Thanh Sắc Cấm Dụ

Chương 32




Edit: Ishtar

Bị ép buộc đến hơn nửa đêm, Hàn Tả Tả vừa được thả ra là ngủ thật say, ngủ thẳng tới giữa trưa mới tỉnh lại.

Vốn buổi sáng có tiết rất quan trọng, giáo sư môn này hay vui giận thất thường mà điểm danh lắm, Hàn Tả Tả luôn lo lắng việc cô mãi lo đi làm mà không đến lớp sẽ bị ghi vào sổ đen, không nghĩ tới sẽ bị Lang Hi thu phục như vậy, trực tiếp ngủ thẳng cẳng.

Hàn Tả Tả chống thắt lưng bủn rủn ngồi dậy, ôm chăn tựa vào đầu giường, vừa ngước mắt liền trông thất, trong chiếc gương to trên tủ quần áo, là một cơ thể để lộ cổ và vai, tràn đầy chi chít dấu vết xanh tím ái muội.

Hàn Tả Tả căm giận thấp rủa một tiếng, tiện tay nắm gối đầu bên người, dùng lực quăng thật mạnh về phía tấm gương.

Gối đầu mềm nhũn, quăng không tới gương, ngược lại làm rớt ra mấy cái hộp nhỏ đủ màu sắc.

Hàn Tả Tả ngạc nhiên a một tiếng, tò mò cầm lên nhìn xem, không khỏi giận tím mặt.

Chú tư rốt cuộc là có khẩu vị nặng đến cỡ nào mới có thể giấu nhiều Durex dưới gối đầu như vậy a!

Di động, hoa văn, siêu mỏng sống động như thật... Đủ chủng loại cần cái gì cũng có!

Hàn Tả Tả xấu hổ và giận dữ siết chặt nắm tay, đem mấy hộp nhỏ vò cho nhăn nhúm, lép xẹp rồi quăng vào thùng rác cạnh đầu giường.

Hàn Tả Tả hùng hùng hổ hổ phát tiết nửa ngày, lửa giận mới nguôi ngoai chút ít, bọc chăn leo xuống giường, từ trong ngăn tủ lấy quần áo, đến phòng tắm rửa mặt.

Ngâm mình trong làn nước ấm, đau nhức trên người giảm đi rất nhiều, Hàn Tả Tả lau khô tóc đi ra, tìm kiếm chung quanh không thấy bóng người, cũng không biết Lang Hi khi nào thì rời đi.

Hàn Tả Tả ở trong phòng dạo qua một vòng, thật sự nhàm chán, lại nằm xuống giường, lơ đãng nhìn đến mấy cái hộp nhỏ đủ màu sắc trong thùng rác, con ngươi chuyển động, không có ý tốt nở nụ cười.

Hàn Tả Tả đem cái thùng kéo lại, lấy toàn bộ hộp vừa mới bị cô bóp cho móp méo ra, xé bao, đổ nước vào bên trong, mở miệng thổi vù vù, một cái bóng nước căng nặng đã được ra đời.

Hàn Tả Tả một hơi mười mấy cái bóng nước, hí ha hí hửng khi sắp trừng trị được anh, tìm dây thừng cột tất cả lại với nhau, mang vào trong phòng khách.

Hừ!

không phải thích vị bạc hà mát lạnh kích thích sao? không phải cảm thấy loại di động càng mang đến khoái cảm sao? Toàn cho treo trong phòng khách cho anh ghê tởm chết!

Hàn Tả Tả sung sướng vỗ vỗ tay, đôi mắt liếc những quả bóng nước đang lắc lư trước mặt vừa lòng đến cực điểm.

Khóa cửa động đậy, Lang Hi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Vừa nhấc mắt liền nhìn thấy kiệt tác của Hàn Tả Tả, còn có nụ cười đắc ý còn chưa kịp thu hồi trên mặt cô.

Hàn Tả Tả không nghĩ tới anh bất thình lình trở về như vậy, lập tức có chút bất ngờ không kịp phòng, làm ra vẻ trấn định tự nhiên, hung tợn trừng mắt liếc anh một cái.

Lang Hi mua đồ ăn trở về, buông gói to trong tay xuống, mặt không chút thay đổi ngẩng đầu nhìn những quả bóng rinh đang rung rinh chạm vào nhau.

Hàn Tả Tả nhíu mày, ý muốn trả thù cười rộ lên, bỡn cợt mở miệng hỏi: "Chú tư, anh thấy chúng thế nào? anh cảm thấy loại di động nhìn được, hay loại hoa văn trông đẹp hơn?"

Lang Hi sắc mặt bất động cúi đầu, hờ hững đáp: "Đều giống nhau."

Hàn Tả Tả bĩu môi.

Lang Hi ánh mắt chậm rãi chuyển qua trước ngực cô, nhìn đăm chiêu không chuyển mắt, lại chậm rãi dời đi, nhìn về phía những quả bóng nước giữa không trung.

Hàn Tả Tả bị nhìn đến nổi cả da gà.

Tầm mắt tới tới lui lui vài lần, Lang Hi còn ra vẻ tỉ mỉ nghiên cứu, gật gật đầu nói: "Cũng chưa lớn bằng của em."

Hàn Tả Tả tức tối cứng họng.

Lang Hi nhìn chằm chằm ngực của cô, thản nhiên bổ sung: "Cũng không đủ bồng bềnh như của em!"

Hàn Tả Tả nhanh chóng đỏ rần cả mặt, suýt nữa hộc máu.

Những quả bóng nước giắt giữa không trung, dưới ánh mặt trời càng thêm suốt, rung rinh lắc lư, hình cầu căng đầy tròn trịa, mũi nhọn nho nhỏ đứng vững, chợt nhất nhìn qua... Xác thực rất giống gò ngực căng phồng của phụ nữ.

Hàn Tả Tả rơi lệ đầy mặt, cô thật ngu ngốc a, khi không lại chủ động dâng mình để chú tư đùa giỡn trêu chọc!

Lang Hi mở túi to đem về ra, dọn bát đũa, gọi Hàn Tả Tả: "Đói bụng đi, lại đây ăn cơm."

Hàn Tả Tả quả thật cảm thấy rất đói bụng, ương ngạnh quệt miệng ra vẻ như không có việc gì, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm đũa hóa bi phẫn thành thèm ăn.

Bụng no căng rồi, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.

Hàn Tả Tả bị đả kích lặp đi lặp lại nhiều lần, da mặt cũng phá lệ dầy hơn, không thèm bày ra thái độ lạnh nhạt trước đó nữa.

"Chú tư, anh chuẩn bị khi nào thì về Chu gia?"

Lang Hi không để ý lắm nói: "Tùy em."

Hàn Tả Tả nghĩ nghĩ, đề nghị nói: "Nếu không, bây giờ trở về... Tuy rằng ông nội nói không lớn làm, nhưng nhiều bạn bè thân thích như vậy, mẹ em và mọi người chắc bận rộn lắm, em trở về phụ một tay. Còn anh thì trễ chút nữa hãy về, chúng ta lát nữa gặp ở nhà!"

Lang Hi sắc mặt không hề vui vẻ, anh đương nhiên là muốn cùng Tả Tả cùng nhau quang minh chính đại trở về.

Bất quá cũng không có biện pháp, Hàn Tả Tả kiên trì giấu diếm tình cảm của bọn họ, tất nhiên sẽ không gióng trống khua chiêng vui vẻ về nhà cùng anh, để tránh người khác nghi ngờ hiểu lầm vô căn cứ.

Hàn Tả Tả thay quần áo, mang theo quà tặng đã mua cho Chu lão gia ra cửa.

Lúc chờ thang máy, Lang Hi bước lại gần, Hàn Tả Tả kinh ngạc quay đầu, hỏi: "Làm sao vậy?"

Lang Hi trầm mặc vươn tay, đem một chiếc chìa khóa đặt vào lòng bàn tay cô.

Hàn Tả Tả nghi hoặc mở miệng: "Đây là..."

Lang Hi trầm giọng nói: "Chìa khóa phòng của anh."

Hàn Tả Tả trước đó bị anh lừa gạt ở lại một đêm, ngày hôm sau liền dọn đối phó với chuyến thăm kiểm tra đột xuất của Hàn Uyển, trong lúc vội vàng Lang Hi vẫn không tìm được cơ hội đem chìa khóa phòng đưa cho cô.

Hàn Tả Tả cúi đầu ngắm chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay, đột nhiên lúng ta lúng túng không biết nên nói cái gì.

Lang Hi lại nghĩ rằng cô không muốn muốn, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói: "Tối hôm qua em đã đáp ứng rồi, không được anh đồng ý, sẽ không tùy tiện chuyển đi."

Hàn Tả Tả ngốc lăng ngẩng đầu, nghi hoặc lẩm bẩm nói: "Em đáp ứng?"

Lang Hi sắc mặt nhất thời càng thêm khó coi, híp mắt nguy hiểm thấp giọng hỏi: "Em quên?"

Hàn Tả Tả ha ha cười gượng, cau mày đau khổ hồi tưởng, mơ mơ hồ hồ nhớ tới lần cuối cùng tối hôm qua, Lang Hi xác thực đè lên cô nói gì đó, còn bức cô đồng ý chuyện gì nữa nha.

Nhớ tới tối hôm qua, sắc mặt Hàn Tả Tả hơi hơi mất tự nhiên, yên lặng lấy xâu chìa khóa trong túi ra, móc chìa khóa trên tay vào đó.

Lang Hi sắc mặt dịu lại, vừa lòng gật gật đầu.

Thang máy cuối cùng cũng tới, Hàn Tả Tả tạm biệt anh, đi vào thang máy.

Lang Hi thản nhiên dặn dò: "trên đường cẩn thận."

Dưới lầu có trạm xe, Hàn Tả Tả trực tiếp ngồi tàu tàu điện ngầm về nhà, trên đường không cần đổi xe, so với lúc đi tới trường thuận lợi hơn rất nhiều.

Chu gia hôm nay so với bình thường náo nhiệt rất nhiều,

Tuy rằng ngày mai mới là đại thọ của Chu lão gia, nhưng một số ít cách bạn bè thân thuộc ở xa hôm nay đã đến rồi.

Hàn Tả Tả vừa mới vào cửa đã nghe thấy tiếng cười sang sảng thoải mái của Chu lão gia, trong phòng khách ngồi vài người xa lạ, chắc là chiến hữu của ông hồi trước.

Chu Quảng Vinh vẫy vẫy tay gọi Hàn Tả Tả, cười giới thiệu với mọi người: "Đây là cháu gái út của tôi, lớp trẻ của chúng ta Chu gia đều là mấy thằng nhóc đáng ghét, cho nên có thể có được cháu gái như vậy, tôi thực sự rất vui nha!"

Hàn Tả Tả lễ phép gật đầu chào mọi người, sau kho hô một lượt bác trai, chú, ông liền cười nói: "Đúng vậy, ông nội luôn mềm lòng với cháu hơn các anh trai, bình thường cũng đặc biệt thương yêu cháu nha!"

Hàn Tả Tả nói là sự thực, cũng không cố ý xu nịnh Chu Quảng Vinh, mọi người đang ngồi ở đây đều biết thân phận gượng gạo của cô, vuốt mông ngựa chỉ sợ sẽ càng khiến người ta xem thường mà thôi. Nhưng lời nói cảm kích vừa thốt ra, không chỉ có Chu lão gia cao hứng, những người khác cũng đều cảm thấy Hàn Tả Tả là đứa nhỏ nhu thuận hiểu chuyện.

Chu Quảng Vinh tuy rằng tuổi đã lớn, tóc đều điểm hoa râm, nhưng đôi mắt vẫn còn rất nhạy bén sáng suốt, hơn nữa thân thể dẻo dai, càng làm cho mọi người cảm giác ông vẫn còn rất khỏe mạnh.

Chu lão gia tâm tình đang rất vui vẻ, Hàn Tả Tả thừa dịp lấy quà tặng ra, mang theo tươi cười ngượng ngùng nói: "Ông nội, cháu cũng không biết ông thích cái gì, món quà này cháu chọn rất lâu mới mua được đấy. một chút tâm ý, chúc ông thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!"

Chu Quảng Vinh cười to nhận món quà, vừa mở hộp ra vừa nói: "Quà cháu tặng đưa, chắc chắn ông sẽ thích!"

Chu lão gia lấy cặp kính lão, cười lớn giơ cho mọi người xem, đắc ý nói: "Thế nào, ta nói đúng đi! Vẫn là nha đầu này tri kỷ nhất!”

Chu Quảng Vinh nhìn về phía Hàn Tả Tả: "thật sự là không uổng công ông thương cháu mà!"

Mọi người đều biết ông ở trong quân đội cống hiến hơn nửa đời người, đối với quân đội có cảm tình thâm hậu, nhận được lễ vật như vậy tất nhiên là vô cùng vui mừng, không khỏi không ngớt lời khen Hàn Tả Tả tỉ mỉ lại thông minh.

Hàn Tả Tả mỉm cười: "Ông nội thích là được rồi!"

Hàn Tả Tả tinh mắt cười nói với mọi người: "Ông nội, các bác và cô chú ngồi chơi, cháu vào phòng bếp nhìn xem có có thể giúp đỡ việc hay không!"

Chu lão gia vẫy vẫy tay: "đi đi, có các thím của cháu ở đấy rồi, cháu cứ đi làm việc của mình là được rồi!"

Hàn Tả Tả rửa tay xong rồi vào phòng bếp, Hàn Uyển và các thím đang vừa bận việc vừa nói chuyện với nhau.

Hàn Uyển cười hỏi: "Khi nào thì trở về, có chào ông nội chưa?"

Hàn Tả Tả hỗ trợ rửa rau, đáp: "Vừa về tới, đã chào hỏi ông nội và mọi người trong phòng khách rồi."

Hàn Uyển gật gật đầu, đem dĩa hoa quả và điểm tâm, đưa cho cô nói: "Chỗ này không cần con đâu, bưng hoa quả ra ngoài đi, rồi con về phòng nghỉ ngơi cho mẹ!"

Hàn Tả Tả nhìn nhìn, phòng bếp quả thật không bận rộn cho lắm, liền đón lấy đĩa đựng trái cây mang ra, xong rồi đi lên phòng mình.

Lang Hi thẳng đến trước giờ cơm chiều mới trở về.

Mặc dù trong nhà đến rất nhiều khách, Lang Hi cũng vẫn như cũ vẻ mặt hờ hững, cả người tản ra xa cách mãnh liệt, làm cho những người đó dù có muốn, cũng không dám đi qua nói chuyện với anh.

Tuy rằng còn chưa tới ngày sinh nhật, nhưng có nhiều người đến đây như vậy, cơm chiều vô cùng náo nhiệt.

Chu lão gia tất nhiên ngồi ở vị trí chủ nhà, bàn ăn thật lớn ngồi đầy bạn bè thân thích của Chu gia, Hàn Tả Tả là tiểu bối ngồi chung bàn khác với nhóm phụ nữ trong nhà.

trên bàn cơm đơn giản chỉ là những lời nói khách sáo, Hàn Tả Tả khéo léo ứng đối, còn có thể phân ra lực chú ý nhìn Lang Hi ngồi bên bàn khác.

Lang Hi mặt không chút thay đổi ăn thức ăn, ngẫu nhiên cũng kính rượu các trưởng bối, nói rất ít, nhưng vẫn không mất lễ.

Hàn Tả Tả không khỏi thầm than, mặt than kiệm lời như chú tư kỳ thật cũng rất tốt, giống như lúc này vậy, anh chỉ cần ngồi đó, trưng ra khuôn mặt lạnh tanh mắt điếc tai ngơ những chuyện trên bàn, thế là không ai dám lại bắt chuyện với anh cả.

không giống cô, bị một đám phụ nữ trung niên vây quanh hỏi chuyện, từ việc học đến cuộc sống rồi cả chuyện tình cảm... Lôi hết tất cả ra hỏi một lượt.

Sau khi ăn xong thì đến giờ nghỉ ngơi, mọi người đều xin phép ra về.

Chỉ có hai vị khách ở lại nhà, lúc này cũng lên lầu chơi cờ với Chu lão gia rồi.

Hàn Tả Tả phụ giúp dọn dẹp, xong xuôi cũng trở về phòng nghỉ.

Dưới lầu dần dần yên tĩnh, mấy thím và mẹ cô phỏng chừng làm việc cả một ngày cũng mệt mỏi rồi, không tiếp tục tán gẫu nữa, sớm trở về phòng ngủ rồi.

Hàn Tả Tả tắm xong ngồi ở trên giường đọc sách, đêm cuối xuân tiết trời mát mẻ, gió nhẹ thổi vào căn phòng, vô cùng thoải mái.

Đột nhiên nghe được một trận quen thuộc "dát dát dát", Hàn Tả Tả bỏ sách xuống tò mò đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu thấp thoáng có người đang đứng.

Hàn Tả Tả mặc quần áo, rón ra rón rén đi xuống, người đứng trong vườn hoa quả nhiên là Lang Hi, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm chiếc lồng chim trên cây..

"Chú tư, đã trễ thế này sao còn chưa ngủ?"

Lang Hi nhanh chóng quay đầu nhìn cô, lắc lắc đầu không trả lời, cau mày, lãnh nghiêm mặt, trầm giọng mệnh lệnh: "Trở về!"

Hàn Tả Tả sửng sốt một chút, nhận ra trong lồng sắt là con vẹt lông xám, mấy ngày không thấy đã lớn lên nhiều rồi, cũng không giống như lúc trước gặp nó, một cuộn lông xám tròn vo.

Tiểu Hôi giơ cánh nhảy tưng tưng trong lồng sắt, đôi mắt nhỏ can đảm dám trừng trở lại ánh mắt của Lang Hi khàn cả giọng rống: "Vô liêm sỉ, vô liêm sỉ —— xú tiểu tử! Cạc cạc dát —— "

Lang Hi sắc mặt nhanh chóng tái mét.

Hàn Tả Tả nhịn đến sắc mặt đỏ bừng, thật sự nhịn không được "Xì" cười lên tiếng.

Lang Hi hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm con vẹt bụi ánh mắt thập phần hung tàn.

Hàn Tả Tả buồn cười giơ ngón tay trêu chọc chú vẹt, buồn cười nói: "A, Tiểu Hôi đã có thể nói nhiều chữ như vậy rồi sao!"

Tiểu Hôi đối với ánh mắt đằng đằng sát khí của Lang Hi không hề để bụng, vui vẻ vẫy cánh, đắc ý dào dạt hót: "Thưởng cho, thưởng cho —— "

Hàn Tả Tả cười đến đau bụng, thấy chú vẹt xám tro này đã giúp cô tìm về mặt mũi, vui vẻ cầm thức ăn đi tới đút cho nó ăn.

Tiểu Hôi nghiêng ngả cái đầu tròn quan sát chung quanh, bất thình lình như có tia chớp xẹt qua, Lang Hi nhanh chóng vươn tay túm lấy cổ nó, không lưu tình chút nào túm chặt một nhúm lông lớn của cu cậu.

Tiểu Hôi kinh hoảng quẫy đạp tứ phía, chiếc lồng chim ở trên cao lung lay mãnh liệt.

Hàn Tả Tả dở khóc dở cười: "anh đi so đo với con vật nhỏ bé này làm gì nha!"

Lang Hi nhẹ nhàng thổi một phát, nhúm lông chim trên tay rơi xuống, thản nhiên nói: "không có gì, dạy nó nói tiếng người mà thôi!"

Tiểu Hôi phẫn nộ nhảy rống: "Vô liêm sỉ! Tiểu tử bất hiếu!"

Lang Hi trong mắt hung quang chợt lóe.

Hàn Tả Tả vội vàng nói: "Được rồi được rồi, đã trễ như thế, lại ép buộc sợ sẽ đánh thức mọi người... Chúng ta nên quay về phòng ngủ thôi!"

Lang Hi ánh mắt vừa động, nghiêm trang hỏi: "Về phòng em hay là phòng anh?"

Hàn Tả Tả thiếu chút nữa nghẹn chết nha, tức giận nói: "Ai về phòng nấy, giường ai nấy ngủ!"