Thanh Quan

Chương 575: Không cho mặt mũi (2)




Chuyện đã tới mức này chính khách và thương nhân không có gì đàm phán cả. Quản Bình Triều từ trong túi xách cầm ra một phần văn bản tài liệu, bày trước mặt Vạn Hữu Niên.

Quản Bình Triều lần này trực tiếp đưa ra nan đề với Vạn Hữu Niên cùng Tần Mục. Nếu như Vạn Hữu Niên cầm lên thì vị trí chủ đàm phán của Tần Mục sẽ chấm dứt, nếu như Vạn Hữu Niên không cầm, Tần Mục có hiềm nghi lấn lướt thượng cấp, làm như thế nào cũng không thích hợp. Cơ bắp trên mặt Vạn Hữu Niên co rút lại, vô cùng xoắn xuýt.

Quản Bình Triều đắc ý nhìn qua Tần Mục, sau đó ngồi xuống, dùng vai đụng vào anh của mình. Quản Bình Uyên khẽ nhíu mày, chiêu này của em trai có vị đạo tiểu nhân. Tất cả mọi người ngồi ở đây, như vậy còn phải dùng tiểu kế mờ ám thu hút người khác, đây là tỏ ra mình bụng dạ hẹp hòi.

Tần Mục khẽ cười một tiếng, nhìn Vạn Hữu Niên nói ra:

- Vạn bí thư, kế hoạch mỗi người đều có thể làm, đại bộ phận đều là liên miên bất tận, chỉ cần giải quyết vấn đề thực chất của Tư Lạc Ngõa thì kế hoạch nên bàn sau đi.

Tần Mục lúc này giải trừ xấu hổ cho Vạn Hữu Niên, cũng trực tiếp quyết định địa vị của mình.

Tần Mục đã nói ra phương án giải vây, Vạn Hữu Niên nhất định sẽ có đường xuống, gật gật đầu nói ra:

- Đúng vậy, xí nghiệp quốc doanh lâm vào thế khó, nên giải quyết vấn đề mấu chốt trong đó. Như vậy đi, Tần bí thư, anh cứ nói với mọi người ở đây vài câu, mọi người xem có thể giải quyết vấn đề hay không.

Nghệ thuật làm lãnh đạo hắn cái gì cũng có thể không không hiểu, nhưng tuyệt đối không thể giả hiểu, vì vậy trực tiếp đá bóng cho Tần Mục, đưa vấn đề qua cho Tần Mục, mà Vạn Hữu Niên thì làm ra bộ dạng túc trí đa mưu, mặt không biểu tình quan sát mấy người đối diện.

Tần Mục gật gật đầu nói ra:

- Tốt, Vạn bí thư.

Nói xong Tần Mục nâng chung trà lên chậm rãi uống một ngụm trà.

Trong mắt Quản Bình Triều như phun ra lửa, hắn tự nhận chiêu này của mình rất đẹp nhưng lại bị Tần Mục hóa giải dễ dàng, trong lòng tự nhiên sẽ không dễ chịu, càng không vừa mắt Tần Mục.

Tần Mục uống một ngụm trà, nhìn qua lá trà trong chén,, lập tức ném ra vấn đề đầu tiên.

- Đầu tiên chúng ta phải biết rõ một điểm, Tư Lạc Ngõa tuyệt đối sẽ không tiếp nhận hai xí nghiệp bom tiền, bởi vì cổ phần chia chác sau đó quá khó khăn. Vấn đề của Tư Lạc Ngõa hiện tại chính là tài chính quay vòng không hiệu quả, nó chỉ là phương diện nhỏ mà thôi. Tôi biết rõ tập đoàn Tam Tinh cùng xí nghiệp Hoa Khang mang thành ý tới, tôi cũng phi thường hy vọng đàm phán của chúng ta hiện tại thành công, cho nên vấn đề đầu tiên của tôi là xí nghiệp Hoa Khang trực tiếp đầu tư vào Tư Lạc Ngõa hay là tập đoàn Tam Tinh muốn đầu tư Tư Lạc Ngõa?

Vấn đề đầu tiên Tần Mục hỏi thập phần bén nhọn. Hắn biết rõ không hy vọng ba bên xảy ra cãi cọ, vì vậy tập đoàn Tam Tinh cùng xí nghiệp Hoa Khang chỉ có một nhà được đầu tư vào. Vấn đề này rất bén, trực tiếp khiến liên minh của Tam Tinh và Hoa Khang vừa hình thành sinh ra khe nứt.

Anh em Quản gia muốn nhập cục, tập đoàn Tam Tinh cũng không muốn buông tha khối thịt mỡ này, lúc này Tần Mục đưa ra vấn đề rất vi diệu. Phác Khóa Trường cùng Quản Bình Uyên trao đổi ánh mắt, sau đó đều kinh ngạc nhìn qua Tần Mục.

Kim Hi Nhi lại chẳng quan tâm, chỉ nhìn qua gương mặt trầm tĩnh của Tần Mục và xuất thần.

Phác Khóa Trường nhin anh em Quản gia có chút gật đầu một cái, Quản Bình Uyên cười nói:

- Tần bí thư, lần này đàm phán chúng tôi lấy Hoa Khang làm chủ, tập đoàn Tam Tinh sẽ tiến hành dự thính.

Tần Mục gật gật đầu, nói ra:

- Tôi rất mong đợi thành công, trái lại cứu vớt xí nghiệp nhà nước chúng ta vẫn nên cầm thái độ lạc quan, cũng hy vọng xí nghiệp Hoa Khang có thể đưa ra phương án tin phục.

Nói xong Tần Mục lại bưng chén trà lên uống, biểu lộ không nhanh không chậm, nếu đổi người khác chỉ sợ không có người nào bảo trì trầm ổn như Tần Mục bây giờ cả.

- Xí nghiệp nhà nước có ưu thế chính sách ưu việt, điểm này tất cả mọi người không thể phủ nhận.

Tần Mục ho khan một tiếng, lại hắng giọng nói:

- Nhưng đầu tiên tôi phải nói rõ ràng, cho dù xí nghiệp Hoa Khang đầu tư vào Tư Lạc Ngõa, hơn nữa chiếm hữu hơn 50% cổ phần, Tư Lạc Ngõa có các hạng mục đầu tư hơn trăm vạn hoặc chỉnh đốn cải cách gì cũng phải càn thành phố Đằng Long, huyện Thanh Thao chính quyền hai cấp đồng ý.

Câu này vừa ra nhất thời nâng cao địa vị của Vạn Hữu Niên, đưa quyền lợi xí nghiệp nhà nước vào trong tay Vạn Hữu Niên, nhưng làm cho Vạn Hữu Niên có niềm vui ngoài ý muốn, lúc trước Tần Mục nói kế hoạch không có phần này.

Quản Bình Triều nói:

- Nếu chúng tôi nắm giữ hơn 50% cổ phần, như vậy chúng tôi là cổ đông lớn nhất, đối với đầu tư và chỉnh đốn hoặc cải cách cần phải do chúng tôi làm chủ. Tôi cảm thấy điểm này Tần bí thư có sai lầm rồi.

Tần Mục mỉm cười, nghiêng đầu nhìn qua Vạn Hữu Niên. Ai cũng ưa thích quyền lợi của mình nhiều hơn một chút, nơi làm ra chất béo cũng phải nhiều, nếu đã đưa tặng thịt mỡ thì Vạn Hữu Niên không có lý do gì cự tuyệt. Huống hồ Tần Mục biểu hiện lúc trước không cho anh em Quản gia mặt mũi, lại nhớ Tần Mục nói trong kinh thành có mấy lão gia, Vạn Hữu Niên đã ẩn ẩn đoán được Tần Mục và Tần lão gia tử ở kinh thành có quan hệ trong tối.

Trong lòng Vạn Hữu Niên băn khăn biến mất, liền gật đầu mỉm cười nhìn Tần Mục nói:

- Xí nghiệp nhà nước, xí nghiệp nhà nước, nếu như chính quyền không có quyền nói chuyện thì cần gì phải gọi là xí nghiệp nhà nước? Ha ha.

Đây là gài bẫy! Tuyệt đối rõ ràng, đây là đào hố cho người ta nhảy vào!

Xí nghiệp nhà nước hấp dẫn người ta nhất chính là chính sách hướng về nó nhiều nhất, đây là chuyện được công nhận, người đầu tư không thể tự mình quyết định, vậy bọn họ phải áp dụng sách lược thận trọng khi đầu tư. Ai cũng không hy vọng tiền của mình như nước đổ đầu vịt, người đầu tư không phải ăn gió sương mà sống, không có lợi ích thì bọn họ không làm.

Anh em Quản gia nhất thời do dự, Quản Bình Triều bình tĩnh nói ra:

- Tần bí thư, nếu chúng tôi lựa chọn đầu tư, như vậy tất nhiên phải tiến hành cải cách trên phạm vi lớn, loại trừ chế độ quản lý không hợp trong Tư Lạc Ngõa, mang hình thức hoạt động của chúng tôi vào cải cách Tư Lạc Ngõa. Nếu như có sai lầm...

Hắn vừa nói câu này trong nội tâm Quản Bình Uyên thầm kêu không xong. Sắc mặt Tần Mục trầm xuống, mang theo chút tàn khốc nói:

- Quản tiên sinh, tôi nghĩ anh phải hiểu một chuyện. Chính quyền địa phương tham gia quyết sách, đây không phải là không muốn cho các vị phát triển, mà là muốn làm tốt công tác giám sát để ngừa người có người lợi dụng lỗ thủng đầu tư làm bậy, làm một ít không hợp với quy củ. Đương nhiên đây chỉ là giả thiết, chúng ta phải chung tay vì ngày mai tốt đẹp của Tư Lạc Ngõa, không thì miễn đi.

Tần Mục nói ra lời này hơi nặng, trong vô hình đã tát Quản Bình Triều một cái, trong đầu buồn bực hờn dỗi không nói lời nào, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.