Thanh Quan

Chương 227-228: Ai là người đánh cờ




Vốn hắn còn đang cố gắng dằn nén tức giận, cố gắng duy trì mặt tốt của một chủ tịch huyện, nhưng một cước này lập tức đá bay ra tính khí tiểu bá vương của hắn, sắc mặt hắn âm trầm đi tới trước mặt người kia, chỉ vào người nọ hung tợn hỏi:

- Là anh đá tôi?

Bởi vì Hầu Cửu Châu đột nhiên bị đá, đám người tạm thời dừng xao động, nhìn xem biểu hiện của hắn. Nghe được câu chất vấn của Hầu Cửu Châu, nông dân kia hơi ngẩng đầu, sảng khoái thừa nhận:

- Đúng vậy, chính là tôi!

Hầu Cửu Châu cười lạnh một tiếng, nhìn quần chúng chung quanh quát:

- Đều tan! Thành bộ dáng gì nữa, còn tiếp tục vây quanh nơi này, bắt hết tất cả vào cục công an đi!

Đầu óc của Hầu Cửu Châu không khỏi có chút mất bình tĩnh, ở thời điểm này lại đi giở giọng quan. Nhất thời toàn bộ ánh mắt của quần chúng đều thay đổi, vừa rồi ánh mắt nghi hoặc, lo âu, chờ đợi đều biến thành trào phúng cùng phẫn nộ, cũng không biết là ai kêu một tiếng “chúng ta chính là bị loại người này hại khổ”, sau đó đám người xôn xao, Hầu Cửu Châu còn chưa kịp tiếp tục bày tỏ quan uy của hắn, đã bị bao phủ.

Rối loạn, tình thế lập tức liền rối loạn.

Dân chúng bình thường là người dày rộng mà cũng nhân từ nhất, cũng dễ dàng thỏa mãn nhất. Chỉ cần cho bọn họ một chút lợi ích thực tế, bọn họ sẽ cho rằng anh là người tốt.

Hôm nay, những công nhân viên chức bị sa thải từ các xí nghiệp nhà nước ngừng kinh doanh, những dân chúng ở trong Hà Tử trấn, bởi vì nhờ có chính sách cải cách của Tần Mục nên đi lên con đường làm kinh doanh, khi bọn họ vừa nghe được lời đồn đãi, bởi vì Tần Mục bênh vực người dân bị người ngoại quốc lái xe gây tai nạn mà bị nhục nhã bị quở trách, cuối cùng tức nghẹn khó thở đến mức hộc máu, lập tức gọi tới bạn bè người thân, đi thẳng về hướng bệnh viện.

Khi họ vây trước cổng bệnh viện, khi nói chuyện với nhau cũng không biết người nào nói câu “Hầu chủ tịch huyện đi bảo hộ người ngoại quốc gây tai nạn”, lửa giận của họ lập tức liền bốc cháy. Ở trong nhận thức của họ, vị quan tốt như Tần Mục không được ngồi lên vị trí lãnh đạo trong huyện, nhất định là vì bị người hãm hại. Nghe được lời của người kia nói, trong lòng họ tràn đầy căm phẫn, bắt đầu hô khẩu hiệu.

Nếu Hầu Cửu Châu hiểu được nguyên nhân, nghe được khẩu hiệu phải lập tức quay đầu rời đi, nhưng hắn từ nhỏ sống trong nhà quan, đối với lực ngưng tụ cùng lực phá hoại của tiểu nhân dân không có đủ nhận thức, cho rằng mình là một vị chủ tịch huyện chỉ cần đứng nơi đó quát bảo thì dân chúng sẽ lập tức chạy tan, nhưng hắn lại quên mất nhân dân mới là nguồn gốc của lực lượng.

Sau khi bị dân chúng vây quanh, những chàng thanh niên lòng đầy nhiệt huyết nhìn thấy Hầu Cửu Châu chẳng những mười phần ngạo khí, đối với lời chất vấn của dân chúng chẳng những bày ra giọng quan, rốt cục có người không dằn được cơn tức trong lòng, một cước đá vào đùi Hầu Cửu Châu.

Một cước này lập tức biến thành hỏa điểm bùng phát. Sau đó Hầu Cửu Châu còn dùng lời nói phê bình cùng uy hiếp, nhất thời biến hắn thành nơi trút giận của mọi người. Đợi khi công an võ trang chạy tới hiện trường đem tình hình khống chế xuống, Lưu bí thư giơ lên loa lớn khuyên nhủ mọi người nên bình tĩnh lại, hai mắt Hầu Cửu Châu đã nhắm nghiền, miệng sùi bọt mép nằm úp sấp dưới mặt đất.

- Các đồng chí, tôi là bí thư huyện ủy Lưu Công Thành, xin mọi người bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Chuyện của Tần chủ nhiệm tôi nghe được cũng rất đau lòng. Làm nhân viên chủ quản văn phòng phát triển kế hoạch, Tần chủ nhiệm dốc hết tâm huyết, vì xây dựng trụ cột cho huyện Tây Bình mà lao tâm lao lực, rốt cục bị bệnh. Nhưng mọi người tập trung ở nơi này sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ cho việc khôi phục bệnh tình của Tần chủ nhiệm. Nếu mọi người quan tâm Tần chủ nhiệm, thì đề cử vài đại biểu cùng tôi đi thăm hỏi Tần chủ nhiệm, những vị khác mời tan đi.

Vừa rồi ở trên xe, Lưu Công Thành đem các mặt sự tình suy tính một chút, vừa nói liền đi thẳng vào vấn đề, làm cho quần chúng đang xao động tỉnh táo trở lại.

- Lưu bí thư, có người nói muốn thả người ngoại quốc gây tai nạn giao thông, có phải thật vậy hay không?

Vừa rồi khi quần chúng công kích Hầu Cửu Châu, Kim Hi Nhi hoàn toàn ngây người, chuyện này chưa từng nhìn thấy xảy ra ở quốc gia của nàng. Giờ phút này nghe được có người hỏi, nàng liền chạy vài bước đi đến bên cạnh Lưu Công Thành, hướng quần chúng bái thật sâu, cầm loa phóng thanh trong tay hắn dùng khẩu âm trúc trắc như thật rõ ràng nói:

- Thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi nhất định sẽ phụ trách hoàn toàn, toàn bộ phí trị liệu để tôi gánh vác.

Kim Hi Nhi xuất hiện lại khiến một trận xôn xao. Trong quần chúng có người hô lớn:

- Ai muốn đồng tiền dơ bẩn của cô, ngồi tù, Lưu bí thư bắt nàng đi ngồi tù!

Chân mày Lưu Công Thành thoáng nhíu lại, gây tai nạn giao thông đụng người bị thương phải ngồi tù, theo pháp lý là quá nặng, nhưng hiện tại quần chúng đang nổi giận, làm cho hắn phi thường khó xử. Ánh mắt hắn đảo qua, phát hiện Hầu Cửu Châu thê thảm quỳ rạp trên mặt đất, thân thể run run, liền vội vàng nói sang chuyện khác, hô:

- Mọi chuyện cần thiết chúng ta đều có thể ngồi xuống bàn lại, nhưng đầu tiên để các vị đồng chí công an đem Hầu chủ tịch đưa đi cứu chữa đã.

Trong đám người nhất thời cười vang, tách ra con đường nhỏ cho hai công an đi vào. Hầu Cửu Châu được họ dìu đứng lên, đầu cúi thật sâu. Hiện tại ý thức của hắn thanh tỉnh, một chủ tịch huyện bị một đám nhân dân vây công, từ thời lập nước cho tới bây giờ cũng không có mấy người, nhưng lại bị hắn gặp phải. Nếu hiện tại nơi này có cái hang, hắn nhất định sẽ chui vào vĩnh viễn không trở ra.

Nhìn thấy Hầu Cửu Châu vô lực theo tay dìu của hai công an đi vào bệnh viện, trong quần chúng cũng không biết ai vỗ tay trước, khiến tiếng vỗ tay vang thành một mảnh. Hầu Cửu Châu càng cúi thấp, hận không thể đem đầu giấu trong đũng quần.

Khóe môi Lưu Công Thành hiện tia mỉm cười, Hầu Cửu Châu luôn mưu toan bài cổ tay với hắn, hoặc nhiều ít đều làm ra chút khó khăn, tuy rằng Lưu Công Thành biết đây là chuyện thường gặp trong chính trị, nhưng nhìn thấy Hầu Cửu Châu ngã xuống trong lòng hắn vẫn vui mừng.

- Lưu bí thư, Tần chủ nhiệm có thể trở thành chủ tịch huyện hay không?

Vào niên đại 90 tư tưởng của nhân dân thật đơn thuần, thậm chí có chút người ngay cả bí thư lẫn chủ tịch người nào là người đứng đầu cũng không hiểu rõ. Bọn họ chỉ ngóng trông Tần Mục ngồi lên vị trí chủ tịch huyện, như vậy lão bách tính sẽ thật có phúc.

Lưu Công Thành thật sự không biết nên làm sao trả lời, những ngôn ngữ hàm hồ trong chính trị đều sẽ khiến cho nhân dân hiểu lầm. Trong lòng họ không có nhiều cong nhiễu như vậy, cũng không nghe hiểu ngôn ngữ ẩn ý bên trong, ở trong đầu bọn họ một là có hai là không, trực tiếp nói rõ vấn đề như thế mà thôi.

Đúng lúc này một chiếc xe màu đen dính đầy bùn đất dừng bên ngoài đám người, Quý Chí Cương vội vàng nhảy xuống xe, cả người dính đầy bùn đất. Ánh mắt Lưu Công Thành híp lại, Quý Chí Cương đến thật đúng lúc ah, bên trong khẳng định là có vấn đề.

- Đại Tráng, tiểu Lưu, sao hai người đều ở đây vậy, mau nhanh quay về công trường, bên kia xảy ra chuyện!

Quý Chí Cương thở hổn hển kêu lên:

- Đều trở về đều trở về, tôi đi thăm Tần chủ nhiệm, có lời gì để tôi nói với anh ấy.

- Quản lý, anh đi chúng tôi yên tâm, nhớ rõ nói với Tần chủ nhiệm, tất cả mọi người đều biết anh ấy làm thật tốt đâu.

Một thanh niên trẻ tuổi nói.

Thanh âm này Lưu Công Thành phi thường quen tai, chính là vừa rồi đã đem ý nghĩ của hắn thay đổi hai lần liên tục. Quan hệ giữa Quý Chí Cương cùng Tần Mục đột nhiên lướt nhanh qua đầu Lưu Công Thành nhanh như tia chớp, nhất thời hắn liền hiểu được, suy đoán của hắn cũng không sai, đạo diễn hết thảy chuyện này rất có thể là Tần Mục đang nằm hôn mê trong bệnh viện.

Quý Chí Cương lựa chọn xuất hiện ngay lúc này, rốt cục là muốn thị uy với hắn hay là lấy lòng hắn? Bại lộ con cờ trong đám người, lại xuất phát từ mục đích gì?

Cha của Quý Chí Cương hiện tại là nhân vật trong Phát Cải ủy trên tỉnh ủy, tuy rằng quyền lợi không quá lớn, nhưng những ý tưởng hắn đưa ra rất có thể làm ảnh hưởng quyết định của tỉnh ủy. Trong lòng Lưu Công Thành bắt đầu bồn chồn, đều nói người có chung chí hướng sẽ tụ với nhau, Tần Mục luôn đi cùng một chỗ với Quý Chí Cương, bên trong khẳng định phải có chuyện gì đó.

Lưu Công Thành bị ý nghĩ này của mình làm hoảng sợ, trên quan trường từng bước nguy cơ, một lời “khẳng định” làm lỗi, hắn nhất định sẽ xảy ra vấn đề.

Quý Chí Cương cũng không quản ý tưởng của Lưu Công Thành, hắn hoàn toàn làm theo lời phân phó của Lưu Đại Hữu. Một loạt chuyện hôm nay quả thật do Tần Mục tham dự trù hoạch, nhưng quần chúng vây quanh cổng bệnh viện đánh bị thương Hầu Cửu Châu chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Người trong nước thích tụ tập, đây là thói quen từ xưa đến nay. Hiện tại Quý Chí Cương gọi đi một số công nhân viên chức của quốc xí, những người còn lại cũng chậm rãi tan đi. Lưu Công Thành thở một hơi thật dài, ánh mắt nhìn Quý Chí Cương có chút lạnh lùng.

- Bí thư đại nhân, chúng ta có phải nên đi thăm Tần Mục không?

Đúng lúc này, Kim Hi Nhi đứng bên cạnh lên tiếng. Trong mắt nàng có chút nước mắt, hai mắt chờ đợi nhìn Lưu Công Thành.

Lưu Công Thành thở dài một tiếng, cho dù chính là Tần Mục bày cục thì thế nào, cục này lớn đến chấn động, chính mình chẳng qua chỉ là một tiểu tốt trong bàn cờ, chỉ xem như là đi thua nước cờ, cũng đành phải đi về phía trước. Hai giờ trước Hầu Cửu Châu muốn đem Lưu Công Thành buộc trên chiến xa của mình, kết quả hiện tại hắn bị trực tiếp đưa vào bệnh viện cấp cứu, mà bây giờ Lưu Công Thành đã bị trói lên con thuyền của Tần Mục, nhưng lại không thể không nhận lấy.

Lúc này Lưu Công Thành mới hoàn toàn hiểu được, lời phó chủ tịch tỉnh nói Tần Mục không đơn giản rốt cục là ý tứ gì.

Mang theo Kim Hi Nhi, Quý Chí Cương, Lưu Công Thành đi vào trong bệnh viện huyện. Đi trên hành lang, bước chân hắn nặng nề biểu lộ tâm tình áp lực của hắn. Trong cuộc chiến tranh thầm lặng này, hắn cùng Hầu Cửu Châu không ai thắng lợi, người thắng chân chính là thanh niên gương mặt thanh tú, luôn có bề ngoài không thích tham dự đấu tranh chính trị kia, Tần Mục chủ động buông tha việc lên chức, cam tâm đi làm chủ nhiệm một văn phòng phát triển kế hoạch nho nhỏ kia mà thôi.

Đứng bên ngoài phòng bệnh của Tần Mục, Lưu Công Thành đẩy cửa, xuyên qua cửa sổ hắn lại thấy Tần Mục nằm im trên giường, bên cạnh có một cô gái đang cúi đầu lau nước mắt. Nàng mặc một bộ đồ công sở màu lam, kẹp tóc màu hồng, đang hơi nghiêng đầu nhìn qua bên này.

Lưu Công Thành vừa nhìn thấy gương mặt của cô gái, ý nghĩ nhất thời nổ tung, Ngô Cúc! Cô gái này không ngờ chính là phó chủ tịch huyện Tây Bình, Ngô Cúc! Nàng đến nhậm chức làm không ít nam nhân dao động tâm thần, ngay cả Lưu Công Thành nhiều ít cũng sản sinh một ít ý tưởng, cũng hữu ý vô ý thích trao đổi công tác với nàng, nhưng hắn dù sao cũng không ngờ Ngô Cúc quen thuộc với Tần Mục như thế.

Toàn bộ những nghi hoặc nhất thời xâu chuỗi trong lòng Lưu Công Thành, giờ mới hiểu được đây là một cuộc chiến được kế hoạch thật lâu. Từ khi Ngô Cúc đưa ra ý kiến điều Tần Mục làm chủ nhiệm văn phòng phát triển kế hoạch thì trận chiến đã mở màn. Chỉ là mọi người không cảm thấy được trong văn phòng chủ nhiệm nho nhỏ tại cục chiêu thương kia, thậm chí có hai người vẫn luôn xem huyện Tây Bình thậm chí là tỉnh Tây Túc là ván cờ, đang lặng yên bày ra mê hồn trận.

Kim Hi Nhi lái xe đụng người chẳng qua là một mồi lửa, Lưu Công Thành tin chắc cho dù không xảy ra chuyện của Kim Hi Nhi, Tần Mục nhất định sẽ tìm cơ hội khác phát động. Nhưng mà hắn không rõ, Tần Mục làm như vậy dụng ý là gì. Chẳng lẽ Tần Mục muốn giẫm người khác thượng vị? Đây quả thật là không thể nào, sau lưng hắn có thế lực lớn như vậy, làm sao để ý tới nơi nhỏ bé chật hẹp như huyện Tây Bình?

Lưu Công Thành liếc mắt nhìn vào phòng, quay đầu nói với Quý Chí Cương:

- Chờ khi nào Tần chủ nhiệm khỏe lại, gọi điện thoại cho tôi.

Nói xong hắn thầm lắc nhẹ đầu, cố gắng đứng thẳng thân thể, đi ra ngoài, nhưng sống lưng dù thẳng thế nào cũng có cảm giác như bị đánh bại.

Đêm xuân, mang theo chút rét lạnh của mùa đông, trộn lẫn ít hương hoa, nhẹ nhàng thổi vào trong cửa sổ phòng bệnh.

- Đóng cửa sổ đi, thân thể của anh còn chưa thể ra gió.

Ngô Cúc ngồi trên ghế cạnh giường bệnh gọt táo cho Tần Mục.

Tần Mục gật gật đầu, vẻ mặt trầm tĩnh nhìn vào tờ “Tây Bình nhật báo” trong tay. Trong báo đăng tin tai nạn giao thông đụng người, cũng đối với hành vi giữ gìn quyền lợi dân chúng của Tần Mục đưa ra những lời khen ngợi thật hoa lệ. Tần Mục khẽ thở dài, bài viết này hắn cũng biết xuất từ tay bút của ai, cán bút chuyên dụng của Lưu Công Thành có thể viết ra được văn tự như vậy, xem như Lưu Công Thành thoạt nhìn đã đứng thành hàng. Nhưng chỉ sợ hắn đứng thành hàng mà lòng cũng không hiểu được là đứng cho ai, bởi vì cho tới hiện tại Tần Mục chưa từng lộ ra bản thân mình rốt cục thuộc về phe phái nào.

- Đang suy nghĩ gì?

Ngô Cúc cầm miếng táo đưa tới bên miệng Tần Mục, cười nhẹ hỏi.

- Thật sự luyến tiếc mảnh đất huyện Tây Bình này thôi.

Tần Mục thở dài, trong ánh mắt tràn ngập vẻ phức tạp, chậm rãi bước xuống giường, mang đôi dép lê mà Ngô Cúc chuẩn bị cho hắn, đi tới bên cạnh cửa sổ mở ra.

Một cơn gió thổi vào, làm mái tóc trên trán hắn bay lên. Hắn nhìn cảnh đêm dần phát triển của huyện Tây Bình, trong lòng tràn ngập u sầu.

- Anh phải đi?

Trên mặt Ngô Cúc tràn ngập vẻ kinh ngạc. Trong phòng bệnh săn sóc đặc biệt không có bệnh nhân nào khác, cho nên hai người nói chuyện cũng không có gì kiêng kỵ. Ngô Cúc đi tới bên người hắn, vươn tay ôm cánh tay hắn. Bàn tay hắn ổn định mà mạnh mẽ, nhưng nàng rõ ràng cảm thấy được trong lòng hắn không bình tĩnh.

- Không đi không được, cũng không thể không đi.

Tần Mục lắc đầu, nhận chân nói:

- Ngô Cúc, em cảm thấy được anh xuống tay có chút tàn nhẫn quá hay không?