Thanh Quan

Chương 821: Đêm nay (1)




Hàn Tuyết Lăng bĩu môi nói ra:

- Hừ, có phải bị đả kích hay không thì trong lòng của anh biết rõ. Lúc ấy thời điểm nói chúng ta kết hôn, em đã nghĩ đời này lăn lộn trong quân đội là được, không phải chỉ là giấy chứng nhận sao, sau khi lĩnh về xem như hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng mà thật không ngờ anh vì chuyện của em lại chạy qua bên Nam Phi.

Tần Mục cười nói:

- Đúng vậy, lúc ấy anh cũng uống nhầm thuốc, làm gì phải chạy qua bên đó, hiện tại nhớ tới là hối hận.

Con mắt Hàn Tuyết Lăng híp lại thành khe hẹp, kéo tai Tần Mục nói ra:

- Tốt lắm, nói thật rồi, chính anh lừa gạt tình cảm của em, có phải hay không? Tiểu tử anh rất có tâm cơ, biết rõ em sẽ cảm động, ngy cả mạng cũng bị mê hoặc đúng không?

Trong miệng nói thì hung ác, động tác thì rất ôn nhu, chỉ kéo một cái chứ không động.

Tần Mục nhân thể nghiêng người, áp Hàn Tuyết Lăng xuống dưới sa ***, tư thế hai người rất kích tình.

- Anh là bại hoại, trong đầu nghĩ chuyện không tốt, đúng hay không?

Hàn Tuyết Lăng cắn môi dưới, ánh mắt lóe sáng nhìn qua Tần Mục, nhìn gương mặt của hắn, chậm rãi nhắm mắt lại, thở dài nói:

- Ai, cam chịu số phận đi, ai bảo em thật sự coi trọng tiểu tử uát ức anh chứ, em thật buồn bực, trong quân đội nhiều gia hỏa như thế, làm sao lại tiện nghi cho tên sắc lang như anh chứ?

Lời nỳ xem như triệt để kích thích dục hỏa của Tần Mục, hắn cảm thấy toàn thân như có lửa thiêu đốt, dùng sức áp lên người Hàn Tuyết Lăng, đôi môi rơi vào vành tai của nàng.

Đúng vào lúc này điện thoại của Tần Mục vang lên, Tần Mục cười khổ buông Hàn Tuyết Lăng ra, bấm nghe.

- Anh khỏe chứ, là Tần Mục sao? Tôi là Mộ Băng Đồng, Mạnh Khiết tự sát đang cấp cứu, tiền chữa trị không đủ, anh, anh có thể giúp tôi không?

Sắc mặt Tần Mục trầm xuống.

Trong nhà có lão bà, phòng đối diện có ba mỹ nữ, bây giờ trời tối gió lạnh chính mình lại lái xe đi đưa tiền cho nữ nhân khác, cứu giúp người sắp chết. Hí kịch như vậy khiến Tần Mục cười khổ không thôi, hắn lái xe đi tới bệnh viện, ngừng xen và cầm chi phiếu đi vào.

Mộ Băng Đồng mặc bộ quần áo không tính là quá dày đứng ở cửa phòng cấp cứu gặp Tần Mục, thấy hắn đi tới thì lo lắng giải thích:

- Tần tiên sinh, tôi...

Tần Mục khoát khoát tay không cho nàng nói tiếp, mà là dựa theo quy củ đem giao nạp phí khất nợ. Hắn thở một cái, bệnh viện này đúng là không tệ, không có bởi vì phí tổn không đủ mà khiến người ta tự sinh tự diệt.

Sau khi bận rộn tất cả, Tần Mục nhìn đồng hồ một chút, đã qua mười một giờ, hắn ngồi ở trước cửa phòng phẫu thuật, nhìn Mộ Băng Đồng mặt mũi cảm kích hỏi:

- Xảy ra chuyện gì, tại sao đang tốt đẹp lại tự sát?

Hắn tự nhiên hiểu chắc có quan hệ tới việc Mạnh Khiết chia tay với vị kia, lúc này đành phải biết rõ mà cố hỏi thôi.

Mộ Băng Đồng lắc đầu nói ra:

- Tôi cũng không phải rất rõ ràng, xế chiều hôm nay đi dạo phố còn rất tốt, buổi tối thì uống không ít rượu, gọi điện thoại cho tôi nói là uống hơn trăm viên thuốc ngủ, không muốn sống, tôi lúc ấy còn cho rằng đang nói đùa đấy.

Tần Mục gật gật đầu, tỏ vẻ biết rõ, bảo Mộ Băng Đồng đi ra ngoài tìm nơi nghỉ ngơi một chút, hắn ở chỗ này nhìn xem là được. Mộ Băng Đồng vốn cảm thấy kinh động Tần Mục đã rất có lỗi rồi, thời điểm này nàng mà đi nghỉ ngơi, nàng cho dù thế nào cũng không lfm được.

- Tần tiên sinh, thực xin lỗi ah, tôi không nghĩ tới lại kinh động tới anh.

Nàng mặt mũi tràn đầy áy náy:

- Tiểu Khiết làm người quật cường hơn tôi, nếu tôi thông tri cho đơn vị hoặc đội bay, vậy...

Tần Mục không cho nàng nói hết lời, lắc đầu nói ra:

- Được rồi, không nên giải thích, cô có thể gọi điện cho tôi, đó là xem tôi là bạn, bạn thì không cần nói cảm ơn.

Mộ Băng Đồng hơi cười rộ lên, nốt ruồi mỹ nhan ở khóe miệng càng đẹp hơn, làm cho Tần Mục ma xui quỷ khiến hỏi một câu:

- Mộ tiểu thư, cô đi muộn như vậy, tiên sinh không nói gì à?

- A?

Mộ Băng Đồng nhanh chóng lắc đầu, nói ra:

- Không có. Không phải, tôi còn chưa kết hôn, anh cũng đừng nghĩ lung tung.

Câu nghĩ lung tung này rất cường điệu, nhất thời khiến hai người càng thêm xấu hổ. Nói Tần Mục không có chút tâm tư thì đồ ngốc cũng không tin, Mộ Băng Đồng cũng đang xấu hổ vì nói mang nghĩa khác của mình, gục đầu xuống thật sâu.

Qua cả buổi, Tần Mục đánh vỡ trầm mặc, bắt đầu hỏi thăm Mộ Băng Đồng một ít chuyện hàng không dân dụng, Mộ Băng Đồng vừa vặn mượn cơ hội này giải trừ xấu hổ, cũng giải thích kỹ càng chuyện trong đó.

Phòng giải phẫu đèn sáng rỡ, hai người không ngừng nói chuyện phiếm với nhau, trong lối đi nhỏ lạnh như băng này không còn lộ ra dáng vẻ của một nơi đầy chết chóc. Hai người vãn nói chuyện với nhau tới hai giờ sáng, Mộ Băng Đồng rốt cục không ngăn cản nổi cơn buồn ngủ ập tới, nghiêng đầu ngủ đi. Tần Mục nhìn thấy quần áo của nàng đơn bạc, nghĩ tới chắc chuyện này quá đột ngột, nàng không có mặc bao nhiêu quần áo nên chạy tới, liền cởi áo ngoài ra khoác cho nàng.

Hàn Tuyết Lăng trên đường điện thoại tới, hỏi thăm tình huống ở đây, Tần Mục nói ngắn gọn cho Hàn Tuyết Lăng, bảo nàng nghỉ ngơi trước đi. Vốn Hàn Tuyết Lăng cũng nghĩ muốn đi qua xem, bị Tần Mục khuyên bảo nàng phải nghỉ ngơi thật tốt.

Thời gian phẫu thuật diễn ra tới tận năm giờ sáng, khi mấy bác sĩ mệt mỏi ra khỏi phòng phẫu thuật, hơn nữa nói cho Tần Mục nghe Mạnh Khiết đã thoát khỏi cơn nguy hiểm, hắn vẫn buông lỏng trong lòng. Hắn cảm tạ bốn bác sĩ này, không ngớt lời cảm tạ.

Tần Mục lại chạy đi xuống dưới, làm tốt thủ tục nằm viện, an trí Mạnh Khiết xong lúc này mới quay lại cửa phòng phẫu thuạt, Mộ Băng Đồng đã nằm trên ghế ngồi, đang nằm cuộn mình, thân thể run rẩy.

Tần Mục vỗ Mộ Băng Đồng vài cái, phát hiện nàng mơ mơ màng màng mở to mắt, lúc này nàng ngủ quá sau nên hắn có chút bận tâm, thò tay ấn lên trán của mình, phát hiện có chút nóng rồi, rơi vào đường cùng đành ôm nàng đi tới phòng trực ban đo nhiệt độ thân thể, dĩ nhiên là phát sốt.

Chuyện này khiến Tần Mục dở khóc dở cười, đành phải tiến hành thủ tục nhập viện lần nữa. Đợi đến lúc toàn bộ xong rồi Tần Mục xem đồng hồ đã là năm giờ sáng, đêm nay hắn bị giày vò không ít. Xem ra cho dù như thế nào cũng không thể đi làm, Tần Mục liền hỏi thăm phòng trực ban mướn hai hộ lý trong bệnh viện, sau khi dàn xếp xong mới buồn ngủ lái xe quay trở về nhà của mình.

Vượt quá Tần Mục dự kiến, Hàn Tuyết Lăng đôi mắt như gấu mèo đón hắn. Thì ra Hàn Tuyết Lăng không yên lòng với Tần Mục, thứ hai cũng là chơi trò chơi quá mức nghiện, cho nên bây giờ vẫn không có chợp mắt.

Tần Mục phê bình Hàn Tuyết Lăng một phen, nghĩ lại điện thoại cho Vương Hiểu Nhạc nói hôm nay hắn xin nghỉ phép, liền ôm Hàn Tuyết Lăng đi vào phòng ngủ.

Bởi vì một đêm ở trong bệnh viện lạnh như băng không có nghỉ ngơi, một chờ đợi và chơi trò chơi cả đêm, hai vợ chồng bỏ áo khoác nằm cạnh nhau, không có ý tứ thân mật nên ôm nhau ngủ say.