Thành Thời Gian

Chương 47




Phòng nghỉ là một căn phòng nhỏ trang trí đẹp đẽ nằm ở bên cạnh đại sảnh, thảm trải sàn và thảm tường đều có màu sắc và hoa văn phong phú. Tiếng ồn ngoài đại sảnh cuối cùng đã cách xa chúng tôi, tôi thờ dài, ngã ngồi lên ghế. Thư ký của Lâm Tấn Tu vào phòng cung kính đưa tới một cái hộp vuông nhung màu đỏ, sau đó Lâm Tấn Tu sai lấy thuốc trị thương.

“Không cần lấy nữa, em không yểu điệu thế đâu.” Tôi nói.

“Anh biết, nhưng nếu như tối nay em đến nhảy cũng không nhảy được, anh sẽ không được nở mặt.”

Anh ta vừa nói vừa đưa cái hộp nhung đỏ trong tay đến trước mắt tôi, ấn nhẹ một cái liền mở ra trước mắt tôi. Tôi dường như bị ánh sáng trong hộp đâm cho mù mắt, quá chói mắt, thực sự là quá chói mắt!

--Đó là một chuỗi dây chuyền kim cươngvừa nhìn đã thấy đắt kinh khủng, cõ lẽ là thứ vô giá, kiểu dáng mặc dù cũng không được coi là mới mẻ nhưng nhưng độ lớn của viên đá kim cương đó và mức độ tỏa sáng của nó có thể khiến mắt người ta mù luôn, quả thực hoàn mĩ như một giấc mơ.

Lâm Tấn Tu cầm hai đầu của sợi dây chuyền, ý là tôi quay lưng lại muốn đeo cho tôi, “Ban nãy anh nhìn thấy em mặc lễ phục màu trắng thì liền nghĩ, làn da đẹp như vậy thì phải phối với kim cương mới càng đẹp hơn.”

Tôi điên cuồng mà ôm lấy cổ, giống như có người muốn chặt đầu của tôi vậy: “Không không không, em không cần, đừng đeo cho em.”

Anh ta nghiến răng, giơ tay bắt lấy gáy tôi, “Lại đây.”

“Đừng!” Tôi dùng hết sức bình sinh đẩy anh ta ra, “Em còn có chuyện hỏi anh!”

Lâm Tấn Tu rất không vui nhưng tôi cũng rất không phối hợp mà rụt cổ lại, anh ta nhất thời không có cách nào, “Hỏi đi.”

Có thể coi như tôi tìm được cách né tránh rồi, vội vàng hỏi: “Công ty điện ảnh Gaiya giống như công ty truyền hình MAX, đều là của nhà anh?”

“Không hoàn toàn giống nhau.”

Tôi suy nghĩ một lát: “Sao lại gọi là không hoàn toàn giống nhau?”

Bình thường tôi không hỏi chuyện Lâm Tấn Tu nhưng chỉ cần tôi mở miệng thì anh ta sẽ nói rõ ràng với tôi.

“Gaiya là do một tay cụ ngoại anh lập nên,” Lâm Tấn Tu giải thích với tôi, “Nhà anh có một phần cổ phần, trong tay cụ ngoại anh cũng có một phần.”

Tôi nghĩ tóm lại nói đi nói lại thì vẫn là của nhà anh ta.

Trong phòng hơi nóng, Lâm Tấn Tu cởi cúc áo đầu tiên ra, “Tính toán xuất thân của anh? Đừng lo, nuôi em thì dư dả.”

Thực sự là trùm truyền thông, không có ngành nào là không nhúng tay vào, vòi của nó trải rộng khắp các giới giải trí, truyền thông.

Tôi không đáp lời, một lát sau nghĩ tới một chuyện khác vướng mắc rất lâu trong lòng tôi, “Thời gian trước, Gaiya đưa ra cho Thẩm Khâm Ngôn bản hợp đồng đó, là do anh bày mưu sao?”

“Hóa ra là hỏi anh cái này, em đúng là thánh mẫu hào quang rọi khắp chốn, tương lai đau khổ của người đời em cũng muốn quản hết,” Lâm Tấn Tu không giấu diếm sự cười nhạo mà nói hết câu, lại nói, “Không phải cậu ta muốn làm diễn viên sao? Anh nể mặt em nên cho cậu ta một cơ hội. Sợ em biết thì nghĩ lung tung, cho rằng anh muốn bắt chẹt em nên không nói cho em.”

Tôi có chút suy tư, “Vậy thì tại sao cậu ấy muốn từ chối?”

Lâm Tấn Tu bực mình mà kéo kéo cà vạt, “Hẳn là em đã hỏi thăm người bên cạnh mẹ em rồi, hợp đồng đãi ngộ rất tốt, mười năm trước Cố Trì Quân cũng không hơn như vậy. Anh ta cũng là người mà một tay mẹ em dìu dắt.”

Tôi không lên tiếng, mắt cá chân vẫn hơi đau, ngồi trên một cái ghế cao trong phòng ngẫm nghĩ.

“Hỏi xong chưa vậy?” Anh ta nói, “Hỏi xong rồi thì lại đây, ngoan ngoãn đeo dây chuyền vào. Chuyện tối hôm nay anh không so đo với em nữa.”

Tôi không nói gì: “Tối nay em lại đắc tội anh rồi hả?”

“Không chỉ là đắc tội?” Ánh mắt Lâm Tấn Tu lạnh lẽo, “Hôm nay là tiệc gì? Không đi cùng anh thì cũng thôi, nhìn thấy anh liền chạy, lôi lôi kéo kéo với tên đàn ông khác, vứt mặt mũi anh ở chỗ nào thế?”

Ý tứ của câu nói này nghĩ thế nào, hiểu thế nào đều rất quái dị, tôi cau mày, ngữ khí cũng không tốt: “Ngừng! Anh lôi đi đâu thế? Em và Thẩm Khâm Ngôn chỉ là bạn.”

“Anh biết, nếu không thì em cho rằng vì sao Thẩm Khâm Ngôn vẫn còn vững vàng đứng ở bữa tiệc?” Lâm Tấn Tu cười như không cười, ánh mắt gắn trên mặt tôi, ngữ khí vô cùng cứng rắn, “Hứa Chân, em thực sự không hiểu tình hình hiện tại? Em cũng không ngốc như vậy. Em đã được bố và anh anh thừa nhận rồi. Lẽ nào em cho rằng tối qua chỉ là diễn kịch? Qua rồi thì cho qua luôn?”

Tôi nhìn trân trân không nói nên lời. Lẽ nào tối qua diễn xong tức nước vỡ bờ, tối nay lại bắt đầu phim giả tình thật? Trò đùa này thực sự lớn rồi.

Tôi bóp bóp cổ họng, hít sâu một hơi: “Học trưởng, xin anh đừng kéo quá xa. Quan hệ của chúng ta bây giờ không thể như trước đây, theo lý mà nói em phải gọi anh một tiếng anh trai rồi.”

“Ồ, anh vừa đang nghĩ chuyện này, anh trai em gái anh rất hoan nghênh.” Khuôn mặt Lâm Tấn Tu hơi tức giận, anh ta vốn đứng cạnh tôi không xa, cộng thêm vóc người cao lớn, khom khom lưng ngón tay liền đặt lên cằm tôi, nắm ở trong tay, “Không tồi, rất có tình thú, gọi một tiếng “anh trai” cho anh nghe.”

Có quỷ mới gọi ấy!

Anh muốn chơi trò diễn xuất thì những nàng minh tinh ngoài kia nào có không tham gia cùng vô cùng phấn khởi kia chứ! Đừng có mà tìm tôi!

Tôi tức tối nghĩ, nói lấy đá đập vào chân mình thì chính là tôi đây. Sao tôi lại gặp phải cái tên không thèm nghe lời người khác khuyên này chứ?

Tôi thẳng người, nhảy ra xa mấy mét, anh trai em gái loạn cào cào cái gì, bà đây cả đời cũng không buốn dính chút quan hệ nào với anh! Thực sự muốn xuyên không trở về quá khứ, tát cho tôi lúc mới vào cấp ba một cái: Nhớ lấy, cả đời này thì đừng có mà động vào người họ Lâm! Kệ cho đầu óc mày thần kinh hay úng nước thì cũng đừng có chọc vào anh ta!

Đáng tiếc, chỉ là nói suông.

“Hôm nay trốn ngày mai em cũng trốn? Muốn không gọi anh trai trừ phi bọn họ không kết hôn được.” Ngữ khí của Lâm Tấn Tu nghe không ra ý tứ gì, tôi cũng lười nghĩ sâu xa.

“Thế thì phiền ngài phải chờ, bây giờ không phải họ vẫn chưa kết hôn sao?” Tôi học theo ngữ khí của anh ta, nói bí hiểm.

Lời vừa dứt thì cửa bị gõ nhẹ ba cái, thư kí của Lâm Tấn Tu đem một hòm thuốc vào. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi đứng trên đôi giày cao gót, vừa kéo váy xuống vừa xoa mắt cá chân, giơ tay về phía anh ta: “Đưa thuốc cho em.” Bây giờ mới phát hiện ra, cái đôi giày ngược tôi đến là ác. Vừa rồi bận rộn đấu võ mồm với Lâm Tấn Tu, không để ý tới mắt cá chân bây giờ mới cảm thấy đau.

Chậm chạp không thấy động tĩnh gì, tôi nghi hoặc ngẩng đầu lên, Lâm Tấn Tu quỳ một gối trước mặt tôi, hộp thuốc đặt ở trên mặt đất, anh ta ngẩng đầu lên nói: “Anh giúp em bôi thuốc.”

Tôi bị dọa cho sợ, nhưng trong nháy mắt liền trấn định cười tự nhiên mà lắc đầu: “Anh biết cái này ở đây thế? Anh có biết thuốc trong hộp này dùng như nào không? Để tự em làm.” Anh ta hiếm thấy lộ ra vẻ mặt do dự, có thể thấy dự đoán của tôi không sai, anh ta thực sự không biết. Tôi không thèm để ý anh ta nữa, cúi người cầm cái hòm để lên bàn trà. Đôi giày cao gót này đúng thật là mang vạ, quai của đôi giày làm sau gót chân tôi hằn một vết thương khá sâu.

Mở hòm thuốc ra, bên trong vô cùng đầy đủ, thư ký của nhà họ Lâm ai cũng là nhân tài. Tôi tìm lọ thuốc và băng gạc, tìm thấy thuốc xịt giảm đau, xịt thuốc rồi dùng băng gạc băng lại.

Lâm Tấn Tu nói chuyện với tôi câu được câu không, “Cũng thành thạo đấy.”

Tôi cũng không ngẩng đầu lên, “Anh cho rằng em mười mấy năm em cùng bố khảo sát dã ngoại thì sống thế nào? Đến cái bản lĩnh này cũng không có thì đã chết sớm rồi.”

“Là như vậy.”

Bỗng nhiên cảm thấy cổ mát lạnh, cúi đầu nhìn thì sợi dây chuyền kim cương đó đã ở trên cổ tôi, phần dưới của viên kim cương buống xuống trên ngực tôi, giống như là ngôi sao trong màn đêm.

Nhất thời sơ sẩy ôm hận ngàn năm. Đau khổ cầu xin Lâm Tấn Tu lấy nó xuống, anh ta không chịu, tôi muốn tự làm nhưng không tìm được chốt, chỉ cảm thấy chiếc vòng lấp lánh đó hoàn toàn không có khe hở, chỉ sợ tôi không cẩn thận ngốc ngếch lại làm hỏng—đền thế nào? Bán nhà đi mà đền à?

“Đừng có mà cái mặt đau răng ấy nữa”, Lâm Tấn Tu lười để ý đến tôi, cầm lấy vai tôi túm tôi xoay một vòng, “Quả nhiên như anh nghĩ, rất đẹp.”

Đúng vậy, tôi thực sự cảm thấy dây chuyền kim cương này vô cùng đẹp, nhưng cũng chỉ vẹn vẹn hạn chế ở mức thích và thưởng thức thôi, so sánh thì đây chỉ có thể là cái đẹp để tán thưởng trong thời gian ngắn, tôi phải mất rất nhiều thời gian lo lắng xem cái thứ này ở trong tay tôi thì có an toàn hay không, nghĩ đến đây khó tránh khỏi sắc mặt cuống lên, động tác vụng về, vốn đang cầm kéo cắt băng gạc, sơ ý cắt một chút vào lòng bàn tay, vẫn may là da dày thịt béo, không chảy máu.

“Em lo cái gì?” Lâm Tấn Tu nhíu mày, “Qua tối nay thì anh lấy dây chuyền về.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn hơi lo lắng. Quen biết Lâm Tấn Tu lâu như vậy, anh ta chưa từng thể hiện sự giàu có trước mặt tôi. Quà tặng tôi đa số là đồ chơi không đáng tiền, ví dụ như bồn trúc đó. Hôm nay lại muốn tôi đeo sợi dây chuyền kim cương này cũng không bên đằng sau tính toán cái gì nữa. Nhà họ Lâm là nhà giàu, sợi dây chuyền này bản thân nó có đáng giá nữa thì cũng chẳng đặt trong mắt họ. Chỉ sợ trong đó có hàm ý gì đó, giống như sợi dây chuyền ngọc lục bảo mẹ tôi tặng tôi có hàm ý sâu sắc, cầm trong tay thì bỏng tay, đeo trên cổ thì nóng cổ.

Sợi dây chuyền kim cương này cũng giống như những ai đó, đẹp mê hồn, có thể yêu thích nhưng không có cách nào có được.

Từ trước đến nay tôi đều rất tự biết mình biết ta.

Có người gõ cửa, sau đó giọng của Kỷ Tiểu Nhụy vang lên: “Tiểu Chân, em bôi thuốc xong chưa?”

Thực đúng là cứu tôi khỏi nước sôi lửa bỏng, tôi nhanh chóng vâng một tiếng, đi dày cao gót vào rồi ra cửa.

Kỷ Tiểu Nhụy đứng ngoài cửa, vẻ mặt hơi nôn nóng; Tôi đẩy cửa, chị chăm chú nhìn cổ tôi, ngạc nhiên nói “Sợi dây chuyền này từ đâu thế?” Nói xong liền im bặt, đoán ra rồi.

Lâm Tấn Tu tự nhiên đi đến bên cạnh tôi, giúp tôi chỉnh lại váy rồi gật đầu với Kỷ Tiểu Nhụy, nắm tay tôi đi tới đại sảnh bữa tiệc. Vừa vào Lâm Tấn Tu liền bị người khác gọi lại nói chuyện, tôi có được hai phút trống, muốn hỏi Kỷ Tiểu Nhụy có biết lai lịch của sợi dây chuyền này không, chị lại dồn dập hỏi tôi.

“Em và cậu hai nhà họ Lâm sao ở trong phòng nghỉ lâu thế?” Chị trừng mắt nhìn tôi, “Cố tiên sinh đợi đến mức sắp điên rồi, sai chị đi gọi em đấy.”

Ba chữ Cố Trì Quân kích thích tôi rụt đầu lại, ánh mắt lướt nhìn trong đại sảnh, nhìn thấy Cố Trì Quân mang khuôn mặt mỉm cười đang nói chuyển với một nhà sản xuất cao cấp. Chỗ nào giống điên rồi? Đúng là kỹ thuật diễn tốt.

Vì thế ngẩn ngơ đáp trả một câu: “Bọn em đang cãi nhau.”

Chị không thể tưởng tượng được, chắc là không biết có người dám cãi nhau với Lâm Tấn Tu. Tôi không nói gì, không biết giải thích như nào với Kỷ Tiểu Nhụy, mà cũng không có cách nào giải thích ân oán bao nhiêu năm nay của chúng tôi, đều là những chuyện không thể để người ngoài biết, nhắc cũng chẳng muốn nhắc đến.

Ánh mắt Kỷ Tiểu Nhụy phức tạp, “Lúc năm mới, ở trên xe em nói đối tượng không thiết thực, quá nổi bật chính là cậu hai nhà họ Lâm à?” Có thể nhớ một câu vô tâm của tôi cho đến tận bây giờ, cũng không hổ là Kỷ Tiểu Nhụy. Thấy tôi không trả lời, chị nhìn dây chuyền của tôi, cười một tiếng, “Chị nói này Tiểu Chân, rốt cuộc em nợ bao nhiêu khoản nợ tình ở bên ngoài?”