Thanh Quan

Chương 646: Đi con đường tắt




Giữa Ngô Phượng Hà cùng Hoàng Đào Ba đều thi triển lời nói sắc bén, dốc hết sức dùng lời đả kích đối phương, cố gắng đem đối phương kéo vào trận tuyến của chính mình. Hai người đều hiểu rõ nhau, luôn lấy khuyết điểm của nhau đem ra trào phúng ám chỉ, nói đi nói lại cuối cùng thật sự tức giận.

Mấy năm nay Ngô Phượng Hà bị Hoàng Đào Ba đè nặng, trong lòng đã sớm uất ức. Lúc trước Ngô Phượng Hà là thủ hạ của Hoàng Đào Ba, xu nịnh trên quan trường không thể thiếu, hiện tại hai người không còn chung một địa phương, Hoàng Đào Ba còn xuất ra giọng điệu kẻ cả ngày trước nói chuyện khiến Ngô Phượng Hà vô cùng khó chịu.

Phương diện hai người đứng thành hàng tuy thuộc loại phe phái bạn thân, nhưng cùng phe phái thậm chí còn có tranh đấu một sống một chết, cong cong nhiễu nhiễu bên trong luôn phi thường phức tạp. Ngô Phượng Hà châm điếu thuốc, nhìn lên trần nhà nói:

- Chuyến đi này của Tần bí thư thật không biết sẽ có ai gặp xui xẻo đâu. Lão Hoàng, nên đứng vững thôi.

Hắn vừa động lửa giận, ngay cả xưng hô ngày trước cũng thay đổi, trực tiếp gọi lão Hoàng, chẳng những không có ý tứ thân cận ngược lại còn ám phúng tuổi tác Hoàng Đào Ba đã cao.

Hoàng Đào Ba nghe xong trong lòng thật sự khó chịu, âm thầm hối hận tại sao lúc trước mình lại đề bạt một tên vô ân như vậy, hắn cũng không cam chịu rơi xuống hạ phong, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Người trẻ tuổi sao, làm việc có bốc đồng thì vẫn rất tốt, nhưng cũng phải chú ý, chờ khi đánh lên vách tường mới biết mình đi không đúng phương hướng.

Ngô Phượng Hà đẩy kính mắt, làm ra biểu tình thật khoa trương, cười nói:

- Đồng chí lão Hoàng, tư tưởng của ông nên biến đổi, làm lãnh đạo không có khí thế nhắm về phía trước, làm sao dẫn dắt quần chúng xây dựng tân gia viên, đi tới hiện đại hóa?

Hoàng Đào Ba cười lạnh một tiếng, khẩu khí trống rỗng như vậy chỉ đem ra sử dụng trong những đại hội hội nghị, hiện giờ chỉ là không gian riêng tư, Ngô Phượng Hà bày ra khuôn mặt này rõ ràng là muốn tan vỡ với hắn. Đây cũng là hậu quả mà khi Hoàng Đào Ba mới đi vào tổ hiệp tra đã răn dạy với Ngô Phượng Hà, nếu như Hoàng Đào Ba dùng khẩu khí thương lượng bàn bạc ở chung với Ngô Phượng Hà, thì Ngô Phượng Hà cũng không đến nỗi vì chút ân huệ nhỏ của Tần Mục đưa cho mà trở mặt với Hoàng Đào Ba dễ dàng như thế.

Nhưng làm cho Hoàng Đào Ba không tưởng được chính là thủ đoạn của Tần Mục lại âm hiểm như vậy, áp mình mà phủng Ngô Phượng Hà, loại thủ đoạn ly gián cân bằng kiểu này không phải một thanh niên mới ra đời có khả năng sử dụng.

Ánh mắt Hoàng Đào Ba mang theo suy nghĩ sâu xa nhìn Ngô Phượng Hà, đôi tay không ngừng phủi phủi trên người, chỉ sợ có tro bụi rơi lên quần áo của mình, trên giường phủ tấm ra cùng mền mà hắn tự mình mang theo. Ngô Phượng Hà tay cầm quyển sách, tâm tư lại không đặt bên trong. Trải qua một trận tranh chấp võ mồm, hai người đều hiểu được quan hệ đã tan vỡ, khe hở này sẽ càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành không thể điều hòa.

Ngay lúc trong tổ hiệp tra không ngừng gợn sóng, Tần Mục đi theo ba tên lưu manh đến một ngõ hẻm âm u. Ánh đèn hôn ám chiếu xuống, làm cho người ta có cảm giác âm u rợn người.

Tần Mục cười thầm, mình là cán bộ thủ đô, thế nhưng lại cùng mấy tên lưu manh đứng chung một chỗ, nếu tin tức truyền ra thật sự khó nghe. Nếu hắn còn tiếp tục bị nếm thiệt thòi, vô luận ngày sau giải quyết thế nào, nhưng sẽ lưu lại dấu vết, trở thành điểm khiến người khác công kích.

Cuối cùng là bản thân không chịu an phận đi! Dĩ vãng nếu gặp phải tình huống này, chính hắn đã sớm gọi điện thoại đi theo quy củ bình thường. Tần Mục nhẹ giọng nở nụ cười, tên lưu manh phía sau nghe được tiếng cười của hắn liền vung chân đá về phía hắn.

Tần Mục xoay người làm cú đá kia đá trật sang bên. Hai người khác thấy đầu mục động thủ, cũng đánh về hướng Tần Mục. Tần Mục siết nắm tay, nhìn chuẩn cơ hội một quyền nện thẳng lên mặt một người, người nọ bị đánh lảo đảo, bật lui ra sau mấy bước.

Hai người khác thấy Tần Mục dám đánh trả, lập tức rút dao hướng Tần Mục cười lên nanh ác.

- Dám giấu dao trong người, bị bắt tội danh không nhỏ!

Tần Mục lui ra sau mấy bước lớn tiếng cảnh cáo.

- Ai biết huynh đệ chúng ta làm, hôm nay nhất định cho mày thấy máu.

Tên lưu manh không dao động bước lại gần Tần Mục.

Trên tay Tần Mục có đại sát khí, là một khẩu súng lục chuyên dụng trong bộ đội. Trong bộ đội hắn tạm giữ chức thiếu úy, có một khẩu súng cũng là việc bình thường. Nhưng nếu lấy súng ra có chút kinh thế hãi tục, nếu không cần thiết hắn thật sự không muốn làm.

- Sợ rồi sao! Sợ thì nhanh chóng quỳ xuống kêu ông nội, lấy hết tiền của mày ra đây.

Tên lưu manh lộ ra vẻ mặt dữ tợn.

Tần Mục lui ra sau, ba tên lưu manh ép sát. Tần Mục thở dài, nói:

- Dám dùng dao chặn đường cướp bóc, nếu bị bắt đi vào, không đến mười năm tám năm không ra được.

Lưu manh nhe răng cười nói:

- Lấy tiền của mày ra đi!

Tần Mục hừ lạnh một tiếng, nói:

- Các anh là người của ai, tôi đến Cửu Giang buôn bán, có thể có liên hệ với lão đại các anh đâu!

Ba tên lưu manh ngẩn ra, một người kéo tên đầu lĩnh nói:

- Bì ca…

- Cái rắm! Đừng nghe hắn, nhìn hắn như vậy có liên hệ gì với Đức gia? Cướp hắn!

Tên đầu mục không dao động, nhanh chân vung dao đâm vào ngực Tần Mục.

Tần Mục vung tay ngăn lại, cánh tay đặt trên đầu tên lưu manh, tay còn lại dùng sức, chặt vào cổ tay hắn, làm cho hắn không còn khí lực vung dao.

- Động thủ, tụi mày đều mù sao?

Tên đầu mục kêu lên.

- Ca sát!

Một vật lạnh lẽo đặt lên đầu hắn, thanh âm Tần Mục lạnh lùng nói:

- Loại đồ vật này tôi dùng không quen, đừng nhúc nhích, lỡ cướp cò thì đừng trách tôi!

Hai tên lưu manh còn lại nhìn thấy đồ vật trong tay Tần Mục, ánh mắt nhất thời choáng váng. Tuy rằng bọn hắn là lưu manh, có một ít người cũng mua được súng, nhưng với thân phận của bọn hắn thì không có khả năng. Nếu bọn hắn tìm được súng, cũng không cần ngày ngày đi thu phí bảo hộ.

- Đừng, anh bạn, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ, đều là huynh đệ trên đường, có yêu cầu gì tôi cũng sẽ cung kính làm cho anh thôi.

Tên đầu mục cũng không ngu ngốc, vừa bị họng súng chỉ vào lập tức dừng tay, liếc mắt nhìn họng súng tối om, buông tay, con dao liền rơi xuống đất.

Tần Mục ra dấu cho hai tên lưu manh còn lại, hai người kia vội ném dao xuống đất. Tần Mục cười ha ha, rút súng, cười nói:

- Tôi chỉ là trốn chạy ngang qua đây, muốn bái mã đầu, không biết các anh hỗn với ai đây?

Tên lưu manh thấy Tần Mục thu súng lại, trong lòng bồn chồn, nhìn thoáng qua hai người khác, run run nói:

- Chúng tôi hỗn với Long Môn Đức gia.

Tần Mục gật đầu nói:

- Được, cho tôi số điện thoại của Đức gia, tôi tìm hắn uống trà.

Tên lưu manh vội đọc cho Tần Mục một dãy số, Tần Mục khoát tay cho bọn hắn rời đi. Sau đó đem số điện thoại lưu lại trong di động, Tần Mục chậm rãi quay về tiệm ăn, vẫy tay gọi lão Lưu ra ngoài.