Thành Thời Gian

Chương 31




Đến đài truyền hình đúng giờ, kết quả An Lộ nói hẹn ngày không bằng gặp ngày, rồi đổi cho tôi giấy thông hành tạm thời, kéo tôi tới trường quay tham gia một tiết mục cô nàng làm MC, đương nhiên hai chúng tôi không phải nhân vật chính mà chỉ là khán giả. Con bé nói đây là lần đầu tiên lên đài, nhưng mà tôi biết đây không phải lần đầu tiên của con bé, một số buổi tiệc tối và party của các hội trong trường con bé rất nổi bật.

Trường quay vừa to vừa sang trọng đến mức tôi thấy hơi chóng mặt, MC có bốn người, hai nam hai nữ, bởi vì là lần đầu tiên ghi hình nên người được mời đến đều là những ca sĩ, người mẫu, diễn viên điện ảnh nổi tiếng hiện nay.

Những người nổi tiếng tham gia vào một số trò chơi phỏng đoán, giải thưởng lớn mà còn có thể gộp lại, trả lời đúng càng nhiều quà tặng càng lớn; Bởi vì có liên quan trực tiếp đến tiền nên không khí tại đây vô cùng náo nhiệt, fan hâm mộ của những người nổi tiếng reo hò không ngớt.

Tôi và Thẩm Khâm Ngôn ngồi ở hàng ghế cuối cùng, tối qua ngủ không ngon cũng không thể ngủ nổi, không khí náo nhiệt cũng không thể truyền được đến tôi, gật gà gật gù chỉ muốn ngủ.

Sân khấu náo nhiệt khiến Thẩm Khâm Ngôn rất cảm khái: “An Lộ rất được.”

Thực ra trước khi lên sân khấu con bé hơi căng thẳng, nhưng nhanh chóng lấy được bình tĩnh. Phong cách dẫn của con bé rất hoạt bát, nói chuyện cùng người nổi tiếng vô cùng lưu loát, nhuần nhuyễn.

“Ừ,” Tôi nói, “Từ lâu tôi đã thấy rồi.”

Sự quen biết của tôi và An Lộ cũng có hơi hướng phim ảnh.

Trong bữa tiệc sa hoa của Lâm Tấn Tu tôi không để ý tới con bé, tặng quà xong liền nghĩ cách chuồn êm; Nhưng mà mấy hôm sau trùng hợp tôi gặp An Lộ ở nhà ăn của trường, lúc ấy đang bực mình vì không mua được món mình muốn ăn, con bé vỗ vỗ vai tôi từ đằng sau, cười hì hì nói, nếu học tỷ không để ý, có thể lấy phần cá của con bé. Trước đấy tôi chưa từng quen biết vị học muội này, đương nhiên không mặt dày lấy cơm trưa của con bé, nhưng mà cũng tự nhiên ngồi ăn cơm cùng luôn.

Con bé nói mình là tân sinh viên, mới vào trường vẫn chưa hiểu biết lắm, nhiệt huyết trong lòng tôi lại nổi lên, không từ chối đưa con bé đi tham quan trường.

Đi dạo một lúc lâu, cũng giải quyết một chút tranh chấp nhỏ trên đường, cuối cùng chúng tôi ngồi trong công viên ăn đồ lạnh, con bé bỗng nhiên nói thật với tôi: Mấy hôm trước ở bữa tiệc sa hoa của Lâm Tấn Tu đã nhìn thấy tôi, cảm thấy tôi rất hay, hôm nay nhìn thấy tôi trong nhà ăn liền đến chào hỏi tôi. Không ngờ một câu nói có lệ của mình, tôi lại không từ vất vả đưa con bé đi dạo cả buổi chiều, con bé bị tôi làm cảm động rồi.

Tôi nghe xong không biết phải nói gì mới phải.

An Lộ kéo tôi nói, học tỷ chị không tức giận chứ?

Tôi nói thực sự không giận.

Sinh viên xuất hiện trong bữa tiệc đó của Lâm Tấn Tu đại đa số đểu có gia thế, An Lộ chắc hẳn cũng không ngoại lệ. Đại tiểu thư đều có chút tính khí thất thường. Nhưng chỉ cần thẳng thắn vô tư, có thêm một người bạn cũng không vấn đề gì.

Sự thực chứng minh quyết định này tương đối chính xác.

Bốn tiếng sau, tiết mục này cuối cùng cũng quay xong. Tôi thở phào nhẹ nhõm, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ An Lộ đã giao cho. Ra tới cửa gặp tổ chương trình phát quà tặng cho khán giả, tôi và Thẩm Khâm Ngôn cũng có phần. Cậu ta nhận được một lọ nước hoa, của tôi là một em thỏ bông to oành.

Ôm em thỏ đi tạm biệt An Lộ, con bé tê liệt ngồi trên ghế, cả người dường như thu gọn lại.

Tôi vỗ lưng con bé, khen, “Thể hiện rất tốt, sau này thành thục là ok rồi.”

Người bên cạnh vừa cười vừa hỏi tôi là ai, con bé giải thích với tất cả mọi người thân phận của tôi, sau đó ôm eo tôi, “Học tỷ, em biết chị đối xử với em tốt nhất!” Không hề có chút dấu diếm nào.

“Ờ ờ.”

Con bé lại dặn đi dặn lại tôi một lần nữa, “Chín giờ tối thứ bảy tuần sau phát sóng! Phải nhớ xem đấy.”

Tôi không nhịn được cười đồng ý rồi tạm biệt còn bé; Con bé nói muốn tiễn tôi, bị tôi từ chối khéo, chuẩn bị sẵn nói: Không sao, chị đây còn không thuộc đường sao.

Nói trước bước không qua.

Tôi và Thẩm Khâm Ngôn không tìm được đường thật. Công ti truyền thông MAX thực sự quá rộng, từ trường quay đi ra, chúng tôi bị lạc đường trong nhóm các cô gái mặc váy dài trang điểm đậm, vòng mấy vòng trên tầng ba mươi bảy như rắn mất đầu, vào nhầm phòng nghỉ của mấy người nổi tiếng, suýt nữa thì khiến người ta không vui, cuối cùng cũng thấy một cái thang máy.

Tôi hưng phấn mà ào qua đấy, ấn nút thang máy.

Vốn tưởng rằng thang máy của tòa nhà chọc trời như này sẽ đến chậm, nhưng mà mấy chục phút sau thang máy từ tầng dưới đi lên tầng ba mươi bảy, cửa chầm chậm mở ra, tôi hạnh phúc muốn xông vào, nhìn kĩ thì dại mắt luôn.

--người quen.

Lâm Tấn Tu và vài người đàn ông trung niên mặc đồ vest đứng trong đó, nhóm người này có lẽ cũng trong khoảng ba bốn mươi tuổi, nhìn phong độ tinh anh chắc là quản lí cao cấp của công ti.

Lâm Tấn Tu ở giữa mấy người đó, mặc một bộ vest màu tím than, cà vạt màu xám, tay trái mở một tập văn kiện, thấp giọng trao đổi với một người đàn ông hơi cao tuổi bên cạnh. Có lẽ nội dung cuộc nói chuyện không vui vẻ, sắc mặt của Lâm Tấn Tu u ám, lông mày nhíu chặt. Tôi cực quen với ngôn ngữ cơ thể của anh ta, đó chắc chắn là điểm báo trước sự tức giận.

Hỏng rồi, cuộc hội ngộ ngõ hẹp này thời gian địa điểm thực sự không hay.

Người đàn ông mặc đồ vest đen ở đằng sau anh ta nhíu mày nhìn tôi, nghiêm giọng quát mắng, “Nhân viên thực tập ở đâu thế? Sao lại không hiểu biết quy định thế này?”

“Xin lỗi…” Tôi ôm ngang em thỏ nhanh chóng xin lỗi.

Lâm Tấn Tu từ đống văn kiện ngước mắt lên, lúc nhìn thấy tôi “bộp” một tiếng tiếng gấp tập văn kiện lại. Tôi chắc chắn nhìn thấy trong ánh mắt của anh ta ánh lên một chút thú vị, lập tức giơ tay, tiếng dạy bảo của người đàn ông nhìn có vẻ giống quản lí cao cấp bỗng nhiên dừng lại.

Tuy khó xử, nhưng tôi vẫn tin Lâm Tấn Tu sẽ không vì chuyện nhỏ này mà làm khó tôi. Tôi lại cúi người xin lỗi: “Học trưởng, không phải em cố ý làm phiền anh. Rất xin lỗi.”

Thẩm Khâm Ngôn hơi cúi người, “Lâm tiên sinh.”

Lâm Tấn Tu liếc nhìn cậu ta rồi nhìn tôi, đưa văn kiện cho người bên cạnh cầm, “Sao em đến MAX.”

Dựa vào cửa thang máy, tôi giải thích rõ mọi chuyện cho anh ta: Chúng tôi đến trả dàn âm thanh, kết quả trùng hợp An Lộ lại cho chúng tôi tham gia tiết mục mới của con bé, chúng tôi ở trong trường quay xem xong rồi rẽ trái rẽ phải liền không tìm được đường vân vân. Ờ, em thỏ này là quà tặng của chương trình, vốn dĩ tôi không muốn lấy vì không thích mấy đồ chơi bông bông, huống hồ lại quá to, không biết phải làm sao nữa. Lúc nói chuyện tôi liên tục nhìn vào cửa thang máy, lòng thầm nói sao nó không đóng vào cơ chứ.

“Vào đi.”Anh ta giơ tay kéo tôi vào thang máy, giơ tay cốc đầu tôi , “Nơi nhỏ như này mà cũng không tìm được thang máy, tôi có lúc nghi ngờ IQ của em, sao lại lúc thì ngốc nghếch lúc thì thông minh thế này.”

Cốc đầu tôi, đây là động tác mà anh ta đã làm quen, tôi cũng không cảm thấy kì lạ, lẳng lặng chêm thêm: Mỗi tầng của đài truyền hình này có đủ loại trường quay và phòng hóa trang, anh ta lại nói là nhỏ! Có lẽ tôi và anh ta không sống trong cùng một không gian.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy mấy vị quản lí cao cấp đằng sau anh ta nhìn chằm chằm tôi, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc đến rơi cả kính.

Tôi giả vờ không nhìn thấy, nỗ lực nói chuyện với Lâm Tấn Tu để làm bầu không khí dễ chịu hơn: “Học trưởng, sao anh cũng ở MAX? Hơn nữa--”

“Có việc cần xử lí thì đến,” Lâm Tấn Tu phân phó người thanh niên đeo kính bên cạnh anh ta, “Đưa cô ấy xuống lầu, rồi sắp xếp xe đưa cô ấy về.”

Có người trả lời “Vâng”, rồi nhấn nút thang máy.

Tôi lập tức khoát tay, “Không cần đưa về, em lái xe.”

“Thế thì tốt. Xe để đâu?”

“…bãi đỗ xe ngầm.”

Ánh mắt của mọi người chiếu lên lưng tôi, một câu nói của Lâm Tấn Tu, kết quả quản lí cao cấp trong thang máy tiễn tôi xuống lầu, tôi thấy áp lực rất lớn, tôi nhớ đến trước đây Lâm Tấn Tu đã từng nói tiếp nhận một công ti, có lẽ hiện nay vì nguyên nhân công ti này mới đến đài truyền hình. Tuy từ trước đã cảm thấy tôi và anh ta là người của hai thế giới, bây giờ càng thấy như vậy.

Tôi dựa vào em thỏ không nói năng gì mà đánh giá anh ta. Quen biết vị đàn anh này bao nhiêu năm như thế, đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh ta mặc đồ vest đeo cà vạt, hơi thở tinh anh táp vào mặt. Không nghi ngờ gì hết, quần áo sẽ ảnh hường đến khí chất của con người. Giai đoạn học trong trường và sau khi tiến vào xã hội, đem đến cho người ta cảm giác không giống nhau. Nhưng tôi phải nói, tôi dứt khoát chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào hợp với đồ vest và cà vạt hơn anh ta, mấy người đàn ông bên cạnh so với anh ta thực sự thua kém quá nhiều.

Có lẽ tôi nhìn anh ta quá lâu nên anh ta đã nhận ra, ấn hai tai thỏ xuống, từ trên đầu thỏ bông nhìn tôi, “Chưa từng nhìn thấy tôi như này?”

Sự cảm khái của tôi quá nhiều, nhất thời thấy phức tạm, “Học trưởng, anh cùng với trong trường …phân làm hai người.”

Anh ta gật đầu “ừ” một tiếng, coi như trả lời nghi vấn của tôi.

“Đương nhiên không giống nhau.”

Đến bãi đỗ xe tôi nói cảm ơn anh ta, rồi gật đầu với nhóm người bên cạnh anh ta, chuẩn bị rút quân. Bỗng nhiên anh ta gọi tôi từ phía sau.

“Con thỏ này em định làm gì?”

“Em không định giữ lại, định đem tặng bạn.”

“Thế thì đưa anh.”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta. Đám người đằng sau Lâm Tấn Tu vẫn giữ im lặng, chỉ là ngầm dùng ánh mắt trao tôi thông tin với nhau, ví dụ như bọn họ dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh nhìn tôi, rồi dùng ánh mắt kì lạ, chấn kinh, muốn cười nhưng không dám cười nhìn Lâm Tấn Tu—đám quản lí cao cấp nghiêm túc này lúc này đây càng giống người bình thường rồi. Dủ loại ánh mắt giao nhau, hội tụ lại, ảnh hưởng đến bầu không khí của thang máy, tạo nên hoàn cảnh trong thang máy này. Ngưng trệ, đặc quánh.

Nhìn biểu tình trên mặt bọn họ, với chuyện này dường như cảm thấy đau ruột. Tôi cũng thấy đau ruột. Nói thật, tiếp xúc với Lâm Tấn Tu tuy áp lực lớn, nhưng trước nay chỉ là chuyện của hai chúng tôi, thường không có nhiều khán giả như này,

Tôi lẳng lặng duỗi tay, đưa thỏ bông qua không hề chớp mắt.

Lâm Tấn Tu mặc đồ vest thủ công màu tím than đang ôm em thỏ bông trắng to đùng mặc váy ngắn màu hồng, hiếm có khó gặp, không thể không xem. Khoảng khắc đó, tôi có sự giao động trong nội tâm trước nay chưa từng có! Rất muốn lấy điện thoại ra chụp ảnh! Nếu như post tấm ảnh đó lên diễn đàn của trường, nhất định sẽ khiến anh ta tức chết, bị người ta cười nhạo cả tháng trời ấy!

Lâm Tấn Tu thực sự nhận lấy thỏ bông. Trên thực tế đã vượt qua ngoài dự liệu của tôi, anh ta cầm thỏ bông nhìn có vẻ cũng không hề buồn cười. Tôi nghĩ có lẽ là do hiệu quả anh ta bỗng nhiên cười rộ lên, hoặc là thỏ bông trong tay anh ta bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.

“Thiết kế cũng không tồi.”

Anh ta kéo kéo tai thỏ, cười hài lòng; Lập tức giao cho đám người phía sau, nhẹ nhàng phân phó: “Đặt vào phòng làm việc của tôi”

Cả người tôi kinh ngạc, anh ta cười rạng rỡ nói nốt nửa câu sau.

“Tôi cảm thấy con thỏ này rất giống em. Để trong phòng làm việc làm bao cát, hiệu quả chắc cũng không tồi”

Tôi muốn đấm anh ta trước khi anh ta đấm thỏ, nhưng mà không dám. Một mình đánh không lại huống hồ anh ta còn có người giúp đỡ. Nghiến răng thật mạnh, giơ tay kéo góc áo của Thẩm Khâm Ngôn chạy vụt ra ngoài, không hề quay đầu lại, rời khỏi cái thang máy khiến người ta áp lực rất lớn ấy.