Thanh Quan

Chương 593: Ghen tuông (2)




Đám mây phía chân trời dần tối lại, ngọn đèn ở khu phát triển cũng đang sáng lên.

Tần Mục ngồi trên xe suốt một tiếng, ngay cả điện thoại vang cũng không nghe, thậm chí từ đầu tới cuối bị chuông điện thoại reo vang làm buồn bực nên tắt đi.

Cừu Tiểu Thiền đưa mắt nhìn xe của Quản Bình Triều rời đi liền trở lại khu phát triển, tính qua đêm ở khu phát triển luôn.

Sắc mặt Tần Mục phức tạp bắt đầu cân nhắc thời gian rát lâu, cuối cùng vẫn cắn răng một cái, chậm rãi khởi động xe chạy tới cửa khu phát triển.

Cửa lớn đã đóng chặt, chỉ có cửa hông của bảo vệ là còn sáng đèn, Tần Mục theo bóp kèn vài tiếng và có người trẻ tuổi hùng hổ chạy ra, cầm đèn pin trong tay chiếu vào xe, nhìn thấy biển số xe xa lạ thì quát:

- Tới làm gì, có bệnh thì ngày mai tới, không làm việc lúc này.

Tần Mục đã nhiều lần tới khu phát triển, vẫn lần đầu gặp chuyện này, trong lòng cũng đang không vui, nghe được bảo vệ quát thì tính tình không đè nén được, sau khi đi xuống xe thì cười lạnh nói;

- Được lắm, khu phát triển dùng thái độ như vậy hoan nghênh các nhà đầu tư tới, tôi thấy làm gì có chút nhiệt tình và nghiêm túc nào chứ.

- Ơ a, dù thế nào thì bây giờ vẫn không làm việc mà? Biết rõ đây là nơi nào không? Nơi này là khu phát triển, bên trong đều là người ngoại quốc, muốn kiếm tiền của bọn họ thì phải thành thật nghe lời.

Âm thanh rất tuổi trẻ, tuổi không lớn lắm, Tần Mục đoán chừng là bảo vệ mới tới, nếu không dựa theo thói quen Tần Mục thỉnh thoảng tới đây thì đoán chừng không có bao nhiêu người không biết bí thư huyện ủy như hắn cả.

Tần Mục nhíu mày, không có nói cái gì nữa, nếu hắn ở đây bày quan uy hù dọa cảnh vệ, đừng nói nhân gia có tin hay không, bản thân của mình sẽ bị hạ giới, hắn móc điện thoại ra gọi Lý Trung Nguyên, sau khi nói vài câu lại chuyển qua cho bảo vệ, nói ra:

- Anh tới đây!

- Tôi?

Tiểu bảo vệ tiếp nhận điện thoại, sau khi nghe tiếng khiển trách tức giận của Lý Trung Nguyên ở bên kia quát:

- Tiểu Ngụy ah, anh làm thế nào vậy, sao không cho Tần bí thư vào cửa? Khu phát triển là một tay Tần bí thư tạo nên, ngài tới khu phát triển chỉ đạo công việc còn cầu không được, còn dám không mở cửa cho bí thư vào?

Tiểu bảo vệ còn không có nghe ra được người trong điện thoại là ai, chỉ lờ mờ có chút ấn tượng, lúc này dò hỏi:

- Ngài là?

- Tôi là Lý Trung Nguyên!

Lý Trung Nguyên lộ ra một chút bất đắc dĩ, tiểu bảo vệ này chắc cả đời này phải làm bảo vệ thôi, thậm chí ngay cả giọng của Lý Trung Nguyên hắn mà bảo vệ còn không biết thì không nói được rồi, mấy bảo vệ khác chắc chắn sẽ biết hắn là ai.

Tiểu bảo vệ lập tức run rẩy một cáu, trong giọng nói mang theo một ít cường điệu, không ngớt lời nói xin lỗi trong điện thoại, sau đó cung kính trả điện thoại cho Tần Mục.

Tần Mục và Lý Trung Nguyên hàn huyên vài tiếng sau đó cúp điện thoại, từ xuống dưới đánh giá tiểu Ngụy đang đổ mồ hôi lạnh này, hắn nghe nói qua vị Tần bí thư này là nhân vật ra tay độc ác, đắc tội là chết, còn không biết hắn dùng thủ đoạn gì trị mình đây.

Tần Mục dò xét tiểu Ngụy đang run lên này, nghĩ đến vừa rồi giọng của tiểu Ngụy quái dị, nói:

- Là từ phía đông tới?

Phía đông, chính là chỉ Triều Tiên, từ sau khi đại lục cải cách, điều kiện sinh hoạt không ngừng tăng lên, có chút người Triều Tiên sẽ lén vượt qua biên giới tới đây sinh sống, tìm chút công tác ở Đằng Long này, so với chế độ phân phối bên Triều Tiên còn tốt hơn rất nhiều, ít nhất trong tay còn có một ít tiền dư, Tần Mục biết rõ một chút nên hỏi thăm.

Tiểu Ngụy run rẩy nhiều hơn, vội vàng biện hộ:

- Tôi, tôi có hộ khẩu thường trú, quốc tịch cũng sửa rồi.

Tần Mục mỉm cười nói:

- Đã đến thì nên an tâm sinh hoạt, cố gắng công tác, vừa rồi anh không cho tôi đi qua là đúng, khu phát triển này không phải nơi bình thường, nhất định phải biết rõ điểm này, nếu gặp chuyện không may sẽ khiến cả huyện Lan Trữ mất mặt.

Tiểu Ngụy giật mình ngẫng đầu, nhìn qua Tần Mục gương mặt ấm áp, thật sự không thể tin được Tần Mục lại ôn hòa dễ nói chuyện như vậy, hắn cho rằng mình còn bị đá mấy cước đấy.

Nhìn thấy gương mặt tiểu Ngụy khiếp sợ, Tần Mục khoát khoát tay cười nói:

- Nhưng mà thái độ vẫn phải sửa lại, không nên dọa người đầu tư rời đi.

Trước ánh mắt cảm kích của tiểu Ngụy, Tần Mục chậm rãi lái xe vào trong khu phát triển.

Khu phát triển trải này có phát triển thật nhanh, nhất là Cừu Tiểu Thiền sau khi đi vào khu phát triển này làm khu trưởng, bằng vào nhân khí vào và năng lực rèn luyện khi ở bên cạnh Tần Mục, làm cho khu phát triển phát triển thật nhanh.

Tần Mục chậm rãi lái xe vào, ánh mắt vẫn nhìn vào phòng nhỏ lầu ba đang sáng đèn. Dùng kiến thiết của khu phát triển mà nói, tòa phòng nhỏ này thậm chí còn có chút rớt lại phía sau, nhưng mà ai cũng biết chính gian phòng này chính là nơi quyết định khu phát triển.

Mà ở gian phòng ở lầu hai cách một tấm rèm cửa màu hồng dường như có bóng dáng nữ hài cô độc đêm khuya, nội tâm chờ đợi nam nhân ôn hòa.

Tần Mục cho xe dừng lại, nhìn qua ngọn đèn này, tâm tình có chút bực bội rút điếu thuốc ra, ngậm trong miệng và khói trắng làm cho hắn cảm thấy mông lung, trong khu phát triển này hiện ra chút ít nặng nề.

Hút điếu thuốc xong thì Tần Mục lại rút một điếu khác. Nam nhân tâm phiền thường ưa thích hút thuốc lá, lòng của nữ nhân tâm phiền thì uống rượu, cho dù là uống rượu hay hút thuốc lá cũng chỉ tìm kiếm nơi phát tiết mà thôi.

Cái kia quất huáng' sắc ngọn đèn một mực không có diệt, Tần Mục thậm chí cảm giác mình con mắt có thể xuyên thấu qua rèm vải, nhìn thấy một kiều thân người ảnh, đang cúi đầu khóa lông mày nhìn xem văn bản tài liệu.

Tần Mục thở dài một hơi, lại khởi động xe định rời đi. Hắn cũng không phải chồng danh chính ngôn thuận của Cừu Tiểu Thiền, làm gì có quyền cấm Cừu Tiểu Thiền đi yêu đương? Nhưng mà tên Quản Bình Triều kia tuyệt đối không có khả năng sống cả đời với Cừu Tiểu Thiền, ngược lại chỉ nghe được tiếng của người ta, muốn phát sinh chút tình duyên với Cừu Tiểu Thiền mà thôi.

Thời điểm nam nhân ghen thì mẫn cảm nhất, Tần Mục cũng không nói rõ ràng vì sao mình có cảm giác này, nhưng nếu Quản Bình Triều chọc chính mình, mặc kệ hắn có suy nghĩ khác hay không, cũng nên cho hắn chút sắc mặt. Đằng Long là địa bàn của Tần Mục, Tần Mục không thích người tới từ bên ngoài giương nanh múa vuốt với mình.

Xe còn không chưa khởi động, điện thoại của Tần Mục vang lên. Tần Mục cúi đầu xem xét chính là số của Cừu Tiểu Thiền, lúc này ngẩng đầu nhìn lên lầu, lắc đầu cười khổ một tiếng, bắt điện thoại.

- Này, Tiểu thiền, có chuyện gì không?

Tần Mục giọng bình tĩnh.

- Cái kia... Cái kia...

ừu Tiểu Thiền có chút ấp a ấp úng.

- Như thế nào, có phải có ở chuyện khu phát triển hay không?

Tần Mục ho khan một tiếng, con mắt nhìn qua cửa sổ.

Cừu Tiểu Thiền ngày đó bị Tần Mục quở mắng một trận thì rời khỏi biệt thự, lúc này chủ động gọi điện cho Tần Mục, nghe Tần Mục vừa hỏi như vậy cũng không biết nên nói thế nào.