Thanh Quan

Chương 494: Biểu diễn song hoàng làm người khó chịu (1)​




Phòng Trung Hoa đi tới huyện ủy, trực tiếp phát hỏa trong văn phòng Lý Trung Hoa, không hề có chút che giấu. Bằng vào thân phận quyền bí thư thành ủy, Phòng Trung Hoa nhất định phải tranh thủ tài nguyên nhân lực cho mình sang năm, vì vậy trên đường đến huyện ủy hắn đã muốn mượn lửa của Lan Trữ đốt Tần Mục, dọn đẹp khối phiền phức đau đầu nổi tiếng nhất thành phố kia.

Lý Trung Nguyên nhìn thấy Phòng Trung Hoa phát giận cũng không nói chuyện, chỉ cúi đầu hút thuốc. Diệp Thạch Lỗi thần tình âm trầm nói:

- Không thể tưởng được trong Đằng Long có cán bộ như vậy, dám lạm dụng chức quyền tạm giữ cán bộ quốc gia, tôi đề nghị lập tức khống chế lại Lưu Đại Hữu.

Phòng Trung Hoa khoát tay, hít một hơi dài nói:

- Từng có câu nói không có vô duyên vô cớ yêu, cũng không vô duyên vô cớ hận, Lưu Đại Hữu làm như vậy khẳng định có lý do của hắn. Hồ khu trưởng bị giam giữ uất ức, nhưng chúng ta cũng phải cho phép đồng chí Lưu Đại Hữu giải thích nguyên nhân, Lý bí thư, ông thông tri hắn đến huyện ủy một chút.

Lý Trung Nguyên đang chờ những lời này, hắn đã sớm nhận được lời dặn của Tần Mục tùy cơ hành động, đã đem tình huống này tính đi vào. Hiện tại Lưu Đại Hữu đang ở cục công an huyện chờ tin tức, cho nên Lý Trung Nguyên vừa gọi điện thoại hắn liền mang theo ảnh chụp chạy tới.

Phòng Trung Hoa nhìn Lưu Đại Hữu hổn hển chạy vào, nghĩ nhóm người đến từ huyện Tây Bình kia đúng là một đoàn đay rối, làm việc không hề thông qua đầu óc chút nào. Cừu Tiểu Thiên là nhân viên hành chính quốc gia lại đi lên sân khấu biểu diễn, Tần Mục dám ngang nhiên nã pháo trong hội nghị toàn thành phố, hiện tại Lưu Đại Hữu dám tùy tiện giam giữ người, nếu không áp dáng vẻ bệ vệ của bọn họ thật không biết họ sẽ tiếp tục làm ra tai vạ gì.

- Lưu cục trưởng, đây là có chuyện gì?

Phòng Trung Hoa ngăn chặn cơn tức trong lòng, rít hơi thuốc chậm rãi hỏi.

- Sao lại thế này?

Lưu Đại Hữu có ngu ngốc cũng hiểu được rồi, sở dĩ Tần Mục để cho hắn thả Hồ Nguyên Minh chính là để cho hắn chạy tới cáo trạng. Bằng vào Trương Thúy hun đúc, ở một khắc này Lưu Đại Hữu chợt động linh quang, nhất thời biết mình nên sắm vai người gì, chính là một cán bộ tốt một lòng vì công chấp pháp.

- Lưu Đại Hữu, ông tự tiện bắt giữ tôi, còn tiến hành ngôn ngữ uy hiếp, hôm nay ở trước mặt Phòng bí thư mà ông dám không thừa nhận?

Hồ Nguyên Minh nếu dám cáo trạng đương nhiên có chút tư bản, bất chấp vấn đề mặt mũi, đứng lên lớn tiếng quát, hơn nữa còn tiến tới vài bước, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể xông lên đem Lưu Đại Hữu xé thành hai mảnh.

- Hồ khu trưởng, mời chú ý thái độ nói chuyện. Tôi tự tiện bắt giữ anh? Anh không nhìn xem mình là ai!

Trong lòng Lưu Đại Hữu cũng có chút phát run, Hồ Nguyên Minh dù sao cũng là con trai của thượng cấp trực thuộc của hắn.

- Lưu cục trưởng, chúng tôi đến điều tra tình huống mà không phải nghe các anh tranh cãi võ mồm!

Diệp Thạch Lỗi lên tiếng, sắc mặt Phòng Trung Hoa âm trầm ngồi ở chỗ kia nhìn mấy người đang tranh cãi với nhau.

- Tự tiện bắt giữ? Tôi có chứng cớ!

Lưu Đại Hữu hùng hồn đầy lý lẽ:

- Dựa theo pháp luật quốc gia, Hồ Nguyên Minh đánh nhau, phải bị bắt giam mười lăm ngày, không biết hắn mua chuộc được ai mà sớm như vậy đã thả ra, tôi muốn yêu cầu huyện Lan Trữ phải tiến hành một lần thẩm tra nghiêm khắc đối với cục công an huyện Lan Trữ!

Những lời nói này của Lưu Đại Hữu khiến mọi người có mặt đều ngây người. Lý Trung Nguyên cúi đầu thoáng nhếch môi, câu nói của Lưu Đại Hữu cũng không sai, cho tới nay hệ thống công an của Lan Trữ không được chỉnh hợp, hắn luôn muốn tìm cơ hội gắt gao nắm trong tay, hiện tại Lưu Đại Hữu đem chuyện này phóng ra, chỉ sợ sự tình càng thuận lợi, như vậy địa vị của hắn trong Lan Trữ càng thêm kiên cố, đối với Lý Trung Nguyên mà nói đây là cơ hội ngàn năm một thuở.

Hai người Phòng Trung Hoa cùng Diệp Thạch Lỗi đều giật mình, lời của Lưu Đại Hữu giống như hắn căn bản không có ý tứ thả Hồ Nguyên Minh, mà là Hồ Nguyên Minh tự mình chạy trốn, nếu như lời này bị xác định, Hồ Nguyên Minh có miệng cũng không thể nói rõ.

Diệp Thạch Lỗi cười lạnh, chậm rãi nói:

- Lưu cục trưởng, có chứng cớ gì thì lấy ra xem. Phòng bí thư đã nói qua, chúng tôi sẽ không oan uổng bất kỳ đồng chí nào.

Lưu Đại Hữu gật gật đầu, liếc mắt nhìn Hồ Nguyên Minh, lấy ra ảnh chụp đặt trước mặt Phòng Trung Hoa. Phòng Trung Hoa nghi hoặc cầm ảnh chụp, Diệp Thạch Lỗi cũng đi qua xem.

Tổng cộng có năm tấm ảnh, đã rõ ràng chụp lại hình ảnh Hồ Nguyên Minh tụ tập vài người đánh Lý Trung Nguyên té ngã dưới đất. Hiện tại Lưu Đại Hữu dám đưa ảnh ra, nói rõ hắn vẫn còn lưu lại phó bản, huống hồ cả Phòng Trung Hoa lẫn Diệp Thạch Lỗi đều không dám công khai hủy diệt chứng cớ.

Nhìn ảnh chụp, Hồ Nguyên Minh cười thật bừa bãi cùng Lý Trung Nguyên té sấp trên đất vẻ mặt thống khổ, nhất thời khiến Phòng Trung Hoa lẫn Diệp Thạch Lỗi đều cảm thấy được đầu trướng lớn. Hồ Nguyên Minh đúng là có được hậu trường mạnh, nhưng cũng không nên ở trước mắt bao người tụ tập ấu đả bí thư huyện ủy đi? Cho dù là đánh, cũng không nên làm cho người ta bắt lấy được chứng cớ ah!

Cả hai người đều biết rõ ràng Lưu Đại Hữu đã quyết tâm chơi xỏ Hồ Nguyên Minh, ảnh chụp vô cùng rõ ràng, góc độ phi thường chuẩn xác, đây là có dự mưu. Nhưng Lưu Đại Hữu đã đưa ra chứng cớ, bằng vào ảnh chụp này đã hoàn toàn có thể tố cáo Hồ Nguyên Minh tụ đông đánh nhau, tạm giữ mười lăm ngày là chuyện ván đã đóng thuyền. Theo quy tắc làm việc, Lưu Đại Hữu đã đem mình trích ra ngoài, cho dù thượng cấp có bao nhiêu khó chịu, nhưng ở bề ngoài cũng không làm gì được Lưu Đại Hữu.

Sắc mặt Phòng Trung Hoa càng thêm âm trầm, chuyển nhìn qua Hồ Nguyên Minh cả giận nói:

- Đây là có chuyện gì?

Hồ Nguyên Minh bước tới vài bước cầm ảnh chụp vừa nhìn, trong lòng chợt lộp bộp, vội vàng nói:

- Tôi không biết ah, thật sự không biết…

Nói xong hắn đưa mắt bối rối nhìn Phòng Trung Hoa cùng Diệp Thạch Lỗi.

Lúc này trong lòng Phòng Trung Hoa cùng Diệp Thạch Lỗi hận Hồ Nguyên Minh đến tím gan, Hồ Nguyên Minh bị người chụp ảnh mà không hề hay biết, làm cho bọn họ hoàn toàn không chút chuẩn bị. Đột nhiên điện thoại của Lý Trung Nguyên vang lên, hắn đi tới nhấc máy đón nghe, sắc mặt xám trắng quay trở lại mang theo vẻ khó xử nói:

- Phòng bí thư, Diệp khoa trưởng, bên khu khai phát có chút việc, tôi cần đi qua xem.

Phòng Trung Hoa vỗ bàn, cả giận nói:

- Có việc cho chủ tịch huyện đi làm, hiện tại ông ở trong này giải quyết rõ tình huống.

Trên mặt Lý Trung Nguyên lộ ra biểu tình khó xử, nhìn Hồ Nguyên Minh, lại nhìn Lưu Đại Hữu, nhỏ giọng nói:

- Hồ khu trưởng cũng là tính tình của người trẻ tuổi, chuyện này xem như xong đi, cũng không bị thương tổn gì.

Câu nói này của Lý Trung Nguyên phi thường lão đạo, đem mình phủi ra ngoài, nói không muốn truy cứu chuyện này, muốn xử lý Hồ Nguyên Minh hoàn toàn là chủ ý của Lưu Đại Hữu, người khác muốn làm phiền cũng đừng tìm lên đầu của hắn, đồng thời hắn còn gián tiếp thừa nhận ảnh chụp của Lưu Đại Hữu là chân thật, hung hăng cho Hồ Nguyên Minh thêm một gậy.