Thanh Quan

Chương 690-691: Đưa mình vào tử địa





Kỳ ngộ này nếu bị bà nắm chặt trong tay, như vậy cho dù bà không còn lưu trong Cửu Giang, vẫn có thể bình điều tiến thêm một bước, cơ hội này nhất định phải nắm chắc.
Nghĩ đến đây ánh mắt bà sáng lên, nhìn nhóm người đi phía sau hướng Vương Tường vẫy tay. Mỗi động tác của bà đều đại biểu cho một lần cơ hội. Nhóm người Vương Tường chứng kiến, trong lòng nhảy mạnh, có thể lộ mặt trước lãnh đạo, đây là chuyện mà bao nhiêu đồng liêu cầu mong còn không được.
Đợi Vương Tường chạy tới, Tần Mục nghiêng đầu cười nói:
- Vương phó cục trưởng, Phó bí thư đặc biệt tiến cử anh, anh đừng làm cô ấy thất vọng đó.
Phó Ngọc Bình nghe xong trong lòng liền ấm áp. Bản thân bà cũng không có dụng ý như Tần Mục đã nói, nhưng Tần Mục giúp bà nói chuyện, nếu Vương Tường biểu hiện không đủ xuất sắc, là do chính bản thân hắn, không liên quan gì tới Phó Ngọc Bình. Nhưng nếu Vương Tường biểu hiện làm Tần Mục hài lòng, như vậy tiếng tăm cũng rơi lên người bà, Vương Tường sẽ kiên định đứng cùng một trận tuyến với bà, bà sẽ có thêm người ủng hộ kiên định. Trọng yếu nhất là Tần Mục không đứng ra nói là do mình bồi dưỡng, mà đẩy Phó Ngọc Bình đi ra, điều này làm cho bà tăng thêm hảo cảm đối với hắn, làm quan hệ giữa hai người càng tiến gần hơn một bước.
Vương Tường vui sướng cảm kích nhìn Phó Ngọc Bình, sau đó nói:
- Tôi nhất định làm tốt công tác của mình.
Tần Mục cười cười, chỉ chỉ một tảng đá cách đó không xa, nói:
- Chúng ta qua bên kia ngồi xuống nói chuyện, lên cao như vậy đứng nói chuyện có chút mệt mỏi.
Vương Tường cung cấp số liệu vô luận là trong thao tác hay kỹ thuật đều hoàn toàn khả thi, đều có căn cứ nghiên cứu. Người đưa ra kế hoạch này sẽ có chiến tích lớn bao nhiêu, cho dù người mù cũng nhìn ra được, Phó Ngọc Bình làm sao có thể thờ ơ.
Tần Mục nhìn ra ánh mắt cuồng nhiệt của Phó Ngọc Bình, ho khan một tiếng nói:
- Nhìn xem, thời gian trễ thế này rồi, tôi nghĩ chúng ta cũng không nên đi quấy rầy người khác.
Phó Ngọc Bình chỉ hận lập tức quay về sửa sang lại kế hoạch rõ ràng, công tích như vậy làm sao còn đợi được nữa? Cho nên cười nói:
- Tần chủ nhiệm lo lắng cho dân chúng, tôi sẽ phái đội thi công đi lên, vô luận có bao nhiêu khó khăn, cũng phải xây dựng ngôi nhà rắn chắc cho mấy vị gác rừng.
Tần Mục cười ha ha nói:
- Vậy là tốt rồi, nhưng nhất định phải cẩn thận, đừng tiếp tục xuất hiện tình huống làm ẩu ah.
Phó Ngọc Bình như có suy nghĩ gật đầu, câu nói sau cùng của Tần Mục rất có hương vị.
Trên đường quay về thành phố, Tần Mục yêu cầu Phó Ngọc Bình mang tình hình kinh tế nói lại cho hắn nghe, chuyên tâm làm ra một kế hoạch lớn. Phó Ngọc Bình lúc này cần sửa sang số liệu lại cho nên sau đó xin lỗi Tần Mục và chạy thẳng về cục thủy lợi, nàng đã có chút không chờ đợi được nữa.
Nhưng mà nước xa không cứu được lửa gần. Phó Ngọc Bình muốn cần làm chính là tranh thủ được Tần Mục ủng hộ, mà Tần Mục lúc này cần người cho mình một đao đẩy mình từ từ tới gần tuyệt cảnh, như vậy Phó Ngọc Bình mới không thể chờ được nhảy ra giúp Tần Mục, cũng giúp Tần Mục đâm ra một cái lỗ hổng trên chính đàn Cửu Giang.
Về phần thành phố Cửu Giang có loạn, Tần Mục cũng không phải bỏ qua. Hắn càng phải quấy đục nước ở Cửu Giang thì người ở bên thị ủy mới biết rõ được cái gì và mất cái gì, cân nhắc vấn đề không may xuất hiện.
Có Vương Ngũ Trung làm quân cờ cho mình, còn có Hồng Bân đã khống chế tổ hiệp tra, Cửu Giang lần này xem như đã thắng lợi, cho nên càng đến lúc này càng phải cẩn thận mới được.
Phó Ngọc Bình đã bị Tần Mục vẽ ra một cái bánh nướng lớn đầy dụ hoặc. Tục ngữ nói có 100% lợi nhuận thì có thể bí quá hóa liều, huống chi lại dùng phạm vi cả nước. Phó Ngọc Bình cho dù bảo trì bình thản cũng không cách nào thờ ơ được nữa.
Chỗ suy ngẫm một chút cũng nên vận dụng các quân cờ ẩn tàng.
Cầm lấy điện thoại, Tần Mục gọi điện cho Quách Tự Tại ở thành phố Thanh Thủy. Tần Mục rời đi một đoạn thời gian thì Quách Tự Tại thu liễm không ít sắc bén, dần dần nội liễm, Diệp Thạch Bình có đề nghị cũng được hắn ủng hộ, làm cho Diệp Thạch Bình có chút không nhìn ra Quách Tự Tại đang chơi mê hồn trận gì.
Quách Tự Tại nhận được điện thoại của Tần Mục cũng ngoài ý muốn, nhưng trong lòng vẫn cao hứng, điều này chứng tỏ Tần Mục không có quên hắn. Chủ động gọi điện thoại đây là vinh hạnh đặc biệt lắm, hắn thậm chí cảm giác tay của mình đang phát run.
Tần Mục mang ý của mình nói ra trong điện thoại, Quách Tự Tại lúc này càng không nghĩ ra dụng ý của Tần Mục, thấp giọng nói ra:
- Tần chủ nhiệm, làm như vậy chẳng phải khiến tình huống của ngài không tốt sao?
Tần Mục cười nói:
- Tự Tại ah, tâm của anh quá tốt, Diệp phó bí thư không phải là người tính toán chi li, tôi làm như vậy kỳ thật là bởi vì an toàn của tôi sẽ được bảo đảm. Anh đi làm đi, chuyện này không cần suy nghĩ nhiều. Đúng rồi, có thời gian thì nên làm quen với phương diện chính đảng đi.
Tần Mục nói một câu như vậy khiến đầu óc của Quách Tự Tại như nổ tung, quen thuộc phương diện chính đảng? Với tư cách phó chủ tịch Quách Tự Tại thì phải lên làm phó bí thư mới có thể nghiên cứu chính đảng, chẳng phải nói mỗi ngày hắn phải xem các loại tư liệu và quan sát tình hình và đưa ra phương châm tư tưởng? Tần Mục đang chuẩn bị đề bạt Quách Tự Tại, cũng tăng quyền lực của hắn trong thị ủy. Hắn hiện tại đã là phó chủ tịch, nếu tăng lên chính là phó bí thư... Quách Tự Tại không cảm tưởng, cúp điện thoại xong thì lập tức gõ cửa phòng Diệp Thạch Bình.
Diệp Thạch Bình đi vào trong Thanh Thủy thì trong lòng cũng có cảm xúc nhất định, bị Tần Mục đả bại và Tần Mục hái trái cây, đối với người tâm cao khí ngạo như hắn đây là chuyện không thể tiếp nhận được. Nhưng đây là chính trị, ai cũng không biết mình sẽ té ở nơi nào, cũng không biết đứng lên ở đâu, chỉ có thể nhìn thời cơ mà thôi. Giống như Tần Mục đi vào trong Thanh Thủy, hắn không có châm chọc hay là gây áp lực thêm cho Diệp Thạch Bình, ngược lại còn cổ vũ Diệp Thạch Bình nhiều hơn, trong lòng Diệp Thạch Bình cũng phấn đấu đứng lên. Đối với chuyện này Diệp Thạch Bình đúng là rất bội phục Tần Mục, nếu đổi vị trí thì hắn cũng không có lòng dạ rộng lượng như thế.
Quách Tự Tại đi vào văn phòng của Diệp Thạch Bình, đi thẳng vào vấn đề mang chuyện Tần Mục nhận hối lộ ở tỉnh Ký Bắc nói ra, dùng ngữ khí nặng nề đau đớn:
- Tần chủ nhiệm làm như vậy chỉ sợ là phiền toái đầy người. Diệp phó bí thư, ý của anh thế nào?
Diệp Thạch Bình thấy Quách Tự Tại nói chuyện thì vẫn quan sát, nghe được Quách Tự Tại đặt câu hỏi thì nhíu mày nói:
- Tần chủ nhiệm làm người thế nào tôi biết rõ, dựa theo cách làm người của anh ta thì chắc chắn không làm chuyện này đâu, ha ha.
Hắn cũng cảm giác mình đã nói nhiều, dù sao trong khoảng thời gian này Quách Tự Tại chẳng có khó xử mình, có đôi khi còn ủng hộ, chuyện này cũng khiến tình cảnh bị cô lập ở thành phố Thanh Thủy cũng giảm bớt đi nhiều, không tự chủ cũng thân cận với Quách Tự Tại.

- Đây là vấn đề ah.
Quách Tự Tại lắc đầu thở dài nói:
- Có người muốn mang chuyện này đâm chọc lên trên.
- Tin vỉa hè, cho dù báo lên cấp trên cũng phải có chứng cớ.
Diệp Thạch Bình lấy ra một hộp thuốc gấu trúc đưa cho Quách Tự Tại, nội tâm của Quách Tự Tại lúc này run lên. Loại thuốc này hắn cũng có được từ chỗ của Tần Mục, giờ phút này xem xét thì âm thầm thở nhẹ nhõm. Tần Mục cùng Diệp Thạch Bình này của cải không yếu như mặt ngoài, nếu mình có thể có quan hệ tốt với hai người này, thăng chức rất nhanh là chuyện trong tầm tay. Một chủ tịch huyện và một tiểu bí thư, lúc này đã nhảy lên phó chủ tịch thành phố, đây là do quan hệ cứng rắn. Lưu Đại Hữu lúc này còn có chức vị cao hơn cả Quách Tự Tại, hiện tại cũng là phó cục trưởng của thành phố rồi, người đứng đầu còn không sờ rõ được.
Quách Tự Tại cảm xúc phập phồng, kiềm chế kích động trong lòng, nói ra:
- Chuyện này Tần chủ nhiệm đã chính thức xác nhận, ngược lại là thực.
- Ah?
Diệp Thạch Bình nhíu mày, cười nói:
- Người phía dưới làm loạn mà thôi, không đáng để lo, nếu quả thật tra thì giải quyết việc chúng đi.
Hắn bắt đầu phỏng đoán dụng ý nói chuyện của Quách Tự Tại.
Quách Tự Tại mở gói gấu trúc ra mời Diệp Thạch Bình một chiếu đã châm sẵn, sau đó cho mình một điếu. Lẽ ra phó bí thư và phó chủ tịch là nhân vật đối chọi gay gắt, nhưng mà Quách Tự Tại đã xem trọng Diệp Thạch Bình thì tự nhiên phải phóng thấp tư thái xuống.
Đây là tín hiệu hữu nghị, Diệp Thạch Bình tự nhiên có thể nhìn ra được, hắn rút một điếu thuốc, nói ra:
- Lão Quách, tôi ở Thanh Thủy một thời gian, biết rõ lão Quách anh là người thê snafo, có lời cứ nói đi, đừng mang Tần Mục ra làm ngụy trang, tôi và hắn, hắc hắc.
Hắn cũng không nói thêm, nhưng lời này không nên nói ra khỏi miệng, chỉ có thể gượng cười hai tiếng.
Quách Tự Tại đã mang ý của Tần Mục nói rõ, hy vọng Diệp Thạch Bình có thể thông qua một ít quan hệ vượt cấp chọc ra chuyện Tần Mục nhận hối lộ đưa tới kinh thành. Tổ hiệp tra là đơn vị tạm thời, nếu như tra bọn họ cũng phải do người ở kinh thành là.
Diệp Thạch Bình cau mày đứng dậy, cúi đầu xem văn bản tài liệu, nói:
- Lão Quách ah, chuyện này đang nằm trong mê hồn trận, không dễ làm ah.
Quách Tự Tại cười rộ lên, nói ra:
- Câu này tôi sẽ chuyển tới cho Tần chủ nhiệm.
Nói xong đứng dậy liền rời phòng.
Sau khi Quách Tự Tại đi rồi, Diệp Thạch Bình xem như thực khó khăn. Chuyện này phát sinh ở thành phố Thanh Thủy lúc hắn mới tới, hắn nhất định sẽ không chút do dự lựa chọn đi tố giác Tần Mục, nhưng nếu hiện tại hắn chọc ra chuyện này sẽ khiến lãnh đạo lưu ấn tượng gì với hắn? Huống chi chuyện nhận hối lộ ở Ký Bắc có quan hệ gì tới hắn, Diệp Thạch Bình hắn không cần phải chọc tới bên Ký Bắc nha.
Nhưng mà bỏ những chuyện này qua một bên, Tần Mục đang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ hắn tình nguyện đặt mình lên trên đống lửa nóng sao? Diệp Thạch Bình càng nghĩ càng không đúng, bắt đầu nhớ lại thời gian cộng sự ngắn với Tần Mục tại Thanh Thao, nhớ lại thói quen và tác phong của Tần Mục. Lúc này khóe miệng Diệp Thạch Bình vui vẻ nhàn nhạt, Tần Mục người này rất giỏi đặt mình vào vị trí yếu thế và lật kèo, thời điểm này khiến người khác xem xét được mất sau đó ném mình lên đầu sóng ngọn gió lại đánh cho cho người khác đầu óc choáng váng.
- Tần Mục ah, đọ sức của chúng ta còn chưa kết thúc, nếu anh có chút như vậy thì tôi không cam lòng đâu.
Diệp Thạch Bình lúc này nhìn qua ngọn núi tây thấy trời chiều đang buông xuống, thì thào nói ra. Nói xong cầu này hắn lại cười khổ, vỗ bàn một cái, tức giận nói:
- Tần Mục, anh đúng là bắt được tâm lý của tôi, biết rõ tôi nhất định sẽ sáng tạo cơ hội đúng không?
Nếu như Tần Mục ở chỗ này thì Diệp Thạch Bình thậm chí còn muốn đánh Tần Mục mấy đấm.
Cuối cùng Diệp Thạch Bình vẫn cầm lấy điện thoại gọi đi.
Trong đêm này trực tiếp bỏ qua thị ủy Ký Bắc, trực tiếp báo cáo lên ban thanh tra kỷ luật tỉnh Ký Bắc, tạo thành cục diện Vương Hải Nam, Ngô Phượng Hà lợi dụng công tác yêu cầu người ta giao nộp tiền hối lộ. Ban thanh tra kỷ luật tỉnh phi thường xem trọng chuyện này, xét thấy tính chất của tổ hiệp tra đặc thù, trực tiếp báo lên cho ủy viên ban thanh tra kỷ luật trương ương, bí thư ban thanh tra kỷ luật đi suốt đêm tới thẳng kinh thành
Lúc này trong kinh thành chấn động. Tổ hiệp tra là do kinh thành chọn lựa kỹ lưỡng mới phái đi, đại biểu cho hình tượng của kinh thành, nhưng hôm nay bị địa phương kiện lên tới kinh thành, chuyện này khiến kinh thành bị mất mặt. Tần lão gia tử đầu tiên nhận được thông tri của ban thanh tra kỷ luật trung ương, giảng giải chuyện này rõ ràng, bảo Tần lão gia tử nên chuẩn bị sẵn sàng. Về phần chuẩn bị cái gì thì không nói, đương nhiên là Tần Mục sẽ phải tiếp nhận điều tra.
- Thằng ranh con, chọc lên tới trời rồi, đắc tội người ta còn có quả tốt mà ăn sao?
Tần lão gia tử giờ phút này đang đánh cờ với Hàn lão gia tử, hắn tức giận lật sấp cả bàn cờ khiến cho nhân viên châm sóc sức khỏe chạy lên khuyên bảo.
Hàn lão gia tử cười hắc hắc hai tiếng, nói ra:
- Tần lão, đã bao nhiêu tuổi rồi, ông còn cho rằng mình còn là Tần đại pháo năm đó sao, đụng cái là mang súng máy đi bắn giết?
Tần lão gia tử phi một tiếng, nói ra:
- Tiểu vương bát đản này coi trời bằng vung, nó thiếu tiền tới mức nhận hối lộ của người ta sao?
Nói xong câu đó Tần lão gia tử cũng tỉnh táo lại, bảo mấy nhân viên chữa bệnh và chăm sóc đi ra ngoài..
Nhân viên chăm sóc dặn đi dặn lại rồi mới đi ra ngoài, Tần lão gia tử vỗ đầu một cái, cười nói:
- Đúng là tức giận sốt ruột, tiểu tử kia làm gì thiếu tiền, không đáng chọc ra chuyện lớn như thế.
- Nói nhảm. Nhưng mà tôi nhìn ra ông rất đau đứa cháu này đấy.
Hàn lão gia tử cười lên ha hả.
- Lão Tần gia này chỉ còn một dòng độc đinh, tôi không đau lòng ai đau lòng?
Tần lão gia tử hòa hoãn lại, tức giận tới nhanh đi cũng nhanh. Hắn nhíu mày và nói:
- Ông cảm thấy tiểu tử này chơi chiêu này là có ý gì?
Hàn lão gia tử nâng chung trà lên uống chậm, Tần lão gia tử vừa muốn vỗ bàn thì hắn lên tiếng, nói ra:
- Tôi thấy tiểu tử này chuẩn bị âm người ta, dùng hành động của mình khiến kinh thành chú ý, lúc thân hãm tuyệt địa thì lật bàn. Lại nói cũng không phải hắn nhận hối lộ, thủ hạ của hắn làm thì liên quan gì tới hắn sao?
Trong nội tâm Tần lão gia tử cũng nghĩ như vậy, nghe lão chiến hữu vừa nói như thế thì cười nói:
- Tiểu tử này chơi chiêu đó quá mơ hồ, không chờ tới bước cuối cùng vạch trần ra, ai cũng không biết tiểu tử này đang chơi trò gì.
Hàn lão gia tử nhìn qua, nói ra:
- Ông đương nhiên không biết. Tôi nói,, Tần lão à, Tần Mục là do ông trồng trọt tạo thành, tại sao tôi cảm thấy hắn chẳng có chút gì giống Tần gia vậy?
Tần lão gia tử mắng:
- Nói láo! Tần Mục giống như đúc Viễn nhi lúc còn trẻ, chẳng khác gì một khuông đúc ra, nếu không phải Tần gia thì là ai?