Thanh Quan

Chương 8: Trong lòng có ý định (2)​




- Đàn bà ngốc, người ta là Tần thôn trưởng, đã coi trọng thì chuẩn bị cho bà làm quản sự đấy. Cái miệng của bà sau này lão tử phải quản nghiêm mới được, một ngài hai đồng có chuyện tốt như vậy sao?

Chồng nàng ta nói xong hưng phấn lên, ôm lấy Tề đại thẩm muốn làm tình. Tề đại thẩm vừa có tâm sự, lúc này mặc cho ông chồng mâm mê thân thể. Suy nghĩ sau này phải kín cái loa lớn lại mới được, người khác đừng nghĩ từ chỗ của nàng tìm được tin tức nhỏ nào.

Buổi tối Tần Mục không có ăn cơm, nhanh lúc tới giờ cơm tới nhà Hồ lão tứ ăn chực. Nghe nói Tần Mục cho Hồ Ngũ Đa tiền, Hồ lão tứ đỏ mặt tía tai nói Tần Mục là phá gia chi tử, còn không có kiếm tiền đã tiêu hoang.

Tần Mục cũng không tranh luận, chỉ mặc cho Hồ lão tứ mắng thoải mái đi, đợi đến lúc Hồ lão tứ mệt mỏi thì hắn mới bật cười, từ trong lòng ngực móc ra một cái hộp đưa cho Hồ lão tứ.

Hồ lão tứ đang ngậm điếu thuốc, phân phó bà vợ chuẩn bị rượu trắng, ba người lại uống với nhau. Tần Mục thừa cơ nói cho Hồ lão tứ, lễ mừng năm mới đầu xuân hắn muốn dẫn Hồ Ngũ Đa đi ra ngoài một chuyến, bảo hắn hỗ trợ chiếu cố chuyện trong thôn, lão gia tử một lời đáp ứng.

Tần Mục liền yên tâm, uống nhiều một ít sau đó mới rời đi. Gió lạnh thổi qua, ý nghĩ cũng tỉnh táo một chút, bước chân lảo đảo đi tới cửa nhà, vừa hay nhìn nhìn thấy một thân ảnh áo đỏ đang lo lắng đi qua đi lại.

- Tiểu Mai...

Tần Mục há mồm muốn hô, lại cảm thấy dạ dầy cồn cào, nghiêng đầu ói ra, thân thể mềm nhũn, vừa vặn Chu Tiểu Mai đã chạy tới vươn tay ra đỡ.

- Tại sao lại uống tới mức này chứ?

Chu Tiểu Mai nhìn thấy Tần Mục đôi mắt lờ mờ mê ly, tức giận không có chỗ đánh, lập tức véo cánh tay của Tần Mục, khá tốt Tần Mục mặc áo bông, không có cảm giác quá đau đớn, ngược lại có cảm giác thanh tỉnh, cũng không biết khí lực từ nơi nào ôm nghiêng Chu Tiểu Mai.

- Đừng, đừng ở chỗ này!

Chu Tiểu Mai bối rối kéo Tần Mục, sốt ruột dìu Tần Mục vào trong sân. Tần Mục không có khóa cửa, trong nhà cũng không có đồ đạt gì, Tần Mục không sợ phiền toái.

Chu Tiểu Mai thở hổn hển đỡ Tần Mục lên giường gạch, cởi áo ngoài và giầy giúp Tần Mục, đắp chăn mềm cho Tần Mục.

- Tại sao phải lại trốn tôi?

Sau khi giày vò xong, lại ói thêm một lần, Tần Mục ý thức thanh tỉnh hơn.

- Tôi tránh anh lúc nào, đây không phải tới thăm anh sao?

Chu Tiểu Mai có một ít bối rối, tránh né ánh mắt như lửa của Tần Mục.

Tần Mục hừ một tiếng, kéo tay của Chu Tiểu Mai ôm lên giường. Chu Tiểu Mai ỡm ờ nằm trong tay Tần Mục. Không đợi Chu Tiểu Mai ngồi vững vàng, Tần Mục lòng như lửa đốt cởi áo khoác của nàng ra.

- Không muốn...

Chu Tiểu Mai khóc lóc chống cự lại, nhưng mà trong lòng tràn ngập nhu tình với Tần Mục, cũng không quá mức cự tuyệt, không qua bao lâu hai tay của Tần Mục đã đặt lên bộ ngực của nàng.

Thời tiết có hơi lạnh, hai tay Chu Tiểu Mai ôm ngực, không cho bộ ngực của mình bạo lộ trước mặt Tần Mục, nhỏ giọng nói ra:

- Lạnh.

Tần Mục kéo chăn đắp cho hai người, thò tay vuốt ve gương mặt ngọc của Chu Tiểu Mai.

Nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Tần Mục, trong lòng Chu Tiểu Mai phát run, vội vàng nói:

- Tôi cho anh xem, cho anh sờ được không? Chúng ta không nên làm chuyện đó.

Trong lòng Tần Mục chấn động, sững sờ hỏi:

- Tôi...

Đột nhiên Chu Tiểu Mai buồn bã, hai năm qua toàn bộ ủy khuất trút lên đầu của nàng, đột nhiên nàng bổ nhào vào trong ngực Tần Mục, khóc lớn.

Vừa khóc vừa dùng sức đánh vào ngực Tần Mục, ủy khuất kêu lên:

-Đều tại anh, đều tịa anh, vì cái gì lại nhỏ hơn tôi, vì cái gì lại nhỏ hơn tôi?

Đột nhiên Tần Mục cảm giác đau đớn, chậm rãi mặc quần áo tử tế cho Chu Tiểu Mai, sau đó kéo nàng vào ngực của mình, chỉ lặng lẽ ôm mà không làm gì.

Chu Tiểu Mai khóc lớn một hồi, trong lòng ủy khuất thật nhiều, ở với Tần Mục trong chốc lát liền rời khỏi.

Đêm nay Tần Mục lật qua lật lại không ngủ được, trời mới vừa tờ mờ sáng đã mặc quần áo rời nhà.

Hôm nay là cuối năm, hoặc nhiều hoặc ít có tiếng pháo vang lên. Tần Mục đi lên ngọn núi đầu thôn Tây Sơn, từ trên cao nhìn xuống thôn Tây Sơn.

Thôn Tây Sơn này nằm ở góc dãy núi, Tần Mục nhìn xuống thì thấy nơi này có hình lá sen, nhưng mà lá sen này có bộ dáng rách tung tóe. Tần Mục lại nhìn thấy những gian phòng rách nát tung tóe ở bên dưới, tâm tình của hắn có chút nặng nề.

Khởi điểm quá thấp a, Tần Mục nhìn qua cảnh rách nát bên dưới thì thở dài, nhưng mà trong lòng lại hiện ra nét tự tin và hào hùng, đường đi nhấp nhô nhưng lại tràn ngập vui thú. Đấu với trời, đầu với người hắn càng hứng thú.

- Hì hì, nhìn anh sao có bộ dáng ngốc nghếch như vậy, có gọi mà anh không nghe.

Đột nhiên bả vai Tần Mục có một bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ một cái. Tần Mục nhìn lại thì thấy gương mặt đỏ bừng của Hà Tinh, chóp mũi và cái trán có mồ hôi, đang mỉm cười nhìn mình.

- Đủ nhiệt tình nha, cuối năm còn leo núi?

Trong lòng Tần Mục hiện ra một tia thương tiếc, ngón tay ma xui quỷ khiến vuốt cái mũi nhỏ nhắn của Hà Tinh. Mồ hôi thật ấm, ánh mắt Tần Mục sừng sờ một chút.

Hà Tinh cũng thật không ngờ Tần Mục đột nhiên làm ra cử động này, hai tay ngưng trệ ở giữa không trung, thân thể ngây người.

Tần Mục xấu hổ cười cười, nhìn qua Hà Tinh cầm ít đồ, chỉ vào tay của nàng hỏi:

- Cái gì đó?

Hà Tinh vội vàng nhìn ra hai rễ cây xin xắn trong tay của Tần Mục. Tần Mục vừa nhìn xuống thì con mắt sáng ngời, tán thán nói:

- Thật tuyệt, quá tuyệt diệu. Tục ngữ nói thật tốt, nữ nhân ah, thật sự quá giải về thẫm mỹ đấy.

Hà Tinh thấy Tần Mục khoa trương nàng, lập tức vui vẻ, ngay cả vành tai của nàng cũng đỏ lên. Nàng vui sướng nhét rể cây vào trong tay của Tần Mục, ngâm nga bài hát sau đó chạy xuống núi.

- Chậm một chút.

Tần Mục cười hô, khi không nhìn thấy thân ảnh của Hà Tinh thì hắn mới tập trung vào rễ cây trong tay.

Sau lễ mừng năm mới phái người đi, trong lòng Tần Mục quyết định.

Quyết định xong, lòng dạ của Tần Mục đột nhiên tầm mắt thoáng hơn thật nhiều. Nhìn qua núi lớn, trong nội tâm liên tục nghĩ nhiều, nhưng mà hắn cũng biết rõ từ từ sẽ tới.

Lúc giữa trưa Tần Mục về đến nhà, không ngờ có mấy người trong thôn nhờ Tần Mục ghi câu đối. Tần Mục tự tin cầm bút lông và suy nghĩ.

Sau khi mài mực tốt, nhìn qua một số hương dân mặc quần áo cũ nát trong gió rét, lớn tiếng nói:

- Năm nay chúng ta còn phải gom góp giấy hồng viết câu đối mừng năm mới, sang năm tôi sẽ cho mỗi nhà được ăn bánh sủi cảo thịt.