Thanh Quan

Chương 556: Lưỡi câu không chỉ câu cá (2)




Khi Quý Chí Cương nói những lời này, Tần Mục cười mắng:

- Quý Chí Cương ah, anh đang đánh tâm tư vào xí nghiệp nhà nước sao? Ở Tây Túc còn sạp hàng lớn đấy, tiền lời kiếm không ít đâu.

Trương Lệ Na trong lòng chấn động. Nàng ngược lại biết rõ Tần Mục cùng Quý Chí Cương đều là người Tây Túc, nhưng lần đầu nghe nói Quý Chí Cương tham gia vào kế hoạch cải cách xí nghiệp nhà nước. Quý Chí Cương tài đại khí thô nổi danh cả tỉnh Bắc Liêu này, Mộng Nina nếu không dựa vào quan hệ ở kinh thành cũng không dám làm gì Quý Chí Cương, mà Quý Chí Cương có tâm nhúng tay vào chuyện Tư Lạc Ngõa, mặc dù tập đoàn Tam Tinh thực lực hùng hậu, nhưng Quý Chí Cương chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hòa, khó nói chính là một hắc mã.

Tần Mục chỉ chớp mắt dẫn lời, làm cho con mắt Lưu Chính Nguyên sáng ngời. Trách không được Tần bí thư hào hứng như vậy, thả câu lúc trời đông giá lạnh thế này, thì ra là muốn giới thiệu người tài ba cho mình. Hắn cười trả lời Quý Chí Cương:

- Quý thần tài, Tư Lạc Ngõa trước mắt có chút khó khăn, đây là tự nhiên, xí nghiệp nào thay đổi không nhanh chứ. Nhưng mà chúng tôi tăng mạnh quản lý xí nghiệp, tin tưởng không cần thời gian bao lâu sẽ chuyển đổi hiệu quả, còn hy vọng Quý thần tài chỉ điểm nhiều hơn.

Quý Chí Cương nghe lời này con mắt nhìn qua Tần Mục. Tần Mục cũng không có phản ứng với Quý Chí Cương, đang trao đổi kinh nghiệm câu cá với Giản Nông, Quý Chí Cương vừa cười vừa nói:

- Chỉ điểm thì không dám nhận, Lưu bí thư không bằng buổi tối tôi làm chủ, thỉnh mọi người tới ven sông say sưa, chư vị có cho mặt mũi hay không?

Lưu Chính Nguyên nhất thời hiểu được, nói ra:

- Sao có thể cho Quý thần tài tốn kém, phải do tôi mời chứ.

Nói xong nghiêng đầu nhìn Hứa Quân nói ra:

- Quân tử, nói với tiệm cơm bên kia một tiếng, hôm nay chúng ta ăn bữa tiệc cá, món chính sẽ là số cá của Tần bí thư câu được.

Tần Mục cười rộ lên, khoát khoát tay nói ra:

- Con cá này sẽ phóng sinh, hôm nay chỉ câu cá nhưng không ăn cá.

Nói xong nhấc thùng nước lên đổ vào trong nước.

Hành động này của Tần Mục khiến mọi người bắt đầu phỏng đoán. Lưu Chính Nguyên trừng Hứa Quân, Hứa Quân vội vàng chạy tới ô tô xa xa.

Chạy tới xe, Hứa Quân lấy điện thoại cầm tay ra nhỏ giọng nói:

- Chị, chị à, đoán xem hôm nay em gặp ai nhé? Quý Chí Cương Quý thần tài, em cho chị biết, người ta rất khí khái, quăng một cái bánh xe cũng là tiền đấy, tiền còn nhiều hơn anh rể kiếm hai ba năm đấy.

Không nói Hứa Quân nói thế nào với chị của hắn, trong năm người ở đây Giản Nông tâm tư thoải mái nhất. Vốn hắn có ý định thân cận với Tần Mục một chút, nhưng bây giờ đã tới đây thì hắn tĩnh tâm quan sát, lời nói rất ít, suy tư về dụng ý của Tần Mục. Tần Mục thấy hắn nặng nề thì cười nói:

- Giản cục trưởng, mọi người đều là người trong huyện, đừng nói Chí Cương, Lưu bí thư, chỉ cần vị nữ trung hào kiệt này cũng là đại nhân vật. Anh làm cục trưởng nắm công tác an ninh của huyện, phải tạo hoàn cảnh đầu tư hài lòng cho người ta, khiến bọn họ tin tưởng vào cảnh sát chúng ta.

Giản Nông vội vàng nói:

- Tần bí thư, ngài yên tâm, ở phương diện trị an tôi vẫn có tâm đắc.

Tần Mục gật gật đầu, nhìn Trương Lệ Na cười nói:

- Trương quản lý, nghe nói cô có ý định tới huyện Thanh Thao đầu tư xây dựng nhà máy, chuẩn bị đặt tinh lực tại đây, có nên làm trang phục mùa đông cho công an không?

Giản Nông cùng Trương Lệ Na nghe xong chấn động. Tuy Trương Lệ Na không có suy nghĩ này, Giản Nông cũng biết quần áo của công an là do cấp trên phân bố đồng nhất, Tần Mục nói như vậy là muốn làm gì?

Trương Lệ Na phản ứng đầu tiên chính là Tần Mục bức "con vịt" lên nồi, Mộng Nina từ Lan Trữ đến Thanh Thao lại đến Đằng Long, chỉ có tại thành phố Đằng Long mới có khu vực cửa hàng hoàng kim, trong huyện căn bản không có động tác gì, Tần Mục đang tạo cơ hội hay đang ra nan đề cho mình. Nàng xấu hổ cười lên, nói ra:

- Đồng phục công an do cấp trên phân phối xuống, Mộng Nina chúng tôi dù có tâm cũng không có thực lực này.

Trong lời nói ẩn ẩn có ý cự tuyệt đề nghị của Tần Mục.

Giản Nông phỏng đoán không ra ý của Tần Mục, nhưng Tần Mục đã nói:

- Cũng không phải sẽ như vậy, về phúc lợi nhân viên công an, địa phương có quyền tự chủ.

Trương Lệ Na nhìn xqua Tần Mục mỉm cười, cảm giác trong lòng như bị người ta tát một cái, suy nghĩ về Tần Mục triệt để tan vỡ. Tần Mục tươi cười mang theo hương vị áp bách, khóe miệng nhếch lên, đây chính là tùy thời biến thành âm trầm. Nàng nhanh chóng đưa tay vào trong áo, nhìn qua Tần Mục cùng Giản Nông nói xin lỗi, sau đó giả vờ giả vịt lấy điện thoại di động ra nói vào bên trong:

- Này, tôi là Trương Lệ Na, có chuyện gì?

Sau đó gật đầu với hai người và đứng lên.

Loại hành vi lảng tránh vấn đề này rất thông thường, cũng không dễ dàng đắc tội với người. Tần Mục gật gật đầu, nhìn Giản Nông nói ra:

- Giản cục trưởng, gần đây có khách hàng lớn tới Thanh Thao đầu tư, anh phải nắm chặc không nên để mất mặt huyện Thanh Thao đấy.

Có khách hàng lớn đến là Tần Mục nói tới tập đoàn Tam Tinh. Giản Nông lập tức cam đoan sẽ không khiến Tần Mục mất mặt, thời điểm này trong lòng nóng lên. Tần Mục đang muốn bồi dưỡng dòng chính của mình, Giản Nông nói ra lời này đã xác định rồi. Giản Nông thân gia trong sạch, phía trên không có quan hệ cứng rắn gì, chỉ có ôm gốc cây Tần Mục hắn mới có thể vững vàng vị trí cục trưởng.

Tần Mục mịt mờ nói Điền Phúc Lượng phục trách yên ổn của huyện, bảo Giản Nông phối hợp với Điền chủ tịch huyện và Vương phó bí thư. Chuyện này khiến Giản Nông không sờ được ý nghĩ, suy nghĩ vừa hiện ra đã đè xuống, nhanh chóng đồng ý.

Tần Mục vừa cười vừa nói:

- Anh đã là cục trưởng, lại là trượng ủy, Điền chủ tịch huyện lúc áp lực lớn cần người ủng hộ, anh chỉ thấy tôi đứng đầu một huyện, Điền chủ tịch huyện bên kia lại ghẻ lạnh rồi.

Nói xong lời này, Tần Mục không nói sâu hơn, mà là nói sang chuyện khác:

- Câu cá câu cá, hôm nay lưỡi câu không có cá.

Qua trong chốc lát Trương Lệ Na trở về, lại xin lỗi Tần Mục, tổng công ty ở kinh thành xảy ra chuyện, muốn nàng lập tức trở về, cũng tỏ vẻ áy náy không ăn tối cùng đám người Tần Mục.

Tần Mục liền đứng lên bắt tay Trương Lệ Na, ngữ khí bình tĩnh nói ra:

- Trương quản lý, vậy chúc cô thuận buồm xuôi gió.

Tại Thanh Thao, Trương Lệ Na bại hoàn toàn, trở lại kinh thành nàng muốn gặp mặt Tần Mục lần nữa cũng là chuyện bảy tám năm sau.

Sau khi thả câu hồi lâu, chủ yếu Tần Mục kết nối đám người Quý Chí Cương thành một tuyến, thuận tiện gõ Lưu Chính Nguyên, sau đó nhã nhãn mời Lưu Chính Nguyên Giản Nông buổi tối tới nhà mình chơi, nháy mắt với Quý Chí Cương và tự mình lái xe về thành phố Đằng Long. Hắn đi lần này sau khi đàm phán chấm dứt mới quy về, Lưu Chính Nguyên bên này phải nhờ năng lực của Quý Chí Cương vững chắc rồi, đừng cho Lưu Chính Nguyên sinh ra suy nghĩ khác.