nhanh chóng thả Cừu Tiểu Bằng ra cho nàng.

Nàng thật không ngờ khi nàng vừa mới tiếp xúc với Tần Mục ở nơi đây, Cừu Tiểu Bằng không có chuyện gì. Nhìn thấy gương mặt thanh tú của Tần Mục giống như đại cô nương, trong mắt Cừu Tiểu Thiền hiện ra thần thái không kiên nhẫn, dù sao bọn họ là chó cắn chó, không có một thứ tốt. Nghĩ tới đây Cừu Tiểu Thiền cố ý nghiêng người, cúi người chậm rãi cầm phích nước nóng lên.

Nàng khẽ khom người về phía trước, Cừu Tiểu Thiền tự nhận thân thể của mình có đường cong hoàn mỹ không hề thiếu sót đấy, Tần Mục lắc đầu cười khổ một tiếng. Cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy, xem ra công phu kiềm chế với gái xinh chưa đủ, Cừu Tiểu Thiền này đúng là rất hiểu ưu thế của nữ nhân đây mà.

Nghĩ tới đây Tần Mục đứng ở đó. Cừu Tiểu Thiền vừa uống một miếng nước, liên tục không ngừng đặt chén trà lên mặt bàn. Nàng đi hơi gấp, Tần Mục lúc này đang kéo cửa, vừa đúng lúc mu bàn tay của Tần Mục chạm qua ngực của Cừu Tiểu Thiền khi nàng đi qua.

Hình như có còn không mềm mại làm cho Tần Mục tâm run thoáng một phát, vội vàng áy náy nói ra:

- Không thấy được ngươi tới, anh muốn đi ra ngoài?

Cừu Tiểu Thiền trừng mắt Tần Mục, người này chiếm tiện nghi còn nói năng hùng hồn như vậy, nghe ra ý tứ trong lời của hắn, hắn cố ý chạm qua? Nhưng mà chuyện này cũng hợp tâm ý của Cừu Tiểu Thiền, cần phải tìm được cơ hội đi cùng Tần Mục, sau đó dùng camera mini bên người quay cảnh Tần Mục chiếm tiện nghi của nàng, ngược lại nhìn hắn còn dám liều lĩnh hay không!

Tần Mục chỉ biết Cừu Tiểu Thiền khẳng định có quan hệ với cái nắp kia, ngược lại không biết trên thị trường bây giờ đã có camera mini được bày bán rồi, nghe Cừu Tiểu Thiền nói "Anh là lãnh đạo của tôi, Mã bí thư bảo tôi đi theo anh" xong, hắn nhíu mày nói:

- Tôi muốn đi sơn thôn, cô muốn theo không?

Cừu Tiểu Thiền gật gật đầu, chỉ có theo sát Tần Mục, trong công tác hằng ngày khiến Tần Mục tùy thời nhìn thấy thân ảnh của mình, bằng vào năng lực của Cừu Tiểu Thiền nàng muốn cho Tần Mục chú ý đó là chuyện vô cùng đơn giản. Tuy Cừu Tiểu Thiền không biết Tần Mục còn trẻ như vậy làm thế nào ngồi lên địa vị hương trưởng Dược Mã Hương nơi đây, nhưng mà nàng biết rõ Tần Mục còn trẻ tuổi như vậy, tuyệt đối thuộc về loại đã thấy nữ nhân nhưng mà chưa từng thấy nữ nhân cởi đồi. Chơi chút chiêu bài tình cảm sẽ nắm trên tay dễ dàng thôi.

Nói thật Cừu Tiểu Thiền giả làm bộ dáng vũ mị thanh thuần đã đánh động chút tâm tư của Tần Mục rồi, nhưng Tần Mục nghĩ Cừu Tiểu Thiền đang thi triển mỹ nhân kế với mình, hắn không muốn vì một nữ nhân đang có ý đồ với mình lại ảnh hưởng tới tiền đồ quan trường.

Hai người đều có tâm tư, Tần Mục cũng mang theo Cừu Tiểu Thiền đi tới sơn thôn.

Mã Trường Hà nghe được bên ngoài có tiếng ô tô chạy đi, từ trong cửa sổ nhìn thấy Tần Mục cùng Cừu Tiểu Thiền tiến vào ô tô, liền âm thầm gật đầu, cầm lấy điện thoại gọi đi, sau khi nghe đối phương tiếp máy thì cười nói:

- Hầu lão bản ah, cá mắc câu.

Hầu Vạn Lâm nghe Mã Trường Hà nói thế thì tươi cười:

- Trường Hà bí thư, anh yên tâm, tôi đã cho người đi thì chỉ có nắm chắc thôi.

Sau khi cúp điện thoại xong, Hầu Vạn Lâm uống một ngụm trà, Cừu Tiểu Thiền mấy ngày nay rất đắc ý, nhưng vẫn chưa có ra tay, phải từ từ thu tiểu tử Tần Mục này, nghĩ thế nào cũng không được tự nhiên, liền gọi điện thoại, nói hôm nay mình qua đêm ở văn phòng.

Tần Mục nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ, chậm rãi nói:

- Lại một năm đi qua!

Cừu Tiểu Thiền nghe Tần Mục nói thâm trầm, vừa cười vừa nói:

- Một năm rồi lại một năm, người không thể cả đời an ổn, tận hưởng lạc thú trước mắt mới là trọng yếu nhất.

Tần Mục nghiêng đầu, ánh mắt nhìn qua Cừu Tiểu Thiền, làm cho Cừu Tiểu Thiền cảm giác trong lòng rất bối rối, vẫn là Tần Mục to gan lớn mật, phải ở chỗ này chiếm tiện nghi của nàng, đừng nói máy quay không có mang theo, tối thiểu nhất cũng không ánh đèn.

- Tiểu Cừu a, lời này cua cô nói không đúng rồi. Tận hưởng lạc thú trước mắt, đó cũng không phải lời của nhân viên chính quyền nên nói.

Tần Mục móc điếu thuốc ra, nhìn qua Cừu Tiểu Thiền ý hỏi. Cừu Tiểu Thiền lắc đầu, tỏ vẻ không ngại, Tần Mục liền rút thuốc ra, sau đó nhìn qua khói thuốc, trong sương khói lượn lờ Tần Mục chậm rãi nói ra:

- Chỉ cần dân chúng còn có khó khăn, còn có tiếng thở dài, còn có tiếng khóc, chúng ta bây giờ là quan phụ mẫu, trong đầu phải có ý niệm vì dân trong đầu.

Hắn nói xong nhìn qua lái xe nói:

- Sư phó, dừng lại ở phía trước đi, tôi muốn đi dạo.

Bây giờ còn cách thôn Hạ Sơn một đoạn, Cừu Tiểu Thiền không biết Tần Mục bây giờ có ý định gì, bên ngoài trừ đồng ruộng và đồng ruộng, hiện tại hoa màu còn đang gieo hạt, đi qua chỉ thấy thê lương mà thôi.

Tần Mục giống như hào hứng rất cao, mang theo Cừu Tiểu Thiền cùng lái xe đi chậm trên bờ ruộng. Hắn chỉa chỉa thôn trang ở phương xa và nói:

- Chỗ đó là thôn Hạ Sơn nghèo nhất ở Dược Mã Hương.

Sau đó xoay người, chỉ vào mình:

- Chỗ đó là thôn Mã gia giàu có nhất của Dược Mã Hương, nhà máy pin cũng đặt ở nơi đó. Hai thôn chỉ cách nhau hơn mười dặm mà thôi, vì sao giàu nghèo chênh lệch lớn như vậy?

Cừu Tiểu Thiền trả lời không được, nàng cũng không có tư tưởng lớn, nhìn qua Tần Mục mờ mịt lắc đầu.

Tần Mục cười một tiếng, tiếp tục nhìn qua phía trước, vừa đi vừa nói:

- Tục ngữ nói một phương khí hậu dưỡng một phương người. Dược Mã Hương có sông Mã xuyên qua từ bắt tới nam, cũng là đầu nguồn nước...

Nói đến đây con mắt Tần Mục nhìn thẳng và quay đàu nhìn lại.

Còn lại hai người không biết trong hồ lô của Tần Mục bán thuốc gì, vội vàng đuổi theo đi. Cừu Tiểu Thiền bĩu môi, Tần Mục tuổi còn trẻ, làm sao lại giống như bệnh tâm thần, trong chốc lát muốn xuống xe đi một chút, trong chốc lát vừa vội như lửa đốt mông, chạy vào trong xe ngồi.

- Sư phó, quay đầu chạy tới sông Mã đi!

Tần Mục cũng nghĩ tới vấn đề mấu chốt, vì cái gì cán bộ đi thôn Hạ Sơn không thể lội đồng ruộng, tại sao thôn Hạ Sơn không thể thu lương thực. Hắn đoán chừng nếu như mình dự tính, chỉ sợ thôn Mã Gia nhìn thấy sông Mã đang chạy quanh, thu hoạch lương lại không tốt.

Xe xiêu xiêu vẹo vẹo và đập lớn, Tần Mục ngồi trên xe nhìn qua sông Mã đằng trước, hắn càng nhíu mày khó chịu.

Cừu Tiểu Thiền cảm giác được khí tức âm trầm trên người Tần Mục, cũng không dám nói nhiều, ai biết hắn thần kinh lên sẽ làm ra cái gì?

- Đỗ xe!

Đột nhiên Tần Mục hô một tiếng, tiếng xe gầm rú chạy đi. Tần Mục đẩy cửa xe ra, đi xuống đập lớn.

- Tần hương trưởng, nguy hiểm.

Lái xe cùng Cừu Tiểu Thiền không ngớt lời kinh hô, thân ảnh Tần Mục trượt xuống đập lớn. Mà Cừu Tiểu Thiền lúc này đang mặc quần áo bó sát, hơn nữa còn mang giày cao gót, rất bất tiện. Đi trên đường nàng ai nha một tiếng, đặt mông ngồi dưới đất, từ trên đập đất trượt xuống nhưng lại chân đau.

Tần Mục chạy đến bờ sông, nhìn qua bên dưới. Mùa đông ở huyện Tây Bình rất lạnh, trên mặt sông băng có thể lái xe qua, nhìn cả buổi cũng không nhìn rõ ràng lắm, Tần Mục dứt khoát tìm tảng đá bên cạnh nện mạnh vào mặt sông băng.

- Tần hương trưởng, ngươi làm cái gì vậy à?

Cừu Tiểu Thiền cà nhắc, hai tay không ngừng ôm sát người, hàm răng trắng noãn không ngừng đánh bò cạp. Quần áo trên người cũng chỉ mặc một lần, liền trực tiếp báo hỏng, âm thầm mắng Tần Mục bệnh tâm thần.

Tần Mục không có nhìn qua nàng, lực chú ý đặt trên sông băng, lực đạo trên tay càng lớn. Lái xe thấy hắn nện vất vả, chạy vào trong xe lấy búa lớn, bắt đầu đập tiếp Tần Mục.

Không tốn quá nhiều thời gian, mặt băng thủng một lỗ, Tần Mục không để ý trời đông giá rét, vươn tay đưa vào trong nước.

Nước sông tối như mực, không có chút cảm giác xanh mát nào, trong lòng Tần Mục run lên. Hắn đưa cánh tay lên thổi vài cái cho ấm áp hơn, sau đó lại chấm một chút nước đặt lên mũi ngửi.

- Ọe!

Nhìn thấy bộ dáng chuyên chú của Tần Mục như vậy, nhìn qua con sông tối như mực, Cừu Tiểu Thiền chỉ cảm thấy buồn nôn, nghiêng người che miệng lại.

Tức giận trong mắt Tần Mục càng ngày càng nặng, hàm răng nghiến liên tục, qua cả buổi sắc mặt mới khôi phục lại bình tĩnh, cười nói:

- Ai, tôi đặc biệt thích bơi vào mùa đông, muốn nhìn sông Mã có thích hợp hay không, đáng tiếc ah, nước ấm rất cao, bằng không vừa đến mùa đông, chúng ta có thể khai băng tắm sông đấy, không chuẩn còn nổi danh khắp tỉnh, trở thành tỉnh đầu tiên mở cuộc thi tắm sông băng mùa đông, ha ha...

Cừu Tiểu Thiền cùng lái xe hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới Tần Mục lại nói như vậy, nhưng mà không thể nói gì, nhao nhao cười khổ ra tiếng, trong lòng Cừu Tiểu Thiền bắt đầu xem thường Tần Mục.

Nhưng mà bọn họ không biết trong mắt Tần Mục bây giờ sát khí càng mạnh mẽ.

Nghe lái xe báo cáo hành tung một ngày của Tần Mục, Mã Trường Hà gõ bàn cười nói:

- Này tiểu Tần, hắn đúng là mặt mũi lớn nha. Lại muốn bơi vào mùa đông cơ đấy, lại nói cái gì người ở thôn Hạ Sơn có bệnh thì tìm tới chính quyền, tôi thấy hắn mới là người có bệnh.

Nói xong lời này trong nội tâm lại cảm thấy là lạ ở đâu đó, cân nhắc một chút không có tìm ra manh mối nào cả, người trẻ tuổi cần mặt mũi và thanh danh, đối với bọn họ, chút chuyện ấy không đáng trách. Mã Trường Hà khoát khoát tay bảo lái xe đi ra ngoài, tắt điện thoại cho bí thư huyện ủy, hào sảng mời bí thư huyện ủy đến Dược Mã Hương thị sát.

Buổi chiều tan tầm, Tần Mục chạy tới thị trấn, bởi vì Dược Mã Hương là hương giàu có nhất, cho nên bí thư và hương trưởng đều có xe con. Mà bí thư Mã Trường Hà muốn đi ra ngoài, đại biểu là thể diện của Dược Mã Hương, ngay cả lái xe còn không có thì còn mặt mũi nào đi gặp các lãnh đạo cơ chứ?

Cừu Tiểu Thiền cũng chui vào trong xe, nói muốn về thăm nhà một chút, nói là đi nhờ hương trưởng. Tần Mục lắc đầu cười khổ, ngồi ở vị trí trên, mang không gian phía sau tặng cho Cừu Tiểu Thiền. Cừu Tiểu Thiền lúc này nhìn qua Tần Mục, cảm thấy bớt lo không ít.

Vốn Cừu Tiểu Thiền còn muốn mời lãnh đạo tới tiệm cơm ăn, nhưng mà Tần Mục lấy cớ cục công an có chuyện, phải đi gặp cục trưởng Lưu một chút. Thời điểm này thế cục khó phân biệt được, Tần Mục cũng không dám cho nữ nhân này quá thân cận mình một chút, cô nam quả nữ đi ăn cơm, đã nói là đi báo cáo công tác, nhưng mà không ai tin đâu.

Nghe Tần Mục nói muốn đi gặp cục trưởng, Cừu Tiểu Thiền không có kiên trì, lắc lắc eo nhỏ đi về nhà, cặp mông của nàng vặn vẹo, dưới ánh đèn càng hấp dẫn ánh mắt người t, nhất là ngẫu nhiên có điểm trắng hiện ra, làm cho người ta suy nghĩ miên man vô hạn.

Lần này Tần Mục đến trong huyện, không có gặp ai khác, xã giao với lãnh đạo là cần thiết, nếu như đi gần quá sẽ cho người ta cảm giác a dua nịnh nọt. Từ khi Quý Thu cùng Bạch Quang Lượng rời đi, hắn và lãnh đạo mới chỉ gặp mặt một lần, còn là đại hội vận động toàn huyện.

Về đến nhà, Tần Mục lại nhận được điện thoại của Ông Văn Hoa, hỏi Tần Mục lúc nào đi nước Mỹ thì mang hai con dâu qua cho nàng xem mặt. Tuy Ông Văn Hoa đã xem ảnh chụp của hai người, nhưng mà giống như đứa trẻ phải xem chân thân mới chịu.