Thanh Quan

Chương 198-199: Tần lão gia tử ​




Đại cô Tần Trữ rốt cục có phong phạm của một đại gia, nói chuyện không mang theo chút cơn tức, chỉ có vẻ hứng thú nhìn Tần Mục, nói:

- Vào cửa rồi thì đều là khách nhân. Tiểu Bân, mang theo mọi người ra ngoài trước, me cùng dì Hai có mấy lời muốn nói với mợ của con.

Tần Mục gật gật đầu, thái độ làm người của đại cô dày rộng, điểm này Tần Mục cũng biết. Nếu từ trong miệng bà đã xưng ra chữ “mợ”, như vậy chuyện Ông Văn Hoa được thừa nhận đã trở thành sự thật.

Ông Văn Hoa không thể tin được đứng lên, bước tới vài bước phía trước, nước mắt che kín đôi mắt nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn xuống, nhỏ giọng gọi một tiếng chị cả cùng chị hai. Tần Tĩnh hừ một tiếng nhưng cũng thả lỏng sắc mặt một ít. Sự nghiệp buôn bán của Ông Văn Hoa tại Mỹ rất lớn, cho dù bà ít kiến thức cũng nhận được tin tức, chẳng qua cảm thấy được lão gia tử bất công chỉ bồi dưỡng Ông Văn Hoa nên mới phát ra oán khí.

Lúc này Tần Mục cũng không thể tiếp tục ở lại đây, hắn xoay người nhìn mẹ với ánh mắt cổ vũ, cùng những người khác rời khỏi đại sảnh đi vào trong nhà.

Ngôi nhà này bố trí cũng rất mộc mạc, nhất là chiếc giường sưởi trong nhà làm Tần Mục giống như trở lại Tây Sơn thôn. Hắn đi tới bên giường, sờ sờ vách tường ấm, phát hiện nóng hổi, liền quay đầu nhìn Cao Bằng nói:

- Thất ca, không nghĩ tới trong thủ đô cũng nhìn thấy được giường sưởi, vật này tốt hơn loại giường nệm rất nhiều.

Nói xong lời này Tần Mục phát hiện trong phòng rất yên tĩnh, mỗi người đều dùng ánh mắt quan sát nhìn hắn, nhất thời hiểu được. Ông Văn Hoa đối diện khảo nghiệm của bà, chính hắn làm sao không cần đối diện sự quan sát của những người cùng thế hệ?

Trong đời thứ ba chỉ có Cao Bằng cùng Tần Mục đi vào chính đàn, những người khác còn đi học, hai người anh cùng hai người chị đều gia nhập vào việc kinh doanh của gia tộc mình.

Cao Khiết còn chưa hồi phục lại từ lời hứa hẹn tặng một chiếc xe thể thao của Ông Văn Hoa, nghe Tần Mục phát ra một tiếng cảm khái đột nhiên hoan hô một tiếng “em có xe thể thao ah”, liền chạy ra cửa hông, đoán chừng là đi báo tin vui cho mẹ nàng.

- Lão bát, nghe nói hiện tại cậu là hương trưởng của một huyện nghèo khó?

Đại ca Đậu Bân châm một điếu thuốc bắt đầu đưa ra câu hỏi của mình. Tần Mục tìm hiểu rõ ràng về bọn họ, bọn họ làm sao lại không nghiên cứu về hắn, dù sao trong nhóm tuổi trẻ chỉ có Tần Mục mới là họ Tần chân chính.

Tần Mục thần sắc trầm ổn, chậm rãi trả lời câu hỏi cùng tra xét của các anh chị em, Cao Bằng ở một bên lắng nghe những câu trả lời xen lẫn câu phản kích của Tần Mục, không khỏi tăng thêm hứng thú đối với han, không ngừng cân nhắc trong lòng, chậm rãi phát hiện trong lời nói của Tần Mục bao hàm nghệ thuật ngôn ngữ kỳ lạ trên quan trường, giống như lời gì cũng nói ra hết nhưng lại giống như chưa từng nói gì, ý tứ trong lời nói làm người ta không thể nắm bắt, ánh mắt nhìn về phía Tần Mục liền thay đổi.

Có vài phương thức biểu lộ Cao Bằng chỉ nhìn thấy từ trong miệng quan chức cấp tỉnh bộ, giờ phút này bị Tần Mục dùng trong phương diện kinh doanh, càng phát hiện Tần Mục thật bất phàm. Cao Bằng tự tin bản thân mình có chức vị trong quan trường, lại có cha mình chỉ đạo, làm việc trong tỉnh thật cẩn thận, thật sự không nghĩ ra Tần Mục rốt cục lịch lãm ở đâu lại có được kiến thức như thế, liền quyết định phải nói chuyện với cha mình cùng nhau quan sát biểu hiện của Tần Mục thật kỹ càng.

Sau một cuộc trò chuyện với nhau, mấy anh chị em họ nhìn Tần Mục với ánh mắt khác xưa, nhất là nghe Tần Mục đưa ra hình thức kinh doanh “lấy hình thức gia tộc xây dựng kỳ hạm long đầu, trực tiếp cùng xưởng sản xuất đạt tới thủ đoạn xuất hàng”, ở trong nước còn chưa người nào dám nghĩ như vậy, nhất thời làm cho bọn họ nghị luận sôi nổi, hình thức như vậy có thể thành công hay không đều khiến mọi người triển khai thảo luận kịch liệt, ngược lại đem Tần Mục đặt sang một bên quên mất chuyện tiếp tục công kích hắn.

Giờ phút này hành động của Tần Mục trong phòng đã có người nhanh chóng báo cáo lại với Tần lão gia tử. Tần lão gia tử vuốt râu mỉm cười, cầm một quân mã chụp vào bụng bàn cờ đối phương, kêu lớn:

- Châm phong tương đối!( Đối chọi gay gắt).

Lão hữu ha ha cười, đi thêm một bước. Tần lão gia tử đem pháo kéo sang một bên, lại hô câu:

- Tị trọng nhược khinh! ( Lánh nặng tìm nhẹ).

Lão hữu đẩy bàn cờ đứng dậy, lắc đầu nói:

- Lão gia hỏa, biết rõ trái tim tôi không tốt còn kêu to như thế. Sao vậy, còn nhớ ngoại hiệu Tần đại pháo mấy chục năm trước hay sao?

Tần lão gia tử cười ha ha, vuốt vuốt râu cười nói:

- Thủ đoạn xuất hiện nhiều lần, tiểu tử kia thật sự thú vị ah.

Lúc này tam cô Tần Trí bưng một chút điểm tâm đi tới, Tần lão gia tử liền phân phó Tần Trí đưa mẹ con Tần Mục đi nghỉ ngơi một chút, buổi chiều đưa họ đến gặp mình.

Tần lão gia tử lên tiếng, mẹ con Tần Mục xem như đã vượt qua kiểm tra, từ hôm nay trở đi Tần Mục đã trở thành trực hệ duy nhất trong ba đời Tần gia, bắt đầu đi vào kiếp sống chính đồ có bối cảnh.

Tới buổi chiều, Ông Văn Hoa đi vào phòng của lão gia tử trước, không bao lâu đã đi ra, ánh mắt sưng đỏ nhìn Tần Mục cười, trong miệng lẩm bẩm:

- Lão gia tử thừa nhận mẹ, lão gia tử thừa nhận mẹ.

Tần Mục cũng cảm thấy vui vẻ cho bà, giữ gìn hai ba mươi năm, rốt cục được Tần gia thừa nhận, cảm giác vui sướng này người ngoài không cách nào lý giải. Hắn nhẹ giọng nhắc nhở:

- Mẹ, đây là chuyện tốt, mẹ có nên mang theo mấy cô cùng các chị em cùng nhau tiến hành hoạt động chúc mừng một lần hay không? Ngày tết, mua chút đồ trang điểm hay quần áo chẳng hạn, chuyện của phụ nữ mẹ quen thuộc hơn con.

Một câu nhắc nhở Ông Văn Hoa, bà nhanh chóng lau khô nước mắt vỗ vỗ túi xách mang theo bên mình, có chút sầu muộn nói:

- Hiện tại đi Mỹ ngay, thật không biết có thể lập tức đặt vé máy bay không…

Tần Mục nhất thời chán nản, nữ cường nhân thông minh lanh lợi không ngờ mất đi chủ kiến trước nỗi vui mừng lớn trong đời như vậy, vội vàng cười nói:

- Mẹ, trong nước cũng có thương trường.

Ông Văn Hoa liên tục kêu lên vài tiếng mới hồi phục tinh thần, ngượng ngùng nói:

- Con xem, mẹ thật sự là quá cao hứng, cứ làm như vậy.

Nói xong vội vàng lấy chiếc gương nhỏ sửa sang lại gương mặt một chút, sau đó dặn Tần Mục vào phòng đừng nói lung tung, lão gia tử nói gì cũng phải đáp ứng.

Tần Mục cười khổ tiễn bà rời đi, lúc này sửa sang lại kiểu áo Tôn Trung Sơn trên người, thở dốc một hơi đẩy ra cửa phòng.

Vừa bước vào cửa phòng, Tần Mục liền ngửi được hương vị trà thơm. Cả căn phòng xây dựng thật hợp quy tắc, bề rộng chừng sáu thước bề dài chín thước theo kiểu xây nhà tại nông thôn. Trong phòng bố trí thật đơn giản, bàn bát tiên đặt tại trung ương, trên bàn đặt bộ trà cụ, trong ấm trà lượn lờ hơi nước.

Một lão nhân ngồi cạnh bàn bát tiên, thần tình tang thương khắc sâu kiếp sống ngựa chiến cả đời.

Mặc dù lớn tuổi nhưng tay cầm chén trà còn rất trầm ổn. Một thân quân trang giặt tẩy trắng bệch mặc trên người lão nhân, nhìn thấy lộ ra một cỗ uy nghiêm, nhất là trong ánh mắt lão nhân thỉnh thoảng lóe tinh quang, càng làm người hiểu được trái tim của người này cũng không có vẻ già nua như bề ngoài. Có một vết sẹo kéo dài từ mắt trái đến tận cằm, là vết thương do lưỡi lê lưu lại vài chục năm trước, cũng là huân chương của lão nhân.

Cho dù Tần Mục biết hiện tại không khí cực kỳ nghiêm túc, nhưng nhìn lão nhân làm vẻ trang nghiêm bưng chén trà, gương mặt nghiêm túc chờ đợi mình, không biết xuất phát từ tâm lý thế nào hắn xì một tiếng bật cười.

Ở trước mặt Tần lão gia tử mỗi tiểu bối đều vô cùng lo sợ, làm gì có người nào dám vui cười trước mặt hắn. Cho dù là nha đầu Cao Khiết được yêu thương nhất, khi ở trước mặt Tần lão gia tử cũng thật nghiêm trang, khi cười cũng không dám lộ răng. Nụ cười của Tần Mục nhất thời làm Tần lão gia tử có một ít ảo giác, đây mới là ấm áp mà gia đình nên có, mà không phải băng lãnh thăm hỏi.

Tần Mục không thể không cười, trong nhận thức của hắn Tần lão gia tử từng có câu danh ngôn: lá trà nát gì chứ, không phải là một ít vụn lá cây sao, còn không bằng một bầu nước lạnh, thống khoái. Một vị lão nhân như thế lại ở trước mặt Tần Mục giả dạng làm một vị nhân sĩ uống trà, nói rõ nội tâm Tần lão gia tử cũng tràn ngập kích động cùng bất an.

Tần Mục là huyết mạch trực tiếp duy nhất của hắn, hắn làm sao có thể thờ ơ? Nghe được Tần Mục bật cười, lão gia tử liền trầm mặt hỏi:

- Cười cái gì? Tôi buồn cười như vậy sao?

Tần Mục lắc đầu đi tới cạnh bàn bát tiên, cầm bình trà đi tới cửa sau đó đổ ra ngoài, lại quay vào trong phòng nhìn bên dưới bàn có một phích nước nóng, trực tiếp rót vào trong ấm trà, sau đó ngồi đối diện lão gia tử, đem vòi ấm trà chuyển về hướng của mình.

Tần lão gia tử lẳng lặng nhìn Tần Mục làm hết thảy chuyện này, không nói chuyện, thẳng đến khi Tần Mục làm xong mới khẽ gật đầu.

- Ông nội, khảo nghiệm cháu cũng không cần dùng ấm trà đi, trên đời này có người nào không biết lão nhân gia không uống nước trà đâu, ngài a, đừng làm khó chính mình.

Tần Mục tìm ra hai cái ly lớn giúp Tần lão gia tử rót đầy ly nước ấm.

Tần lão gia tử nhìn Tần Mục không chuyển mắt, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra manh mối gì đó. Tuy rằng Tần Mục lần đầu tiên tiếp xúc vĩ nhân lịch sử trong lòng khẩn trương không cách nào diễn tả, nhưng khi hắn chứng kiến động tác Tần lão gia tử bưng chén trà thì tâm tư chợt thả lỏng, ngồi trước mặt hắn chỉ là một lão nhân, chỉ là ông nội của hắn.

Gương mặt bình tĩnh như nước mang theo vẻ thản nhiên, biểu hiện của Tần Mục khiến Tần lão gia tử càng xem càng vừa lòng. Rốt cục là con cháu Tần gia, rơi nơi nào cũng không dọa người. Hắn đột nhiên cất tiếng cười to, chỉ vào mũi Tần Mục quát:

- Thằng nhóc, dám nói chuyện như vậy với ông nội của cháu, lật trời sao.

Tần Mục cũng nở nụ cười, thân tình máu mủ tình thâm nhanh chóng dâng lên giữa hai người. Dù là lần đầu tiên nhìn thấy cháu trai, hơn nữa linh hồn Tần Mục cũng không thuộc về thời đại này, nhưng không thể ngăn cản liên hệ huyết mạch giữa đôi bên, trong nháy mắt này Tần Mục xem như chân chính từ bỏ thân phận kiếp trước, đem chính mình hoàn toàn dung nhập vào thân phận của Tần Mục trước kia.

Một già một trẻ bắt đầu nói chuyện với nhau, không quan hệ tới quan trường, chỉ là mỗi ngày ăn bao nhiêu chén cơm, thích làm những việc lặt vặt nào đó, làm lão nhân không còn cảm giác cô độc. Tần Mục trả lời những câu hỏi của lão nhân, mỗi lần đều đúng mực, làm lão nhân mỉm cười, phảng phất như đem toàn bộ áp lực bao năm phóng thích vào nụ cười hôm nay.

Bọn họ ở trong phòng nói chuyện vui vẻ, các bác sĩ y tá chờ đợi bên ngoài lại lo lắng muốn chết. Mấy ngày nay thân thể lão thủ trưởng không tốt, chỉ sợ tâm tình kích động vạn nhất khiến bệnh cũ tái phát sẽ có phiền phức lớn.

Trong biểu tình lo lắng của bọn họ, Tần Mục cáo biệt lão gia tử rời đi. Sáng sớm ngày mai hắn phải đi theo cô ba dượng ba đến quân khu thủ đô, nơi đó còn một cửa ải chờ đợi hắn.

Cửa ải của vị hôn thê.

Ngày hôm sau, Tần Mục đi theo Cao Phái lấy danh nghĩa thăm hỏi thủ trưởng quân khu đến quân khu thủ đô, với thân phận của Ông Văn Hoa cũng không thể đến nơi này.

Trong quân khu cũng không giống như địa phương khác, trong này có thật nhiều cơ mật cùng kỹ thuật của quốc gia, cho nên đề phòng càng sâm nghiêm. Hai người Tần Mục bị ngăn cản ở trạm gác đầu tiên, vệ binh tra xét xong mới chuyển tin tức vào bên trong.

Tần Mục lấy gói thuốc đưa cho Cao Phái, sau đó mở cửa sổ xe nghiêng đầu xem phong cảnh. Phương bắc gió lớn, cửa xe vừa mở ra lập tức gió lạnh thổi vào, làm cả Tần Mục lẫn Cao Phái đều thoáng rùng mình.

Cao Phái chỉ tiếp xúc với Tần Mục trong điện thoại, nhìn thấy hắn mở cửa sổ xe, không hề biểu hiện hạn chế trước mặt mình, mang theo ý tứ hàm xúc nhìn qua hắn.

Trên quan trường, quan chức không khom lưng khuỵu gối tuy có thể có được danh dự nhất thời nhưng quan đồ không nhất định được lưu loát, chỉ biết nghiền ngẫm tâm tư lãnh đạo, tìm được một khe hở giữa lãnh đạo cùng dân chúng mới chính thức phù hợp với đặc sắc xã hội. Tần Mục không hỏi qua ý kiến Cao Phái đã mở ra cửa sổ, nếu Cao Phái là một người tâm tư nhỏ hẹp chỉ sợ giữa hai người đã có ngăn cách.

Tần Mục cũng không châm thuốc lá, chỉ ngậm trong miệng nghiền ngẫm, nhìn tường vây rậm rạp lưới sắt phòng ngự, nhẹ nhàng thở dài, tâm tình có chút đìu hiu nói:

- Dượng ba, lại thêm một năm ah.

Những lời này nói ra thật có ý tứ, Cao Phái nhìn Tần Mục, mỉm cười hỏi:

- Tiểu tử, nóng lòng?

Tần Mục lắc đầu, lại gật gật đầu.

- Ổn định, nhất định phải ổn định.

Tài xế đã đi theo Cao Phái mười năm, khi nói chuyện không quá kiêng kỵ hắn, nếu Tần Mục đã gọi hắn là dượng ba, hắn liền dùng góc độ thân thích đến giáo dục Tần Mục.

Tần Mục gật gật đầu. Hắn không phải không biết đạo quan trường cần vững vàng, nhưng có chút chuyện không chỉ ổn định thì có thể làm được. Lần này gặp cha vợ, mẹ vợ cùng vị hôn thê tương lai xong, sau tết Tần Mục phải quay về Dược Mã hương, chuẩn bị bắt tay vào làm việc. Hắn đã lấy được tin tức từ thành phố Thanh Thủy, trong đất đai hắn mang đi xét nghiệm có thật nhiều nguyên tố hóa học, đã làm thương tổn tính chất của đất đai thật lớn, hoa màu sinh trưởng trên loại đất này thu hoạch giảm lớn là chuyện có thể đoán được.

Tần Mục đã liên hệ với Lưu Đại Hữu, Lưu Đại Hữu hứa hẹn sẽ vô điều kiện ủng hộ hắn, chẳng qua mơ hồ lộ ra nỗi lo lắng, tình hình ở địa phương không chỉ dùng một hai câu thì có thể giải quyết.

Ngay thời khắc Tần Mục còn đang trầm tư, một thanh âm tiếng thắng xe bén nhọn truyền đến, bên cạnh Tần Mục nổi lên trận gió mạnh, một chiếc xe thể thao màu đỏ đỗ sát bên xe của Cao Phái đang ngồi.