Thanh Thành Hồ

Chương 4




Ta hít sâu một hơi, bị sét đánh thành nam hồ, trở thành trò cười của cả yêu tộc, lập chí muốn tu luyện thành tiên, không những trăm ngàn năng chẳng thể đắc đạo, mà ngay cả Chiêu Lâm lúc này cũng không cần nữa sao.

Tâm tình Chiêu Lâm, ta hiểu.

Ta chỉ muốn nói cho hắn biết, ta chẳng có thiên phú dị bẩm gì hết, chẳng qua nhiều hơn hắn những năm trăm năm tu vi. Nhưng dường như lúc này bị lây tâm tình của hắn, ta cũng buồn bực đứng lên, cầm lấy chén rượu của hắn, uống một hơi cạn sạch.

“Sư huynh, ngươi lại không cần ta nữa sao?” Ta cố ý thở dài, vẻ mặt khổ sở.

“Ta chỉ là…” Chiêu Lâm không dám nhìn vào mắt ta, hắn có chút sợ hãi.

“Sư huynh, tâm tình của ngươi, ta hiểu.” Ta vỗ vỗ bờ vai của hắn, giống như Mặc Lãng thường xuyên khuyên nhủ ta vậy.

“Ngươi thiên phú hơn người, còn ta tư chất rất bình thường.” Chiêu Lâm lại tự rót cho mình một chén rượu. “Ngươi biết cái gì?”

“Sư huynh…” Ta cũng rót một chén rượu, chạm vào cái chén trong tay hắn, một hơi uống cạn “Ta cũng từng là trò cười của cả nhà, ta cũng từng lập chi tu tiên đắc đạo, cố gắng hồi lâu, đến nay vẫn chưa hoàn thành. Không phải nhờ Đại sư huynh nhắc nhở cổ vũ, chỉ sợ ta đã sớm bỏ cuộc rồi.”

Chiêu Lâm yên lặng lắng nghe, xoay xoay cái chén trong tay, hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn ta, một lúc lâu mới cười, nói “Chiêu Minh, đa tạ!”

“Sư huynh, đa tạ.” Ta mị mắt cười, giơ cái chén lên, cụng chén với hắn, mùi rượu hòa vào mùi thơm hương khói nhiễm trên người hắn, lại càng khiến ta thêm say.

Đêm đó, chúng ta uống hết chén này đến chén khác.

Cuối cùng, ta chỉ mơ mơ hồ hồ nghe được Chiêu Lâm nói “Chiêu Minh, về sau đừng mị mắt cười với người khác.”

Ta uống hơi nhiều, gục lên bàn, cố gắng mở mắt mà hỏi “Vì sao, sư huynh… không thích?”

“Bởi vì nhìn rất đẹp, bởi vì rất thích.”

Nói xong, chỉ cảm thấy ngón tay lạnh lẽo của Chiêu Lâm chạm lên khóe mắt ta, có chút nhột, nhưng cũng rất thoải mái.

Sau đó, ước chừng đã say triệt để, mà ta cũng chẳng hiểu vì sao cuối cùng vẫn bò được lên giường.

Sau đêm đó, Chiêu Lâm lại khôi phục thái độ ôn hòa lạnh nhạt ban đầu, không nhắc lại chuyện ta nên tìm người khác dạy bảo, mà Hàm Băng và Hi Trong cũng chế nhạo hắn nhiều hơn, cũng nói nhiều với ta hơn.

Trong lòng ta rất vui, lúc đó mới biết lúc trước Mặc Lãng tận tình khuyên nhủ ta là vì cái gì, hóa ra cảm giác khuyên nhủ người khác quả thất rất không tồi.

Ngày qua ngày, rốt cục cũng đến đại hội đấu kiếm trên núi Thanh Thành, bốn mươi năm tổ chức một lần.

Cái gọi là đại hội đấu kiếm thực chất là để kiểm tra thành quả tu hành của các đệ tử mà thôi. Sư tôn còn đặc biệt dặn dò, khi thi đấu trọng nhất là hữu nghị, thứ hai mới là kết quả. Thế nên, cho tới nay nhiều đệ tử bàn luận đấu kiếm xong đều gia tăng tình đoàn kết, phát triển lòng ngưỡng mộ; rất nhiều đệ tử ngồi trên băng ghế tâm sự với nhau, vừa cắn hạt dưa vừa xem đấu kiếm, ngưỡng mộ hoạt động của các tiền bối, cực kỳ náo nhiệt.

Hơn nữa, hôm nay rột cuộc là đã có thể nhìn thấy mấy vị sư tỷ trong truyền thuyết, Minh Thư sư tỷ. Chiêu Lâm từng nói với ta, Tứ đệ tử Minh Thư của sư tôn quản lý vài nữ đệ tử ở sau núi, số lượng không nhiều lắm, cũng ít lộ diện. Ngoài ra còn có sư tôn, và vài sư huynh ít tiếp xúc với người khác cũng có mặt.

Sáng sớm, cả núi đã náo nhiệt cực kỳ, trước sơn môn từ sớm đã bày mấy cái bàn bóng loáng, với một loạt băng ghế, còn có vài đệ tử đứng chuẩn bị ấm trà và mấy đĩa hạt dưa làm điểm tâm.

Một lúc sau, Chiêu Lâm, Hàm Băng, Hi Trong đến, họ ngồi xuống mấy cái ghế đã chuẩn bị sẵn ở trên đài, rồi Chiêu Lâm tuyên bố, đại hội đấu kiếm bắt đầu. Còn ta thì nhìn đến nửa ngày vẫn chẳng thấy bóng dáng Minh Thư sư tỉ đâu, ngược lại chỉ thấy không ít nữ đệ tử, vị sư tỉ kia có lẽ không tới rồi.

Mấy đệ tử nhập môn cùng khoảng thời gian với ta đều lên đài, ta lại ngại phiền toái nên không muốn đi lên, tìm băng ghế nhỏ, mua thêm túi hạt dưa nhàn nhạt ngồi đó mà cắn. Vừa lúc ngẩng đầu lên lại thấy Chiêu Lâm đang nhìn ta, ta liền cười với hắn, mà hắn như là có chút ngại ngùng, quay đầu đi chỗ khác.

Các đệ tử so tài càng nhiều, mà sắc trời cũng tối dần. Chiêu Lâm đứng dậy tính hô kết thúc cuộc thi đấu, Hi Trọng lại đột nhiên đi lên trên đài, trước mặt toàn bộ đệ tử trong núi, cười nhìn Chiêu Lâm.

“Đại sư huynh, lần nào so kiếm cũng là do các đệ tử luận bàn, rất nhàm chán. Hôm nay, chúng ta không ngại cũng tới tỷ thí đi.”

Các đệ tử dưới đài vừa nghe thấy thế, nháy mắt đã yên tĩnh trở lại.

Thời gian dài như vậy, tuy rằng mọi người đều biết Hàm Băng và Hi Trọng vẫn luôn xa lánh Chiêu Lâm, nhưng vẫn nể mặt nhau, chưa từng công khai khiêu chiến, hôm nay xảy ra cái tình huống này đều không khỏi khiến bọn họ khiếp sợ, đương nhiên, càng nhiều người muốn xem trò vui.

Chiêu Lâm trên đài vẻ mặt lạnh lùng, một lúc lâu chưa từng hé răng. Sau đó, ta cảm thấy như hắn đã quyết định đấu rồi, chậm rãi di chuyển vào giữa đài.

Ta đột nhiên quay đầu, nói với đệ tử bên cạnh “Ta cược Hi Trọng sẽ không thắng, về sau nhớ bảo Đại sư huynh ghi sổ đấy nhé!” Rồi phi thân nhảy lên đài, cười nhìn Hi Trọng “Hi Trọng, Chiêu Minh hôm nay cả gan, mong được chỉ giáo.”

Chiêu Lâm thấy thế thì cả giận nói “Chiêu Minh đừng hồ nháo, đi xuống!”

“Chiêu Minh không hồ nháo” Ta cười nói “Chiêu Minh đi theo Đại sư huynh tu luyện nhiều năm như thế, tự nhiên sẽ tiến bộ không ít, vừa hay đại hội đấu kiếm muốn Hi Trọng sư huynh chỉ điểm một chút, sư huynh có đồng ý không?”

Hi Trọng sửng sốt, ngửa mặt lên trời cười “Đương nhiên, chờ lát nữa ngươi cũng không thua thảm đâu.”

“Đó là chuyện bình thường.” Ta cười, cầm kiếm đi lên.

Hi Trọng rất lợi hại, nhưng ta tốt xấu gì cũng là hồ yêu tu luyện ngàn năm, dĩ nhiên không quá kém, đấu với hắn một trận cũng chưa từng khinh suất. Cho đến khi ta thấy, ân, thời cơ không sai biệt lắm.

Tiếp một chưởng Hi Trọng bổ tới, ta không trốn, mặc hắn đánh ta rới trên mặt đất. Hi Trọng có vẻ sửng sốt, tựa hồ không hiểu gì, rồi chỉ cảm thấy một trận chưởng lực mạnh mẽ ập tới. Là Chiêu Lâm, hắn đỏ mắt, thần sắc dữ tợn. Hi Trọng không để ý cũng không phản kháng, bị Chiêu Lâm đánh lui xuống. Dưới đài tất cả đệ tử đều hít một ngụm lãnh khí, Chiêu Lâm ngày thường tao nhã ôn hòa cũng nổi giận, lại một chưởng đánh lui Hi Trọng?

“Đủ rồi!” Chiêu Lâm lạnh lùng nói với Hi Trọng, ôm lấy ta đi xuống đài, cũng mặc kệ những ánh mắt trợn tròn, miệng há hốc của mọi người.

Hắn ôm ta đến phòng đệ tử, lại ném lên giường. Vốn đã trung một chưởng của Hi Trọng, ***g ngực đương đau đớn, lại bị đối xử như vậy, ta liền cố ý kêu “Ai u” một tiếng.

Chiêu Lâm thấy vậy thì luống cuống, hoảng sợ cúi đầu nhìn miệng vết thương của ta, lại ngẩng đầu thấy ta mỉm cười, lúc này mới kịp phản ứng, mặt có chút hồng, có lẽ là tức giận.

“Ngươi lại giỡn ta?”

“Không đâu” Ta cười nói “Ngươi làm đau ta thật mà.”

“Đã trúng một chưởng của Hi Trọng lại còn có khí lực ba hoa, ta thấy ngươi chán sống rồi” Hắn cả giận nói “Ta đã bảo đừng lên đài, sao lại không nghe?”

“Hi Trọng sư huynh kiếm pháp cao thâm như vậy, đó là lẽ thường, ta không để ý đâu. Tốt xấu gì ta bối phận thấp, hắn dù thế nào đi nữa cũng không dám mạnh tay.” Ta cười “Hơn nữa, không phải là có sư huynh cứu ta rồi sao?”

“Cứu cái gì mà cứu? Nếu trước đó ngươi và hắn đánh với nhau mệt rồi, ta làm sao có thể dùng một chưởng đánh lui hắn được? Ngươi đừng cho là ta không biết!” Chiêu Lâm cả giận, xong thần sắc lại dần mềm nhũn.

“Làm sao đây…” Ta cố ý thở dài “Ai bảo ta lại đi cược chuyện Hi Trọng sư huynh thua chứ?”

“Ngươi…” Chiêu Lâm bị ta chọc cho tức đến không nói nổi, chỉ kiểm tra thân thể ta một hồi, rồi giơ tay đến trước ngực ta truyền nội lực.

“Sư huynh, đừng quên chia cho ta nửa số tiền thắng cược né, ta cược tiền của ngươi đó!” Ta cuối cùng vẫn nói một tiếng, Chiêu Lâm nghe vậy cũng không nói gì, yên lặng đứng lên, một lúc rồi ra ngoài.

Vài ngày sau, hắn không cho phép ta chạy loạn bên ngoài, mỗi ngày đều đến phòn ta kiểm tra, và mang theo chén thuốc khó uống tới.

Lại nói, ta ở trong tộc tu luyện tùy tiện thụ thương là chuyện như cơm bữa, tự mình liếm liếm một chút là tốt rồi, Mặc Lãng lúc đó cũng kệ ta, chỉ biết mua thêm gà đến, nói nhiều thịt một chút mới tốt. Cho nên, lúc đó ta da dày thịt béo cực kỳ, để Chiêu Lâm nuôi như vậy, xác thực rất khó chịu, hơn nữa chén thuốc kia… thực sự rất khó uống!

Cứ dày vò như vậy tầm mười ngày, Chiêu Lâm thấy ta đã tốt lên rồi, phỏng chừng cũng chẳng chịu được phải nhìn bộ dạng bi thương cực điểm của ta mỗi lần uống thuốc, hắn nói “Được rồi, ngày mai uống thêm một lần cuối cùng cũng không sao.”

Ta vừa nghe vậy thì nghĩ, cuối cùng cũng chấm dứt! Tâm hoa nộ phóng thiếu chút nữa nhỏ lệ.

Ngày hôm sau, Chiêu Lâm bưng tới cho ta một chén thuốc, ta vừa cầm chén đã uống cạn, tư thế cực kỳ hiên ngang. Chiêu Lâm ở bên cạnh vừa nhìn vừa nén cười.

Nuốt xong chén thuốc kia, ta mới có cảm giác, chén thuốc này hương vị sao không giống? Tuy rằng vẫn rất khó uống…

“Chiêu Lâm… Thuốc này… Sao vị khác lần trước thế?” Trong bụng ta như có lửa đót, nghĩ thầm: Loại thuốc này khó uống quá, khiến ta thật buồn nôn…

“Đã nhiều ngày, ta phát giác trên người ngươi ẩn ẩn có yêu khí, có lẽ là do bị thương thân thể kém đi, phát bệnh quái dị” Chiêu Lâm thấy sắc mặt ta tựa hồ không đúng lắm, ngồi vào trước giường đỡ ta, lại nói “Cho nên, hôm nay ta bỏ thêm chút khu ma hương vào thuốc.”

Nghe vậy, ta liền nở nụ cười, so với khóc còn khó coi hơn. Yêu khí à… Có lẽ tại ta dùng yêu lực, ngọc Côn Lôn không ngăn chặn kịp nên phát ra một chút.

“Làm sao vậy?”

“Ta… tương đối mẫn cảm với khu ma hương.” Thân thể bắt đầu nhuyễn dần, theo bản năng ngã vào trong ***g ngực của Chiêu Lâm, lửa đốt trong bụng chậm rãi lan đến tim, ta nôn một búng máu ra ngoài, sau đó, trước mắt chỉ còn là hắc ám