Thanh Quan

Chương 505: Lật tay làm mây, úp tay làm mưa (1)




Hắn vốn đã đem mình trích ra ngoài, tự nhiên không nhúng vào vũng nước đục này, trong lòng đắc ý với thủ đoạn của mình, hắn đã sớm chuẩn bị nước cờ này từ lâu, không nghĩ tới hôm nay phát huy hiệu quả.

Diệp Thạch Lỗi cười lạnh, để nhân viên đi theo đưa mấy nông dân đi tới, hôm nay hắn quyết tâm đổ tội Tần Mục, hơn nữa tình thế đang có lợi cho hắn.

Mấy nông dân kia đi tới, Tần Mục liền lộ ra biểu tình hiểu rõ, những người kia đi tới trước mặt Diệp Thạch Lỗi, nghe hắn lớn tiếng nói:

- Các anh có ủy khuất gì cứ nói ra, yên tâm, tuyệt đối sẽ không có người trả đũa, tôi là Diệp Thạch Lỗi của phòng đốc tra tỉnh, nhất định sẽ cho các ngươi một công đạo.

Mấy nông dân nghe như vậy liền thay phiên kể cán bộ hương trấn làm sao áp bức bọn hắn, làm sao buộc họ nộp đủ loại phí tổn, làm sao gom góp tiền, làm cho bọn họ không còn đường sống.

Trên mặt Tần Mục lộ nụ cười thản nhiên, tràn ngập vẻ chắc chắn lẫn châm chọc.

Đợi cho mấy người kia nói xong, dáng tươi cười của Tần Mục đã biến thành hương vị cực độ châm chọc, chậm rãi hỏi:

- Đều nói xong rồi?

Diệp Thạch Lỗi nhướng mày, lớn tiếng quát:

- Đồng chí Tần Mục, chúng ta đang tìm nguồn gốc tìm kiếm sự thật, anh nói như vậy có chút không phù hợp thân phận chứ?

Hạ Chân liếc mắt nhìn Diệp Thạch Lỗi, không nói gì. Lúc này hẳn phải do Hạ Chân đi ra nói chuyện, biểu hiện của Diệp Thạch Lỗi không khỏi quá mức vội vã một ít. Hạ Chân không phải người ngu ngốc, đám người Diệp Thạch Lỗi Phòng Trung Hoa mơ hồ nhắm vào Tần Mục hắn đều nhìn thấy, hơn nữa trong lòng còn có chút buồn bực, Tần Mục không biết đang làm gì, ngay cả thượng cấp cũng đắc tội, thậm chí khoa trưởng phòng đốc tra cũng xem hắn không vừa mắt.

Tần Mục lắc đầu nói:

- Đối với nỗi khổ sở của quần chúng nông dân tôi biết rõ, nhưng đây chỉ là tạm thời. Hạ bộ trưởng, Phòng bí thư, về chuyện huyện Thanh Thao góp vốn sửa đường, tôi muốn nói rõ một chút.

Hạ Chân gật đầu nói:

- Chúng tôi cho phép cán bộ tự bào chữa, anh nói đi.

Tần Mục cảm tạ một tiếng, nói:

- Trước khi tôi nói lời này, tôi nghĩ phải đem mấy người kia khống chế trước đã.

Lời nói của Tần Mục làm mọi người cả kinh, Tần Mục lại muốn chơi trò gì! Nhưng lần này đi chung với Hạ Chân còn có công an huyện Lan Trữ, bọn họ từng là cấp dưới của Lưu Đại Hữu, biết vị phó bí thư kia nói chuyện luôn có một không hai, dù nhóm người Hạ Chân không nói gì, nhưng họ đã động, phong tỏa con đường chạy trốn của mấy nông dân kia. Trong đó vị cục trưởng tiếp nhận vị trí của Lưu Đại Hữu còn chắn ngang trước người Hạ Chân, đề phòng có người bạo lên đánh người bị thương.

Động tác của nhóm công an làm mấy nông dân bối rối, nhìn qua Diệp Thạch Lỗi. Diệp Thạch Lỗi nhíu mày nói:

- Tần chủ tịch, đây là có chuyện gì, chúng ta không đồng ý chuyện báo phục người khác.

Tần Mục lắc đầu nói:

- Hạ bộ trưởng, Phòng bí thư, chuyện huyện Thanh Thao sửa đường là công ở thiên thu, lợi huyện lợi dân. Chuyện này trải qua Diệp bí thư giám sát, ngành giao thông thành phố phê duyệt, lại trải qua ngành giao thông tỉnh cùng ngành kiểm tra kỷ luật xét duyệt, phương thức áp dụng đã được cho phép, hơn nữa trước khi góp vốn huyện ủy đã đưa ra lời hứa hẹn, sau khi khai thông đường tiền thu phí trong mười năm đều dùng cho hương trấn nông thôn, phải làm cho nông thôn có đường thông núi, trong phạm vi toàn huyện không có bất kỳ nơi nào bị bỏ sót không lo tới. Diệp bí thư, ngài nói đúng hay không?

Những câu nói của Tần Mục giống như một quả bom nặng cân nổ vang trong đầu mọi người. Cảm giác đầu tiên của Phòng Trung Hoa cùng Diệp Thạch Lỗi chính là bị Tần Mục gài bẫy, hắn đã sớm phòng bị sẽ có người đem chuyện góp vốn sửa đường ra gây khó dễ, vì vậy đã sớm đem thủ pháp kia thông qua cách giải quyết công khai của chính phủ xử lý nỗi lo về sau. Nhưng khó chịu nhất chính là Diệp Thạch Bình, hắn chỉ biết Tần Mục chạy lên thành phố xin tài chính, nhưng chưa từng nghĩ đến Tần Mục lặng yên không chút âm thanh đã hóa giải xong ảnh hưởng tồi tệ bởi vì sự kiện góp vốn mang đến, hắn đã triệt để bị Tần Mục hoàn toàn che giấu thành công. Nếu như Diệp Thạch Bình biết được chuyện này đã thông qua sự thẩm tra của Ban kỷ luật thanh tra tỉnh cùng cục giao thông tỉnh, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay bỏ mặc khối bánh nóng sửa chữa quốc lộ lần này mà tùy ý để Tần Mục đi gây sức ép.

Hạ Chân thoáng suy nghĩ, đưa mắt chuyển qua trên người Diệp Thạch Bình, hỏi:

- Diệp bí thư, là như vậy sao?

Ánh mắt Phòng Trung Hoa cùng Diệp Thạch Lỗi đều nhìn Diệp Thạch Bình, chờ mong hắn trả lời.

Diệp Thạch Bình cảm thấy cổ họng vô cùng khó chịu, trước mắt như biến thành màn đen, dùng tiếng nói khàn khàn hồi đáp:

- Việc…việc này Tần chủ tịch không nói ra trong hội nghị thường ủy huyện.

Tần Mục lập tức tiếp lời nói:

- Sáng hôm nay vừa mới thông qua phê duyệt, trong tỉnh đã gởi xuống công văn, có thể đem phương thức này trở thành hình thức thí điểm quan sát, nếu tình huống thuận lợi sẽ mở rộng trong toàn tỉnh.

Diệp Thạch Bình nhất thời cảm thấy như nuốt phải ruồi bọ vô cùng khó chịu, nếu Tần Mục dám nói như vậy thì đã thành sự thật, hắn dùng thủ đoạn “đả thương địch một ngàn tự tổn tám trăm” đã biến thành rác rưởi, Tần Mục giống như đã dự liệu trước hết thảy, làm cho hắn cảm giác mình bị áp chế hoàn toàn.

Sắc mặt Hạ Chân trở nên khá hơn một chút, gật đầu nói:

- Chuyện này cũng cần nắm chắc hơn một chút. Tối nay tôi gọi điện cho Trương phó chủ tịch tỉnh. Nhưng tiểu Tần ah, cậu để các đồng chí công an đối đãi nhân dân như vậy có điểm quá mức.

Hắn chỉ chỉ mấy nông dân bị vây quanh nói:

- Không phải địch nhân, mọi người không cần căng thẳng khẩn trương như thế.

- Hạ bộ trưởng.

Thanh âm Tần Mục lớn tiếng nói:

- Mấy người này không thể thả được. Vừa rồi cục công an thành phố gọi điện thoại đến, tên của mấy kẻ hiềm nghi tôi còn nhớ rõ, vừa khéo tôi lại nhận thức một người ở đây.

Hạ Chân biến sắc, thân thể bật lui ra sau một bước, vị cục trưởng cục công an huyện Lan Trữ lập tức chắn ngang trước mặt hắn. Tần Mục quát:

- Còn không bắt lại, án kiện bảy tổn thương một chết của thành phố Đằng Long, mấy người bọn hắn đều có tên trong danh sách hiềm nghi!

Lời này của Tần Mục cũng không phải vô cớ, chẳng qua án kiện kia đã vượt qua hơn nửa năm, gần đây nhóm người Lưu Đại Hữu mới điều tra được chút manh mối. Trong mấy người nông dân này, Tần Mục nhận thức được một người, đó là một tên côn đồ ở huyện Thanh Thao, cả ngày hết ăn lại uống, ai có tiền thì giúp người đó làm việc. Chẳng qua bọn họ không quan hệ tới án kiện hành hung kia hay không thì Tần Mục không biết, nhưng ở thời khắc vi diệu này, hắn muốn chơi chút âm hiểm.

Bảy tổn thương một chết, đây chính là án kiện hình sự trọng đại. Nhóm công an sắc mặt ngưng trọng, nhanh chóng lấy ra cảnh côn cùng còng tay.