Thanh Quan

Chương 492: Hồ Nguyên Minh cáo trạng (1)​




Nếu ban đầu mình không nghĩ đến chuyện đấu đá, Tần Mục tuyệt đối sẽ không hợp tung liên hoành, đồng dạng nếu Hồ Nguyên Minh thành thật an phận thủ thường, Tần Mục cũng sẽ không động đến hắn. Dùng việc này suy luận, Phòng Trung Hoa cùng Diệp Thạch Lỗi nếu không làm ra hành động nhắm vào Tần Mục thì thôi, nếu làm đi ra, Tần Mục có áp dụng phương thức nào ứng đối cũng không bị sai lầm. Bởi vì Diệp Thạch Lỗi là cán bộ trong tỉnh, mà Phòng Trung Hoa là ủy viên thành ủy, quan chức cấp huyện như Tần Mục ở trong cục diện bị động thì phải đấu tranh, cho dù thủ đoạn cấp tiến một ít nhưng đi vào trong mắt các đại lão đều có thể khoan dung, dù sao là do Diệp hệ ra tay trước.

Tâm cơ thật sâu, kế hoạch chu đáo chặt chẽ, lực nhẫn nại thật lớn. Diệp Thạch Bình phát hiện mình không thể không tán thưởng Tần Mục, hắn lại có thể đem kế hoạch tính toán được cẩn thận như thế, nhóm người mình giống như đặc biệt phối hợp kế hoạch của hắn mà hành động.

Rốt cục nghĩ thông suốt điểm này, trên mặt Diệp Thạch Bình lộ ra nụ cười thản nhiên. Bởi vì hắn phát hiện mãi đến bây giờ hắn vẫn chưa rõ ràng mất thế, điều này có thể là quan hệ đến việc mình từng có ý tứ mời chào Tần Mục. Vô luận Tần Mục làm sao tính toán, hắn chỉ cần bứt ra bên ngoài, cũng sẽ không thua rất thảm, nhiều lắm là buông tha cục diện của Thanh Thao, để cho Tần Mục đến hưởng trái cây mà thôi. Quan trường chìm nổi thật thông thường, Diệp Thạch Bình cũng không đến nỗi tuyệt vọng, chỉ cần đổi một địa phương khác ở ba năm thì hắn còn có thể gầy dựng lại.

Chỉ hi vọng Phòng Trung Hoa cùng Diệp Thạch Lỗi đừng quá mức cuống, có thể phát hiện ra điểm kỳ quặc, có thể cứu họ hay không thì hắn không nghĩ tới, có thể giữ tròn chính mình đã là chuyện vạn hạnh.

Tâm lý Diệp Thạch Bình sản sinh một ít biến hóa, Tần Mục ở biệt thự tắm rửa xong, gọi điện qua Mỹ cho Ông Văn Hoa.

- Mẹ, mẹ ở bên Châu Phi có phải có quan hệ hay không, chuyện con đã nói với mẹ.

Nếu Tần lão gia tử ra mặt, Tần Mục không tin mẹ mình không biết, hắn chỉ mang theo chút may mắn trong cuộc điện thoại này.

- Tiểu Mục, lão gia tử…lão gia tử đều đã nói với con sao?

Ông Văn Hoa thật sự không biết làm sao đối diện con trai.

Tần Mục vừa nghe giọng điệu của bà trong đầu như muốn nổ, không biết nên làm sao hỏi tiếp. Ông Văn Hoa cắn chặt răng, rõ ràng nói ra toàn bộ, Hàn Tuyết Lăng bị bắt cóc, Lưu Đan cùng Chu Tiểu Mai đều bị bà phái ra ngoài chuẩn bị nghĩ cách cứu viện, nhưng bên kia cả cứng mềm đều không đồng ý, cuối cùng phải xuất động quân chính phủ Nam Phi tiến hành tiêu diệt, nhưng không dám làm quá lớn, chỉ sợ sẽ bị phản quân tức giận giết chết con tin.

Ông Văn Hoa vừa nói như thế, trong lòng Tần Mục càng như lửa đốt. Hắn cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, nhẹ giọng hỏi:

- Bọn hắn muốn cái gì?

- Quyền ngoại giao.

Ông Văn Hoa thở dài, đây là điều kiện không khả năng đáp ứng.

Tâm tư Tần Mục hạ xuống, hỏi:

- Như vậy là ai đem thân phận của Tuyết Lăng tiết lộ ra ngoài?

Ông Văn Hoa thở dài một hơi, không trả lời câu hỏi của Tần Mục đã gác máy.

Bên du kích võ trang thế nhưng lại muốn đòi quyền ngoại giao, thật sự là chuyện buồn cười nhất trên thiên hạ. Tần Mục biết trong đó còn có những vấn đề khác, Tần lão gia tử cùng mẹ hắn lo lắng tình cảnh hiện tại của hắn nên không lộ ra. Nhưng hắn cũng biết dù mình tìm hiểu những chuyện kia đối với mình cũng không có chỗ tốt, vì vậy cũng không quá mức rối rắm.

Cho dù trong lòng hắn sốt ruột cho Hàn Tuyết Lăng, cũng phải chờ sau khi mọi chuyện trong Thanh Thao kết thúc mới được. Bố cục nửa năm tuyệt đối không thể bởi vì chuyện khác mà thất bại trong gang tấc.

Tần Mục hồi phục tâm thần đứng ở cửa biệt thự hút thuốc, khóe môi hiện lên tia cười lãnh khốc. Hiện tại hắn còn chưa đi lên được vị trí cao, đã có người không ngừng quấy nhiễu, lần này tuyệt đối không thỏa hiệp hòa bình được nữa.

- Tiểu Tần, nghe nói Lưu phó cục bắt giữ Hồ khu trưởng khu khai phát sao? Ảnh hưởng như vậy có chút không tốt đi, nghe nói anh cùng Lưu phó cục quan hệ không tệ, có phải nên khai thông một chút hay không?

Trong thành phố có người đứng ra nói chuyện giúp Hồ Nguyên Minh.

- Tần chủ tịch, tôi là…, gần đây ngài có vẻ vất vả lắm phải không? Tôi muốn hỏi thăm ngài chuyện này, có phải Hồ khu trưởng quản lý khu khai phát không? Tôi còn có hàng chờ hắn ký nhận đâu.

Thương nhân cũng nhảy vào giúp vui, sau lưng khẳng định có người ủng hộ.

Mãi cho tới trưa Tần Mục tiếp hơn mười cuộc điện thoại, đều nói giúp Hồ Nguyên Minh. Tin tức này khẳng định là do Diệp Thạch Bình lộ ra, Tần Mục tuyệt không ngoài ý muốn. Nếu chỉ có hắn ra chiêu mà Diệp Thạch Bình không tiếp, cuộc chiến này thật không chút thú vị.

Ở trong điện thoại Tần Mục biểu hiện thật cẩn thận, trực tiếp đem trách nhiệm đổ lên người Lưu Đại Hữu. Hắn đã đạt tới nhất trí của Doãn Chiếu Cơ, chỉ cần đoàn xe đến Đằng Long, sẽ lập tức đến Lan Trữ, khi đó để Lưu Đại Hữu thả Hồ Nguyên Minh, lúc đó sẽ có chuyện phi thường thú vị phát sinh.

Nhận thức của Diệp Thạch Bình đối với Tần Mục chỉ dừng lại ở dưới cơ sở, hắn phán đoán Tần Mục chỉ vì muốn bịt miệng Hồ Nguyên Minh mà thôi, tất nhiên sẽ chờ sau khi phòng đốc tra rời khỏi mới thả Hồ Nguyên Minh, vì vậy thông qua mạng lưới quan hệ của mình gây áp lực với Tần Mục. Diệp Thạch Bình thừa nhận cuộc chiến lần này mình đã rơi vào phía sau, cũng thừa nhận chính mình thất bại, nhưng nếu Tần Mục ra tay, hắn không có can đảm tiếp chiêu như vậy sẽ bị cấp trên cho rằng hắn vô năng.

Cho dù mang lòng thất bại đi đối mặt Diệp Thạch Bình vẫn phải dốc hết sức, xét đến cùng là do hai chữ “biểu hiện” làm quái. Địa vị của Tần hệ cùng Diệp hệ không hơn kém bao nhiêu, Diệp Thạch Bình cũng không quản Tần Mục dùng chiêu số gì, mà chỉ để ý biểu hiện của mình có thể vào mắt các đại lão nhà mình hay không, sau đó xuất ra lực lượng đi bảo hộ hắn.

Tổ đốc tra đi cùng đoàn đại biểu Triều Tiên đến Đằng Long, Doãn Chiếu Cơ cũng không dừng lại lâu đã trực tiếp đến Lan Trữ. Nhóm người Phòng Trung Hoa không hiểu rõ ý định của nàng, nhưng trong Lan Trữ có Song Biên tập thị, đoàn người Doãn Chiếu Cơ muốn qua đó cũng là chuyện hiểu được, mà chính sách cũng cho phép.

Tần Mục ở Đằng Long nhận được tin tức, liền gọi điện cho Lưu Đại Hữu, đợi khi tổ đốc tra đến thì thả Hồ Nguyên Minh, tốt nhất tiến hành cảnh cáo với hắn một chút. Lưu Đại Hữu cũng thật khó hiểu, vừa bắt lại thả, rốt cục có ý tứ gì?

Tần Mục chỉ mỉm cười mà không nói rõ, hắn đã liên hệ với Douglas, mời vị này giúp một chuyện nhỏ, chính là vì muốn mượn dùng lực lượng nhà đầu tư nước ngoài. Đối với việc này Douglas đã sớm nhận được tin tức, phát hiện việc thu thuế bên khu khai phát phi thường nghiêm trọng, có chút nhà đầu tư vốn ít đã không chịu nổi. Tần Mục cho hắn tin tức, nhờ hắn liên hệ với nhóm thương nhân này, tổ chức hoạt động kêu oan lên chính phủ. Không cần phải đi nơi khác, chỉ cần gây ồn ào trong huyện Lan Trữ là tốt nhất.