Thanh Quan

Chương 95: Quý Chí Cương hãi hùng khiếp vía​ ​




Hắn cầm điện thoại mà suy nghĩ nên làm cách nào nhục mạ Tần Mục một phen. Thuận miệng đáp ứng Tần Mục mình sẽ đi tới, Quý Chí Cương đặt điện thoại xuống, bắt đầu tìm kiếm quần áo mình ưng ý nhất mặc vào.

Khi Quý Chí Cương được phục vụ đưa vào phòng nhỏ, Tần Mục nhìn thấy Quý Chí Cương mang đồ tây thì có chút ngạc nhiên.

- Tần Mục đúng không, thời gian của tôi rất gấp, có lời gì anh nói nhanh lên đi.

Trên mặt Quý Chí Cương mang theo biểu lộ đắc ý, đặt mông ngồi xuống ghế đối diện Tần Mục, nhìn thấy trên bàn đặt một chai "Trữ giang ", bĩu môi nói ra:

- Phục vụ viên, đi lấy hai bình mao đài, hôm nay Tần bí thư chi bộ mời khách.

Phục vụ đứng bên cạnh không nhúc nhích, đáng thương nhìn qua Tần Mục. Quý Chí Cương này tới Phú Quý Môn vài chuyến, lưu lại ấn tượng lỗ mãng trong lòng những nhân viên này, nhất là uống nhiều rượu thì hắn ưa thích động tay chân chiếm tiện nghi.

Tần Mục cười khoát khoát tay nói ra:

- Hôm nay tôi thỉnh Quý thiếu ăn cơm, đó là Quý thiếu cho tôi mặt mũi, cô đi lấy đi, tính lên người tôi.

Quý Chí Cương cười đắc ý, nói ra:

- Tiểu tử anh còn biết nói chuyện, được rồi, hôm nay cho anh kính rượu bồi tội, chuyện trước kia chúng ta bỏ qua.

Hắn cân nhắc theo đường này, mặc dù mình lần lượt ra tay với Tần Mục, nhưng mà cũng không cần tự mình làm khó Tần Mục, dùng cách nói của lão cha hắn đây là không chiến mà khuất phục người, trở về có thể khoe khoang với lão cha của mình, Tần Mục làm hắn đau đầu bị chính mình thu phục, xem lão đầu tử về sao còn dám nghiêm khắc với mình không?

Phục vụ viên quay người đi, sau đó mang hai bình mao đài tới. Thời điểm nàng đặt cốc lên bàn thì Quý Chí Cương thuận tay sờ mông của nàng ta. Phục vụ viên hét lên một tiếng, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, Quý Chí Cương cười ha ha.

Tần Mục nhíu mày, chậm rãi nói ra:

- Quý thiếu, anh cần phải khắc chế nha.

- Khắc chế cái rắm!

Thấy không có người ngoài, Quý Chí Cương liền không hề che dấu, nhìn chằm chằm vào Tần Mục nói ra:

- Lão tử không cho mày bưng trà kính nước, quỳ xuống lau giày chính là tiện nghi cho mày rồi, làm gì đắc chí như vậy?

Tần Mục nghiêm mặt, âm thanh lạnh lẽo, chậm rãi nói:

- Quý Chí Cương, đừng tưởng rằng mình là con của bí thư huyện thì có thể muốn làm gì thì làm, tôi cho anh biế, hôm nay gọi anh tới đây cũng không phải xem anh liều lĩnh cái gì đó đâu.

Tần Mục nói chuyện ngữ khí biến đổi, Quý Chí Cương cũng suy nghĩ trở lại, giật chỉ vào mặt Tần Mục, lại chỉ vào mũi của mình, nghi hoặc nói ra:

- Tần Mục, mày đang nói chuyện với tao sao?

Sắc mặt Tần Mục đen lại, mở chai mao đài ra, rót cho Quý Chí Cương một ly, đặt tới trước mặt Quý Chí Cương, sau đó lại rót đầy cho mình, lại không cạn ly mà tự mình uống cạn, hào khí trong phòng đầy áp lực.

Bằng năng lực của Quý Chí Cương, đã sớm không kiên nhẫn với tư cách của Tần Mục, đột nhiên thân thể của hắn nghiêng về phía trước, tức giận vỗ bàn một cái, mặt đưa đầu tới trước, thấp giọng nói ra:

- Tần Mục, hôm nay tao tới đã cho mày đủ thể diện rồi, mày không nên rượu mời không uống thích uống rượu phạt.

Tần Mục lắc đầu, khóe miệng cong lên tiếp tục dừng ngữ khí không nóng không lạnh nói:

- Quý thiếu, chuyện của anh kinh động cấp trên rồi.

Quý Chí Cương không kịp phản ứng, mờ mịt hỏi:

- Chuyện gì?

Tần Mục mỉm cười, tay phải giơ lên làm tư thế cây súng. Ngón trỏ ngắm vào đầu Quý Chí Cương và nhẹ nhàng nói "Ba".

Sắc mặt Quý Chí Cương ngẩn ngơ, ngay sau đó sắc mặt biến hóa, con mắt tối lại, giọng nói khàn khàn tức giận.

- Mày hù tao sao?

Tần Mục lắc đầu, chăm chú nói ra:

- Hôm nay có người trong quân đội tới, Lưu phó cục trưởng đang thẩm tra tình huống tại đó, nghe nói bên kia mất súng, bây giờ thành phố cho người xuống huyện điều tra đấy.

Tỉnh tây bắc đúng là có quân đội, Tần Mục cũng không phải bịa đặt nói mớ. Hắn nhìn qua Quý Chí Cương, bưng chén rượu lên phối hợp nói ra:

- Không tin anh đi tới cục công an nghe ngóng đi, sáng hôm nay có phải có quân nhân tới đó hay không.

Quý Chí Cương nghe Tần Mục nói như thế thì mồ hôi chảy ròng, vội vàng nói ra:

- Khẩu súng đó là của Tôn thúc, không phải các người trả lại cho chú ấy sao?

- Trả lại cho hắn? Ai nhìn thấy?

Tần Mục nhún nhún vai, cầm đũa gấp đồ ăn, lẳng lặng nói ra:

- Dù sao anh cầm súng có ý đồ cướp bóc, cũng muốn vũ nhục nữ lão bản của Phú Quý Môn, tôi, Lưu cục trưởng cùng Ngô lão bản đều có thể làm chứng. Nếu quân đội thực sự tra lên đầu chúng tôi, đến lúc đó tai vạ tới nơi không phải chúng tôi đâu, khẩu súng đó sẽ lọt lên đầu của anh đấy.

Quý Chí Cương nghe Tần Mục nói như vậy, cho dù hắn ngu cũng biết rõ Tần Mục gọi hắn tới chẳng phải bồi tội gì, nếu không chính mình chắc chắn sẽ không đáp ứng hắn tới Phú Quý Môn. Hai tay của hắn niết cái bàn, giọng nói trầm thấp vang lên:

- Tần Mục, mày chơi tao sao?

Tần Mục lắc đầu nói:

- Tôi không có tâm tư đó, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một chút, anh nên nghĩ kỹ đường luyi đi, bằng không đợi đến khi quân đội tra được lên đầu của anh, anh phải ra tòa án quân sự đấy.

Thời điểm Tần Mục nói chuyện, Lưu Đại Hữu đẩy cửa tiến vào, vẻ mặt vội vàng xao động, sau khi vào cửa thì ném cái mũ lên bàn, nhìn qua Tần Mục hét lên:

- Thế nào rồi Tần bí thư chi bộ, tôi đọc xong báo cáo lúc ấy rồi, anh hết lần này tới lần khác không nghe, nói cái gì cho quý bí thư cùng Quý thiếu mặt mũi, hiện tại xong đời rồi, tôi và anh bị kéo dài, anh nói xử lý thế nào đây.

Nói xong tùy tiện kéo cái ghế, đặt mông ngồi lên. Cái ghế giống như thừa nhận tức giận của hắn, phát ra âm thanh "Cót kẹtzz".

Vốn nghe lời Tần Mục nói, Quý Chí Cương còn có chút hoài nghi, nhưng nhìn bộ dạng hổn hển của Lưu Đại Hữu thì hắn cảm giác gặp chuyện không may, tư thái điên cuồng biến mất, trên mặt phủ đầy khiếp đảm, yếu ớt hỏi:

- Lưu cục trưởng, Tần bí thư chi bộ, việc này có thể làm thế nào mới tốt? Các người đều là người tài ba, mau nghĩ biện pháp, nghĩ biện pháp ah.

- Nghĩ cái rắm!

Lưu Đại Hữu gắt tiếng nói ra:

- Quân đội và địa phương không can thiệp chuyện của nhau, nhưng mà quân đội mất súng thì địa phương phải toàn lực phối hợp điều tra mới được, chuyện này có thể nói gì? Mẹ kiếp, bị tiểu tử mày hại chết rồi.

Quý Chí Cương đáng thương nhìn qua Tần Mục, Tần Mục trừng mắt, nói ra:

- Lưu đại ca, anh nói cái gì vậy, chúng ta tới đây là nghĩ biện pháp, không phải đến nổi giận. Nếu anh có giận thì đánh tôi đi, đánh tôi hai quyền là được.

Nói xong thò tay túm tay Lưu Đại Hữu.

Lưu Đại Hữu tức giận giật tay lại, né tránh khuyên giải của Tần Mục. Quý Chí Cương xem xét tình hình này, Tần Mục Lưu Đại Hữu hai người có quan hệ thân cận còn bực tức lớn như vậy, trong nội tâm hoảng hốt, tư tư ngải ngải nói ra:

- Nếu không, nếu không tôi đi thương lượng với cha một chút nhé?

- Anh muốn chết có phải hay không? Bằng tính tình của Quý bí thư còn không phải quân pháp bất vị thân, sớm mang anh đẩy ra?

Tần Mục thấp giọng nói nhỏ.